Chương 32: Năm ấy, sao anh lại yêu chị gái em?

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lý Ảnh Xuyên không ngờ rằng mình sẽ được nghe câu trả lời như vậy.

Anh không dám tin mà sững người nhìn cô, “Y Ngôn, điều em vừa nói, là thật ư?”

Thẩm Y Ngôn nhói lòng, nhưng cô không thể nào không giữ bình tĩnh diễn tiếp, “Đúng, lúc em khó khăn nhất, là Cố Dĩ Minh dìu em bước tiếp, nhưng anh, lại cố tình tổn thương em, anh trong em, chỉ còn lại thù hận, chẳng còn chút tình yêu nào nữa, xin anh đừng bao giờ đến phá hoại hạnh phúc của em nữa.”

Thẩm Y Ngôn lạnh lùng nhìn chằm vào anh, sắc mặt cô không hề thay đổi.

Sắc mặt Lý Ảnh Xuyên càng sầu não hơn, toàn thân anh lạnh toát như băng, anh bất chấp tất cả, chạy lại bên cô, nhấc bổng cô lên, “Em không yêu anh cũng chẳng sao, anh yêu em thôi là được, người được ở bên cạnh em, chỉ có thể là anh.”

Sự cố chấp của anh làm cô không kịp phản ứng, cô vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng chẳng thể làm gì được.

Lý Ảnh Xuyên, con người không có tí trách nhiệm nào, em ghét anh.

“Em có thể ghét anh, nhưng hãy nhớ kĩ thân phận của mình, Lý phu nhân.” Lý Ảnh Xuyên nhấn mạnh bằng ngữ khí không thể khuất phục.

Cố Dĩ Minh muốn giành lại Thẩm Y Ngôn, nhưng anh ta bị hai người đàn ông bước từ trên xe xuống chặn lại.

“Lý Ảnh Xuyên, tôi thề sống chết với anh!” Cố Dĩ Minh nghiến chặt răng.

Lý Ánh Xuyên mím chặt môi, bế Thẩm Y Ngôn ngồi vào ghế phụ xe, thắt dây an toàn rồi lái xe rời đi, “Anh chắc chắn muốn đưa em trở về ư? Anh làm như vậy là có lỗi với chị ấy.” Thẩm Y Ngôn chau mày, cô nói, vẻ mặt không vui.

“Anh sẽ bù đắp cho cô ấy, sẽ chịu trách nhiệm, nhưng anh không muốn ảnh hưởng đến tình cảm của mình, Y Ngôn, chuyện đã qua anh không thể nào sửa được, nhưng anh có thể mang lại cho em tương lai thật hạnh phúc.”

Lý Ảnh Xuyên kiên quyết nhìn cô, “Người anh yêu, chỉ có một mình em, từ trước đến nay đều như vậy, chị em cũng chẳng yêu anh, lẽ ra anh đã đã phải sớm nhận ra, là anh đã ép người quá đáng.”

Thẩm Y Ngôn tức giận, “Nếu đã như vậy, sao anh lại còn quan tâm chị ấy, khiến chị ấy có thai, Lý Ảnh Xuyên, anh quá đáng lắm có biết không?”

Nếu tính cả Tần Mặc, mối tình này đúng thật là Lý Ảnh Xuyên cưỡ ng ép chị cô, chị cô vốn rất nhát, hẳn cô ấy đã rất sợ. Tại sao lại như vậy? Hai chị em cô đã làm sai điều gì?

“Y Ngôn, đều đã qua rồi, anh sẽ cố gắng chuộc lỗi, hãy tin anh, giao mọi thứ cho anh giải quyết.” Lý Ảnh Xuyên buồn bã, anh nhìn về phía trước, có sầu thảm mấy cũng chẳng ích gì nữa, anh chỉ còn cách hành động.

“Năm đó, sao anh lại quyết định ở bên chị ấy?” Thẩm Y Ngôn nhìn Lý Ảnh Xuyên, hỏi câu hỏi cô trước giờ vẫn luôn muốn hỏi anh, vì sự việt này quá đỗi bất ngờ.

Lý Ảnh Xuyên trầm ngâm, đó chính là một quyết định quá dại dột, quả ngu xuẩn của anh . Anh đã quyết định sẽ không nói lời nào, vĩnh viễn chôn sâu nó trong lòng mình.

“Chỉ là thời thiếu niên bồng bột, sau này sẽ không như vậy nữa, anh sẽ chân thành và nghiêm túc nhìn nhận tình cảm của chúng ta.” Lý Ảnh Xuyên không nói thêm gì nữa, mỗi giây mỗi phút, tim anh đau đớn như thiêu như đốt.

Ngay sau đó có người gọi điện thoại đến, Thẩm Tâm Ngải bỏ đi rồi.

Lý Ảnh Xuyên cau có, “Nhất định phải tìm cho ra cô ấy, điều tra xem cô ấy đi với ai.”

Anh đã sớm đoán được, Tâm Ngải sau khi bị cưỡng bức, có thể sống sót được, chắc chắn là có người giúp đỡ, vậy người đó là ai?

Thẩm Y Ngôn nhìn thấy gương mặt anh đầy lo lắng, tim cô cũng nhói đau, anh vẫn còn quan tâm chị cô, đúng không? Nếu đã như vậy, tại sao anh còn muốn cô trở về? Cô biết Tâm Ngải bị Tần Mặc đưa đi, nhưng cô không thể nào nói cho anh biết, nếu hai người họ đã quyết định ra đi, cô cũng hy vọng hai người có thể trốn kĩ một chút, nếu chị cô buộc phải quay trở về, cũng mong rằng Tần Mặc sẽ không bị phát hiện.

“Y Ngôn, em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ lo cho đứa bé.” Lý Ảnh Xuyên siết chặt tay cô, “Vì anh là bố của nó, anh nhất định phải để nó sống thật tốt.”