Chương 26: Anh đâu nỡ bỏ rơi chị ấy

Nguyện cùng người bạc mái đầu xanh

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Thẩm Y Ngôn không biết nên nói gì, cô để tài xế rời đi, cười trừ, “Em biết, anh yêu chị ấy, rất rất yêu, trước khi chị ấy xảy ra chuyện, còn mang thai con của anh, chị ấy trở về rồi, anh sao nỡ bỏ rơi chị ấy được?”

Cô nghĩ, giữa cô và anh, có còn chút duyên phận nào không?

“Người anh yêu là em, những lỗi lầm anh mắc phải trước đây, anh sẽ bù đắp lại, nhưng không đồng nghĩa với việc anh sẽ từ bỏ em, Y Ngôn, em đừng nghĩ đến việc bỏ anh đi nữa, anh không cho phép.” Lý Ảnh Xuyên nhấn mạnh.

Thẩm Y Ngôn do dự, rồi cũng trở về biệt thự cùng anh. Đồ dùng của Thẩm Tâm Ngải đều đã bị dọn sạch, căn phòng ấy không còn sót lại đồ dùng phụ nữ, cô bàng hoàng, anh thật sự không yêu chị ấy sao?

Nhưng, anh vì chị ấy mà làm tổn thương cô, vết thương đó vẫn còn hằn sâu trong tim cô, trên tay cô.

Cô nhất định phải tìm chị ấy trở về, chị ấy mới là vị hôn thê của anh, chị ấy mới là người xứng được gả vào nhà họ Lý, cô chỉ là cưu chiếm thước sào, thâm tâm cô sẽ chẳng thể nào an yên, cô cũng không thể để chị mình lưu lạc bên ngoài được.

Lý Ảnh Xuyên cho người giúp việc mua đồ dùng hằng ngày của phụ nữ về, và sắp xếp một người thiết kế quần áo riêng cho Thẩm Y Ngôn.

“Y Ngôn, từ nay về sau, nữ chủ nhân của căn nhà này, chỉ có mình em, em hiểu không?” Lý Ảnh Xuyên cúi đầu, hôn thật chặt môi cô.

Đây là lầu đầu tiên anh đường đường chính chính chủ động hôn cô, Thẩm Y Ngôn hơi giật mình, rồi cô choàng tay ôm lấy cổ anh, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì cô cũng chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào này.

Môi của hai người hòa quyện vào nhau, cháy bỏng, ngọn lửa dục vọng trong cơ thể bùng cháy lên, ngày càng khao khát hơn. Lý Ánh Xuyên nhẹ nhàng cởi quần áo của cô, từ từ đưa sâu vào cơ thể cô, trước đây anh thô bạo với cô bao nhiêu, thì giờ anh lại nhẹ nhàng ấm áp gấp bội, anh sợ cô đau, Thẩm Y Ngôn nhẹ nhàng kết hợp cùng anh, cô đón lấy hơi ấm từ anh, cả căn phòng tràn ngập hương mê tình.

Lý Ảnh Xuyên mặc dù đã kiềm chế, nhưng anh lại càng khao khát mãnh liệt hơn, anh không thể nhịn nổi mà cứ thế thăng hoa hơn, Thẩm Y Ngôn rên lên những âm thanh mãn nguyện, đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ muốn quấn quýt bên anh trong những phút giây như vậy.

Cô không biết mình đã trải qua bao nhiêu lần đỉnh điểm, cuối cùng, Lý Ảnh Xuyên rên lên một tiếng anh thúc một lần mạnh, rồi cả hai mới dừng lại, cô tựa mình vào lòng anh, khuôn mặt áp vào ngực anh, “Ảnh Xuyên, ở bên anh thật tốt.”

“Em là hạnh phúc ông trời ban cho anh. ” Lý Ảnh Xuyên hôn lên trán cô, ngọt ngào.

Mắt cô dịu lại, cô hy vọng biết bao, rằng giây phút này có thể kéo dài mãi mãi.

Thẩm Tâm Ngải tiến vào một căn phòng trọ, sắc mặt không tốt, “Em bị Lý Ảnh Xuyên phát hiện rồi, chúng ta phải mau rời khỏi đây thôi.”

Người đàn ông ngồi bên trong gấp rút, “Sao không cẩn thận một chút, em cũng biết anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho em, lúc đầu em không đồng ý , anh ta đã bắt ép em qua lại với anh ta, giờ anh ta nhìn thấy rồi, chúng ta có thể sống dễ dàng sao?”

“Em..” Thẩm Tâm Ngải muốn nói thêm gì đó, nhưng bụng lại đau dữ dội, cô ngã xuống sofa, mặt hoàn toàn biến sắc.

Lý Ảnh Xuyên đuổi theo cô, cô tháo chạy khắp nơi, cô hoảng loạn đến mức không kịp nhìn đường, quên mất mình đã đến kỳ thai sản, bây giờ đã xảy ra chuyện.

Tần Mặc đưa cô đến bệnh viện, Thẩm Tâm Ngải đẩy vội anh ta, “Anh đi đi, đừng để anh ta nhìn thấy anh.”

Nếu Lý Ảnh Xuyên biết chuyện của cô và Tần Mặc, Tần Mặc sẽ có kết cục rất thảm hại, nghĩ đến em gái mình, cô nhắm mắt trong tuyệt vọng.

Cô có lỗi với Y Ngôn, cô hận bản thân mình đã động lòng với Lý Ảnh Xuyên, nếu không, Y Ngôn đã không bị tổn thương.

Cơn đau giày xé cô như chết đi sống lại, cũng không biết cô đau ở tim, hay đang đau ở bụng.

“Đứa bé sắp sinh rồi, mau chuẩn bị.” Tiếng bác sĩ gấp rút văng vẳng bên tai cô.