Chương 840: Sợi tóc đỏ kia

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Mặt trời cũng rơi xuống!” Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần đã sắp lồi ra rồi, hắn há hốc mồm nhìn về phía mặt trời từ trong cái khe đang lao thẳng về hư ảnh Thiên Tôn với một tốc độ cực nhanh.

Thiên Tôn sắc mặt biến hóa, có điều mặc cho y né tránh như thế nào cũng vô dụng, ầm một tiếng, mặt trời kia trực tiếp đánh vào hư ảnh của y.

Hư ảnh của Thiên Tôn chấn động mãnh liệt, chỉ trong nháy mắt liền xuất hiện vô số khe hở, rồi lập tức ầm ầm tan vỡ. Thân ảnh Thiên Tôn cũng theo đó mà hiển lộ ra, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng tràn máu tươi. Lúc này thì y không còn do dự gì nữa, xoay người bỏ chạy

Dù trong lòng không cam nhưng hắn cũng hiểu ván cờ này mình đã bại rồi. Dù có tiểu cô nương liên thủ cũng không phải đối thủ của Thủ Lăng Nhân, điều này càng làm cho lửa giận của y càng bùng lên mạnh hơn.

“Đáng chết, rõ ràng đã áp chế được rồi, nào ngờ hắn lại dùng thứ thần thông gây ra tổn thương vĩnh hằng đến thế giới. Rõ ràng là dù cho có phải trả giá đắt hắn cũng muốn giết ta!”

“Chính thống không phải huyết mạch, không phải thừa nhận mà là truyền thừa. Điều này ta sớm đã biết!” Thiên Tôn vô cùng tức giận nhưng y cũng không dám ở lại mà tăng tốc thật nhanh, trong nháy mắt đã đi thật xa.

“Phế kim!”

Lời vừa dứt, tiếng nổ mạnh thứ tư lại vang lên khắp trong Thông Thiên thế giới. Đồng thời trên trời cũng xuất hiện khe hở vĩnh hằng thứ tư, bên trong đó kim quang tràn ra. Ngay khi Thiên Tôn na di đang muốn rời đi thì từ trong cái khe này liền xuất hiện một cái kim đỉnh cực lớn!

Kim đỉnh này hào quang chói mắt, ầm ầm rơi xuống, nó như có thể phong tỏa cả hư vô, mặc cho Thiên Tôn muốn na di thế nào cũng không thể né tránh. Mắt thấy nguy cơ, cặp mắt y lộ vẻ tàn nhẫn, gầm nhẹ một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức xung quanh y xuất hiện vô số con mắt. Lập tức bọn chúng liền chớp chớp, huyễn hóa ra từng đạo kiếm quang phóng thẳng về phía kim đỉnh kia!

Thế nhưng lực lượng của kim đỉnh này thực là thần bí khó lường, vô số kiếm khí của Thiên Tôn sau khi đụng vào kim đỉnh này cũng chỉ như lấy trứng chọi đá, toàn bộ vỡ vụn. Kiếm khí tứ tán những lại không cách nào ngăn cản được kim đỉnh, chỉ trong nháy mắt, ầm một tiếng, nó đã trực tiếp đập lên thân thể chuẩn bị na di của Thiên Tôn, khiến y phải rú lên một tiếng.

Tiếng vang ngập trời, vù vù khuếch tán, lập tức có vô số tiếng vọng lại, gây ra gió bão quét ngang bát phương. Thiên Tôn gầm lên một tiếng thê thảm, phun ra máu tươi, cả người uể oải, đôi mắt đỏ ngầu. Thế nhưng dù sao y cũng là Thiên Tôn, là người mạnh nhất của thế giới này trừ Thủ Lăng Nhân ra.

Dù bị kim đỉnh trực tiếp đánh lên thân thể nhưng y cũng chỉ phun ra một ngụm máu tươi mà thôi, thân thể không hề dừng lại, lập tức na di đi, biến mất vô ảnh.

Hết thảy phát sinh quá nhanh, tiểu cô nương trốn, đến Thiên Tôn cũng trốn, điều này làm Bạch Tiểu Thuần cùng mọi người phản ứng không kịp. Trận đấu pháp này có thể nói là đã kết thúc một cách đột ngột.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt Thủ Lăng Nhân lần đầu tiên lóe ra hàn mang, lập tức mở miệng nói ra câu thứ năm!

“Can mộc!”

Ngay khi câu nói này vừa truyền ra, tiếng nổ thứ năm ở trong thiên địa lại vang vọng. Ầm ầm ầm, hầu hết các ngọn núi ở Man Hoang đều đã sụp đổ, những thành trì tại vùng đó cũng toàn bộ vỡ vụn, đồng thời bức tường ngăn cách giữa Man Hoang và trường thành lúc này đều đã biến mất!

Vô số tu sĩ sau khi nghe thấy những tiếng nổ liên tiếp như vậy, sự sợ hãi cũng đã đến cực hạn rồi, những tiếng kinh hô không ngừng truyền ra, đồng thời tất cả những tu sĩ kia cũng đã rời khỏi khu vực trường thành.

Cùng lúc đó, rất nhiều những ngọn núi trong khu vực Thông Thiên Đại Lục cũng sụp xuống, mặt đất xuất hiện vô số khe nứt, thậm chí còn có một chỗ Thông Thiên Hà đã bị khe nứt trực tiếp chặt đứt!

Có thể nói toàn bộ thế giới đã trở thành một cái tổ ong, lại càng không cần kể đến bốn cái khe hở vĩnh hằng khổng lồ trên bầu trời, chỉ cần nhìn thôi đều phải giật mình.

Cũng ngay lúc này, sau khi tiếng nổ vừa truyền ra, ken két một tiếng, trên trời xuất hiện khe hở thứ năm, từ đó một nhánh mây màu xanh to đến ngàn trượng bỗng rủ xuống. Trên nhánh mây này có vô số lá, từ trên đó có thể cảm nhận sinh cơ tràn ngập, nó mạnh mẽ đánh tới trường thành ở Thông Thiên bắc mạch!

Nhánh mây này quá lớn tốc độ lại cực nhanh, những nơi nó đi qua, hư vô tan vỡ, tiếng xé gió kinh thiên động địa, chỉ trong nháy mắt liền quật thẳng vào không trung phía trên bắc mạch trường thành vừa sụp đổ!

Ầm một tiếng, khoảng không kia chợt co lại, tan vỡ lộ ra thân ảnh Thiên Tôn vừa na di tới trong đó!

Thiên Tôn lần nữa phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt y lần đầu lộ ra sợ hãi và kinh hoàng. Không thể ngờ được, thần thông của Thủ Lăng Nhân lại mạnh mẽ đến trình độ như thế này!

“Thủ Lăng lão quỷ!” Thiên Tôn gào lên, đang định na di thì nhánh mây vừa lại một lần nữa quật tới.

Tốc độ của nó cực nhanh, dù là Thiên Tôn tâm thần cũng chấn động mãnh liệt, gào lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, thân thể tuôn ra kim quang. Ngay khi kim quang tỏa ra, lập tức xung quanh y xuất hiện nước của Thông Thiên Hải, ngưng tụ lại hóa thành một thanh trường thương khổng lồ, được Thiên Tôn bắt lấy, hướng về nhánh mây đang tiến đến đâm mạnh một phát.

Một kích này làm thiên địa biến sắc, mà lúc này Thông Thiên Hải ở xa xa cũng cuộn trào lên, nước biển ở đây đột nhiên bay lên!

Toàn bộ Thông Thiên Hải đã trở thành một thung lũng cực lớn!

Tất cả nước biển vào lúc này đều đã ở trên không, che phủ trời đất, dùng vô thượng lực lượng bay thẳng đến trường thành của Thông Thiên Bắc mạch. Dường như trường thương trong tay Thiên Tôn lúc này chính là hạch tâm của Thông Thiên Hải vậy, cũng chính là nơi mà nước biển muốn đi đến!

Những nơi Thông Thiên Hải đi qua, vô số tu sĩ nhìn thấy đều hoảng sợ, la lên thất thanh!

“Đây là…”

“Nước Thông Thiên Hải!”

“Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra!”

Chỉ có những tu sĩ Thông Thiên Bắc mạch nhìn thấy ràng, bọn họ thấy được Thiên Tôn, thấy được trường thương trong tay y, cũng nhìn thấy nhánh mây khổng lồ!

Mọi chuyện nói thì chậm nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt, ngay khi Thiên Tôn đâm trường thương ra, tại bầu trời phía sau y, nước Thông Thiên Hải đã rậm rạp kéo đến, sóng lớn cuồn cuộn, khí thế bài sơn đảo hải, thuận theo một thương kia, đánh thẳng tới nhánh mây!

Chỉ trong chốc lát, hai bên đã đánh vào nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa liền bộc phát, vang vọng toàn bộ Thông Thiên thế giới. Nước biển cuồn cuộn trực tiếp đánh cho nhánh mây bị hủy đi phân nửa!

Đây là lần đầu tiên mà vật từ trên trời bị phá hủy thế nhưng, đồng thời dòng nước Thông Thiên Hải này cũng bị nhánh mây trực tiếp phân ra hai nửa!

Mà khoảng giữa hai nửa chính là chỗ của Thiên Tôn. Lúc này thân thể y run lên bần bật, điên cuồn phun ra máu tươi, sợi tóc đỏ duy nhất rủ trên trán y bỗng đứt ra, nhẹ nhàng rơi xuống. Có điều Thiên Tôn còn chưa kịp bắt lấy thì sợi tóc đó đã lập tức biến mất, giống như bị người khác cách không cầm đi mất.

“Không!” Thiên Tôn gào lên, thân thể run lên, ánh mắt điên cuồng, có điều trong đó còn có cả sợ hãi và kiêng kị mãnh liệt. Mà y như vậy cũng đều là sợ tóc đỏ bị đứt!

Đây không phải là sợi tóc bình thường mà là một sợi duy nhất cả đời y tu luyện được để thế mạng. Đây là chí bảo của y, nó tràn ngập sinh cơ, nó có thể chết thay cho y một lần!

Nói cách khác, một kích vừa rồi thực ra là y phải chết, có điều sợi tóc kia vào thời khắc mấu chốt đã cứu mạng y!

Nếu THiên Tôn còn bắt được thì y vẫn có thể luyện chế lại, mặc dù cần rất nhiều thời gian nhưng sau khi xong vẫn có thể dung nhập vào cơ thể, sử dụng lần nữa.

Có điều sợi tóc vô cùng quan trọng với y lúc này đã bị người khác cướp mất, điều này lam Thiên Tôn tức đến run người, hai mắt đỏ thẫm, hét lớn một tiếng lui về Thông Thiên Đảo chữa thương. Dù sao y cũng không dám lại bước vào Man Hoang nữa, chỉ có thể nhịn nhục mà thoái lui.

Trong khi đang trở về, y thấy được trường thành sụp xuống, tay phải vung mạnh một cái, lập tức nước của Thông Thiên Hải ở bốn phía lập tức bay ra, hóa thành một hình cầu thật lướn, bao phủ Thông Thiên Đại Lục, thay cho trường thành, trở thành một cấm chế tồn tại trong thời gian ngắn, tránh cho Man Hoang thừa cơ xâm lấn!

Cấm chế này là y tự mình bố trí, trừ khi tu vi vượt qua Bán Thần, ngang với y, bằng không thì không một ai có thể ra vào!

“Thủ Lăng lão quỷ, hôm nay ngươi thắng. Lần tiếp theo, ta không tin người còn có loại thần thông này, đến lúc đó ta nhất định sẽ giết ngươi!” Thiên Tôn sắc mặt cực kì khó coi, gầm lên một tiếng, xuyên qua phòng hộ Thông Thiên Hải, truyền vào Man Hoang. Bởi vì thương thế không nhẹ, cần phải nhanh chóng chữa thương nên thân thể y lóe lên một cái, lập tức biến mất.