Chương 20: Anh đưa em về, có được không?

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lý Ảnh Xuyên xuất hiện trước tòa biệt thự, là điều Thẩm Y Ngôn sẽ chẳng bao giờ ngờ đến.

Cô chỉ muốn ra ngoài phơi nắng, nhưng cô lại nhìn thấy anh, anh nhìn cô thật lâu, mắt anh đượm vẻ xa xăm, trong đôi mắt ấy ánh lên một niềm vui khó tả, “Y Ngôn… thật tốt, cuối cùng anh cũng đã nhìn thấy em rồi.”

Toàn thân cô cứng đờ, cô hoảng hốt, mọi sự uất hận và căm phẫn len lỏi vào từng thớ thịt, từng đốt xương, lan tỏa đến cả lục phủ ngũ tạng. Phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy, cô không muốn nhìn thấy người đàn ông độc ác này nữa.

Nhưng Lý Ảnh Xuyên nhanh hơn cô nghĩ , anh lao tới bắt lấy cô, tay anh siết chặt, “Đừng chạy, anh đưa em về, có được không?”

Thẩm Y Ngôn nghe thấy hai chữ quay về, toàn thân cô run lên cầm cập, cô ra sức vùng vẫy, miệng hét lên a a, nhưng Cố Dĩ Minh lại không ở đó, cô chỉ mong Dĩ Minh xuất hiện, đuổi gã đàn ông này đi, và bảo vệ cô.

Lý Ảnh Xuyên nghe thấy tiếng thét ú ớ của cô, lòng càng quặn thắt, “Anh ta không ở đây đâu, anh ta muốn em quay về với anh, vì vậy anh ta mới rời đi, anh ta không cần em nữa , em có biết không?”

Thẩm Y Ngôn như không thể tin vào ta mình, Dĩ Minh đi rồi? Không, anh nhất định sẽ không bỏ cô ở lại.

Mắt cô chứa đầy nỗi tuyệt vọng, nước mắt chực trào ra, cô vừa sợ vừa bất lực, là anh ta, là anh ta đã ép Dĩ Minh bỏ đi, nỗi tức giận trong lòng cô dâng lên ngùn ngụt, cô tát thật mạnh lên mặt Lý Ảnh Xuyên, tay cô vẫn chưa lành hẳn, dùng lực mạnh đến vậy, khiến tay đau tê tái, nỗi đau thấm cả vào tim.

Mặt cô trắng bệch, mồ hôi trên trán vã ra như mưa, Lý Ảnh Xuyên nhìn bộ dạng đau khổ của cô, tim anh như vỡ vụn, anh nắm chặt tay cô, “Đừng, đừng tự làm đau em, đợi tay em khỏi hẳn rồi, em muốn đánh anh thế nào cũng được, giờ anh không cho phép em tổn thương chính mình.”

Anh vẫn còn quan tâm đến cô ư? Giả dối!

Anh chỉ đang gạt cô trở về, để tiếp tục những ngày tháng vùi dập cô mà thôi.

Thẩm Y Ngôn đẩy anh ra, cô hoảng hốt tột độ, như chú mèo con bị rơi xuống nước, có giãy giụa thế nào cũng không trèo được lên bờ.

“Y Ngôn, mình về thôi, anh sẽ không làm tổn thương em nữa, anh đến để nói với em, rằng từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.” Lý Ảnh Xuyên đảm bảo với cô, nhìn bộ dạng cô lúc này, anh không thể kìm được nước mắt.

Là anh, là anh đã khiến cho cô phải trở nên như vậy. Nhưng Thẩm Y Ngôn không tin anh, cả người cô run cầm cập, miệng cô mấp máy vài chữ mơ hồ, như rất nóng lòng muốn
nói nhưng lại chẳng thể nào thốt ra thành tiếng.

Cuối cùng, Thẩm Y Ngôn không lên tiếng nữa, cô nhìn anh lạnh lùng, sự châm biếm hiện rõ trên nét mặt, Lý Ảnh Xuyên, anh muốn đưa tôi đi mà? Được. Muốn chém muốn giết, tôi cũng sẽ chiều.

Lý Ánh Xuyên nhìn ánh mắt cô, anh không khỏi hổ thẹn, anh phát giác rằng mình không dám đối diện với ánh mắt ấy, anh đã quá ác độc với cô, anh hoàn toàn nhục nhã.

Nhưng, anh không thể bỏ được cô, cô là người phụ nữ duy nhất mà đời này anh muốn kề bên.

Anh cúi người bị cô lên, đi về phía xe mình, nhẹ nhàng đặt cô vào ghế phụ.

Thẩm Y Ngôn cười khẩy, trước đây anh ta toàn quăng cô vào cốp xe, chỉ có chị cô mới đủ tư cách ngồi vào chiếc ghế phụ này, giờ vì khiến cô can tâm tình nguyện quay về, anh ta còn giở cả chiêu này ư?

Anh nghĩ rằng, tình cảm của cô mất gi lá đến vậy ư? Tổn thương xong rồi quay lại làm vài chiêu trò ân ái thì sẽ hàn gắn lại được sao?

“Sau này, em đều sẽ ngồi ở đây.” Lý Ảnh Xuyên thắt dây an toàn cho cô, ấm áp nói.

Thẩm Y Ngôn nhếch miệng khinh bỉ, cô không hé môi nửa chữ.

Giờ cô đã bị câm rồi, anh nói đúng, câm lại càng tốt, như vậy cô cũng chẳng cần phải mở miệng với anh.

Hứa Khả Huyên không ngờ rằng Lý Ảnh Xuyên sẽ đưa Thẩm Y Ngôn trở về.

Cô ta nheo mắt, trong ấy chứa đầy sự ghen ghét đố kị, cô ta đã sắp trở thành Lý phu nhân rồi, tại sao người đàn bà này vẫn còn xuất hiện?