Chương 42: Sự việc sẽ không kết thúc như vậy

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Những cú đấm như mưa rơi trên ngực Lý Ảnh Xuyên, Thẩm Y Ngôn như phát điên, vừa đánh vừa cào, ngực Lý Ảnh Xuyên hiện lên những vết cào đỏ lựng.

Anh từng nói muốn bảo vệ cô, nhưng anh vẫn lựa chọn tổn thương cô, anh không phải là người.

Lý Ảnh Xuyên để mặc cô xả giận, ánh mắt nhìn cỏ ngập tràn đau đớn, Y Ngôn, xin lỗi , anh không thể không làm vậy.

Cuối cùng Thẩm Y Ngôn cũng mệt, cô ngã nhào vào lòng Lý Ảnh Xuyên, “Tôi hận anh, đó là con chúng ta, sao anh không giữ con lại.

“Y Ngôn, anh không thể để em chịu tổn thương đau đớn một chút nào, anh thà không cần gì hết, chỉ cần em thôi, có biết không? Em không thể chỉ nghĩ về đứa bé, em cũng phải nghĩ cho anh, không phải sao?” Lý Ảnh Xuyên mang theo cả tức giận nói ra.

Người Thẩm Y Ngôn cứng đờ, cô nhắm mắt lại.

“Tử cung của em từng bị thương, phải nghỉ ngơi chăm sóc rất lâu, thậm chí phải làm phẫu thuật, bây giờ không còn con nữa cũng không sao, đợi khi sức khỏe của em thật sự thích hợp, chúng ta sẽ lại có thôi.” Lý Ảnh Xuyên cúi đầu, đặt lên trán Thẩm Y Ngôn một nụ hôn, “Ngoan, nghe lời.”

Trong lúc tĩnh dưỡng, Thẩm Y Ngôn không chịu nói với Lý Ảnh Xuyên một câu nào, cô biết không thể trách anh, anh cũng vì muốn tốt cho cô, nhưng nỗi đau trong tim cô cũng cần phải chia sẻ, cô cũng không biết đến lúc nào mình mới khỏe lại được.

Lý Ảnh Xuyên luôn ở bên cô, lặng lẽ trông nom cô, tất cả hậu quả đều là lỗi lầm ban đầu do anh gây ra, bây giờ anh lại tiếp tục làm tôn thương cô, anh cũng hận chính bản thân mình, anh chỉ muốn bù đắp thật tốt cho cô, không để cô chịu bất cứ sự tổn thương nào nữa.

Điện thoại vang lên, nhìn thấy dãy số trên màn hình, Lý Ảnh Xuyên nheo mắt lại, sắp xếp xong cho Thẩm Y Ngôn, anh nhanh chân bước ra ngoài.

“Cố Dĩ Minh, anh có ý gì? Nếu không phải do anh, Y Ngôn đã có thể giữ lại đứa bé.” Lý Ảnh Xuyên hận không thể tìm ra Cố Dĩ Minh, đánh hắn một trận tơi bời.

“Cho nên, anh lại trở thành tội đồ phải không? Nhất định Y Ngôn không còn nhiệt tình với anh như trước? Tôi thật hy vọng cô ấy hoàn toàn thất vọng về anh, cô ấy là của tôi, anh lại cướp cô ấy từ tay tôi, Lý Ảnh Xuyên, tôi hận anh.” Cố Dĩ Minh nghiến răng nghiến lợi nói.

Lý Ánh Xuyên nheo mắt, “Cho nên anh đối xử với cô ấy như vậy, đây là tình yêu của anh sao? Nói cho cùng anh cũng chỉ là một người đàn ông ích kỷ, chỉ muốn có được cô ấy, chiếm hữu cô ấy, hoàn toàn không quan tâm tới đau khổ và tổn thương của cô ấy.”

“Đúng, tôi muốn cô ấy, trên thế giới này có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng tôi chỉ cần cô ấy, cho nên tôi sẽ không từ thủ đoạn nào để có được cô ấy, Lý Ảnh Xuyên, nhìn thấy ảnh lên giường của cô ấy và tôi, anh có cảm giác gì? Y Ngôn bị tổn thương, cô ấy cần người an ủi, mà tôi là lựa chọn tốt nhất, anh chỉ biết làm tổn thương cô ấy, bây giờ anh lừa cô ấy bằng đôi ba câu nói, đương nhiên tôi sẽ không tác thành cho hai người đâu.”

Cố Dĩ Minh cười lạnh, “Anh đợi đấy, sự việc sẽ không kết thúc như vậy đâu.”

Hắn ngắt điện thoại, Lý Ảnh Xuyên nắm chặt điện thoại, súyt nữa thì ném xuống sàn.

Cố Dĩ Minh, anh nghĩ ngây thơ quá rồi.

Y Ngôn chỉ có thể là của tôi, ai cũng không cướp đi được.

Một hôm, Lý Ảnh Xuyên nhận được điện thoại từ quản lý cấp cao của công ty, có việc gấp cần xử lý, anh dặn vệ sĩ trông chừng Thẩm Y Ngôn, sắp xếp xong tất cả mới rời đi.

Cố Dĩ Minh ôm một bó hoa đi đến phòng bệnh, bị vệ sĩ giữ lại, “Anh Cố, xin lỗi, ở đây không cho phép anh vào.”

Cố Dĩ Minh nhướng mày, “Cho tôi thời gian ba phút, tôi chỉ đến tặng hoa, sẽ đi nhanh thôi, cậu Lý của các anh, lẽ nào lại mất phong độ đến thế?”