Chương 41: Anh nhân cơ hội mang con tôi đi, đồ dối trá

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Mặc dù có thể hiểu được, nhưng trong lòng Lý Ảnh Xuyên vẫn rất khó chịu, đau khổ chiếm cứ trái tim anh, nó giày xéo làm anh càng khó chịu hơn, anh chỉ có thể trách mình không tốt với cô, cho dù cô và Cố Dĩ Minh có phát sinh chuyện gì, anh cũng không có lí do trách cứ cô.

Anh đã từng khiến trái tim cô tổn thương sâu sắc, mà Cố Dĩ Minh luôn kiên trì theo đuổi, muốn có được cô, là một người đàn ông, sao hắn có thể không nhân lúc cơ hội đó mà chen vào?

Lý Ảnh Xuyên hít sâu một hơi, đè nén tâm trạng đang cuộn trào.

Vào lúc này, Cố Dĩ Minh gửi những thứ này cho anh, hắn muốn làm gì?

“Ảnh Xuyên, sao vậy?” Thẩm Y Ngôn thấy sự khác lạ của Lý Ảnh Xuyên nên hỏi một câu.

Ánh mắt Lý Ảnh Xuyên dừng lại trên mặt cô, anh kéo khóe miệng lên, “Y Ngôn, em có từng yêu Cố Dĩ Minh? Dù chỉ là một chút?”

Thẩm Y Ngôn không biết vì sao Lý Ảnh Xuyên lại hỏi như vậy, cô lắc đầu, “Không có, chưa từng có, anh nhìn thấy gì sao? Cho em xem.”

Lý Ảnh Xuyên cất điện thoại đi, vẫn giữ nụ cười, “Không sao đâu, anh chỉ hỏi vậy thôi, Y Ngôn, em đừng nghĩ nhiều.”

Anh biết Cố Dĩ Minh có ý đồ gì, anh sẽ không để hắn hài lòng đâu, chuyện cũ đều là do anh tự gây ra, đã bỏ lỡ thì sẽ có báo ứng, Lý Ảnh Xuyên, mày đảng đời lắm.

“Không, em muốn xem, anh nhất định là có tâm sự gì, đúng không?” Thẩm Y Ngôn đứng dậy, muốn cướp điện thoại, nhưng cô đứng không vững, ngã nhào xuống đất, lăn xuống dưới.

“Y Ngôn.” Lý Ảnh Xuyên bất ngờ, vội vàng chạy theo, máu chảy ra từ giữa hai chân Thẩm Y Ngôn, nhìn rất đáng sợ.

Lý Ảnh Xuyên ôm cô dậy, gấp gáp đi bệnh viện.

Anh đứng ngoài phòng cấp cứu, trên mặt đều là vẻ ảo não, vì sao anh phải hỏi cô vấn đề đó, nếu không cô đã không mất bình tĩnh, sẽ không xảy ra sự việc như thế này, anh rất hận bản thân mình.

Bác sĩ đẩy cửa ra, “Anh Lý, thai nhi miễn cưỡng giữ lại được rồi, nhưng đã trải qua việc ngoài ý muốn lần này, tử cung của vợ anh lại bị thương, càng không tốt để nuôi dưỡng thai nhi, chúng tôi đề nghị, nhân cơ hội này bỏ đứa bé, nếu không sẽ rất có hại cho người mẹ, theo tình hình hiện nay, có thể mang thai đến tháng thứ sáu, đã là rất khó khăn, cộng thêm có khả năng bị dị tật, cho dù có sinh ra, cũng sẽ không phải là kết quả mà hai người mong muốn, bây giờ vợ anh vẫn đang hôn mê, cho nên…”

Lý Ảnh Xuyên hiểu ý anh ta, dù sao cuối cùng vẫn sẽ phải phá thai, còn không bằng dứt khoát một chút, nhưng Y Ngôn làm sao có thể chấp nhận được sự thật này?”

“Tôi đi thăm cô ấy trước.” Anh bước vào phòng bệnh, Thẩm Y Ngôn nằm trên giường, hai mặt nhắm chặt, trên mặt không có chút huyết sắc nào.

Lý Ảnh Xuyên thở dài, “Y Ngôn, anh rất khó xử, anh cũng mong em có thể sinh đứa bé này ra, nhưng còn có gì quan trọng hơn em đây?”

Anh cầm tay cô lên, “Không có con nữa, em còn có anh, anh sẽ bên em, đến tận cuối cuộc đời, không bao giờ lìa xa.”

Thẩm Y Ngôn tỉnh lại, nhìn thấy bụng mình đã bằng phẳng, sắc mặt tái nhợt, “Chuyện này là sao?”

Cả người cô run rẩy, trong mắt toàn là khủng hoảng, và cả trồng rỗng.

Không, đây nhất định là giả, con của cô, không thể nào vô duyên vô cớ mất đi như thế được.

Lý Ảnh Xuyên nhìn cô, “Em ngã từ trên dốc xuống, con cũng như thế mà bị sảy, nhưng…”

“Không, anh đang lừa em, đây là giả, nhất định là giả.” Thẩm Y Ngôn hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật này, hét lên, nhìn anh chằm chằm, “Là anh, là anh thừa cơ lấy đi đứa con của tôi, có đúng không? Trước đây anh đã từng làm chuyện này rồi, anh đã muốn bỏ đứa bé trong bụng tôi từ lâu rồi, anh hoàn toàn không suy nghĩ tới cảm nhận của tôi, anh nói anh yêu tôi, Lý Ảnh Xuyên, anh là đồ lừa đảo, đại lừa đảo.”