Chương 36: Người cứu anh, là Y Ngôn

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn mở to mắt, bởi vì chuyện này sao?

Nực cười, thật là nực cười! Với cô mà nói, tất cả chỉ là hiểu lầm thế này thôi.

Lý Ảnh Xuyên, anh cứ thế mà lỡ lầm mấy năm của cô.

Thẩm Tâm Ngải sững sờ, “Người cứu anh, không phải em, mà là Y Ngôn.”

Sắc mặt Lý Ảnh Xuyên thay đổi rõ rệt, “Em nói gì?”

“Khi đó anh đột nhiên xuất huyết não, Y Ngôn quỳ cạnh anh, sơ cứu cho anh, đợi khi anh có phản ứng, nó đỡ anh tới bệnh viện trường, lúc lên cầu thang không cẩn thận trượt ngã, nhưng nó lấy thân mình ra làm đệm đỡ cho anh, trước khi ngất đi, còn gọi điện cho em, bảo em đến trông anh một lúc, anh có biết không? Lúc anh tỉnh lại, bởi vì mất máu quá nhiều mà nó đang phải truyền máu.”

Thẩm Tâm Ngải phẫn nộ, “Lý Ảnh Xuyên, khi đó, tại sao anh không hỏi rõ ràng, cứ thế mà hiển nhiên cho rằng mọi thứ diễn ra như vậy, anh có biết không? Y Ngôn vì anh mà chịu đau khổ mấy năm, nó trượt bao nhiêu môn, học lại một năm mới tốt nghiệp được, những đau khổ và tổn thương trong lòng nó, anh đều không biết gì cả.”

Trong lòng Lý Ảnh Xuyên như có gì đó đang vỡ vụn, cơ thể anh lảo đảo, sự đau đớn trong tim len lỏi đến từng ngóc ngách, khiến cho anh có cảm giác như sắp lịm đi.

“Những gì em nói, là thật sao?”

Nếu như có thể, anh hy vọng tất cả chuyện này đều chưa xảy ra.

“Anh nói xem? Còn có chuyện gì mà Y Ngôn không thể làm cho anh?” Thẩm Tâm Ngải thở dài, “Chỉ trách khi đó chị không đủ kiên quyết, Y Ngôn, những gì chị nợ em, sau này chị sẽ yêu thương em thật nhiều, bù đắp mọi lỗi lầm với em.”

Cô không nên ích kỷ, không nên ôm bất cứ mộng tưởng gì, cô chẳng tốt đẹp gì cả, may mà bây giờ, cô đã thực sự trả lại Lý Ảnh Xuyên.

Giờ Thẩm Y Ngôn mới biết, tất cả những đau khổ cô phải chịu đựng vì Lý Ảnh Xuyên, thì ra anh đều không biết, tâm trạng phức tạp đến nỗi không thể hình dung được.

Lý Ảnh Xuyên nhìn cô, trong mắt ngập tràn đau lòng, “Y Ngôn, chúng ta về đi.”

Xin lỗi, thật sự xin lỗi!

Anh chỉ có dùng tình yêu và sự bảo vệ đời này để bù đắp cho cô.

“Vì lí do này, mà anh trả thù em, phải không?” Thẩm Y Ngôn không biết phải đối mặt với sự thật này thế nào, chỉ cảm thấy thật nực cười, “Ha, anh đã hỏi qua em chưa? Hỏi qua chị em chưa? Hay chỉ dựa vào chủ quan cá nhân mà làm tổn thương chị em em?”

Ngoài sự kinh ngạc ra, thì cô càng đau lòng và buồn phiền hơn. Cô vung tay anh ra, nhanh chân bước ra khỏi phòng bệnh.

“Y Ngôn.” Lý Ảnh Xuyên chạy theo, nắm chặt tay cô, “Em muốn đi đâu? Đừng bỏ anh lại.”

“Em cần được yên tĩnh.” Thẩm Y Ngôn cau mày, “Lý Ảnh Xuyên, anh khiến em rất thất vọng , anh để em bình tĩnh một lúc được không?”

Cô kiên quyết rút khỏi tay anh, rời đi mà không quay đầu lại.

Lý Ảnh Xuyên nhìn bóng lưng của cô, trái tim anh bị sự áy náy và hối hận giày xéo, nên chẳng còn chút can đảm đuổi theo cô.

Đợi đến khi anh sực tỉnh lại, thì đã không thấy Thẩm Y Ngôn đâu rồi.

Anh vội vàng đuổi theo, anh không muốn cô gặp chuyện gì nữa.

Thẩm Y Ngôn vừa ra khỏi bệnh viện, đứng bên đường đợi xe, một chiếc xe phi tới dừng trước mặt cô, cửa xe nhanh chóng mở ra, cô còn chưa kịp phản ứng, hai người áo đen đã xuống xe, kéo cô vào xe, rồi nhanh chóng vội vàng rời đi.

Lý Ảnh Xuyên chay ra khỏi bệnh viên đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Mắt anh như rút lại, lập tức lái xe đuổi theo, nhưng chiếc xe đó có vẻ cảm giác được có người theo đuổi, bèn lượn trái lách phải, vượt mấy cái đèn đỏ, rất nhanh đã không thấy bóng đâu nữa.

Mặt Lý Anh Xuyên chực trào lên vẻ tăm tối đáng sợ, anh tức giận đến mức như sắp bẻ gãy vô lăng.

Thẩm Y Ngôn bị nhét vào một cái bao tải đen, xung quan tối mịt không thấy được gì, hoảng sợ và phẫn nộ bao trùm lấy cô, cô dùng hết sức để giãy dụa, “Các người là ai, thả tôi ra, các người đang phạm pháp đó có biết không?”

“Thẩm Y Ngôn, tôi khuyên cô nên giữ sức đi , sẽ có thời gian cho cô mặc sức kêu gào.” Giọng của Hứa Khả Huyện vọng lại, Thẩm Y Ngôn lập tức biết là cô ta chủ mưu.