Chương 468: Thổ dân cự nhân

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Từ chủ thành đến khu vực biên giới Trường Thành cách nhau một đoạn. Lý Hoành Minh quen thuộc xung quanh, dẫn theo mọi người bay nhanh, chỉ sau một nén nhanh rốt cuộc đã tới bên dưới Trường Thành.

Đứng ở bên dưới, Bạch Tiểu Thuần nhìn tòa Trường Thành sừng sững như một tòa núi non, nội tâm vô cùng chấn động. So với tòa thành này, sự hiện hữu của hắn gần như không có ý nghĩa. Cảm giác khí thế bừng bừng từ tòa thành truyền ra khiến hô hấp của hắn như ngừng lại.

Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San cũng có cảm giác tương tự. Còn mấy tên tùy tùng thì cảm nhận càng rõ ràng hơn. Nhất là uy áp trên Trường Thành khiến trái tim mọi người đều nhảy dựng lên, cảm giác nguy cơ luôn hiển hiện, huyết dịch sôi trào, khiến bọn họ nhịn không được phải vận chuyển tu vi.

Một màn này khiến Lý Hoành Minh càng thêm coi thường.

“Đi thôi, sau khi đi lên cầu thang, các ngươi có thể thấy rõ… chiến tranh rồi.” Lý Hoành Minh thản nhiên nói, bước lên bậc thang. Khi hắn vừa bước lên bậc thang thì trên bậc thang bỗng có gợn sóng khuếch tán, một dãy bậc thang dài khoảng hơn một vạn bậc xuất hiện, kết nối với phía trên của Trường Thành.

Triệu Thiên Kiêu lập tức cùng Trần Nguyệt San đi lên bậc thang, bước từng bước một theo bóng lưng Lý Hoành Minh.

Ở chỗ này, Bạch Tiểu Thuần không hề nghe thấy bất cứ thanh âm gì bên ngoài Trường Thành. Nhưng khi hắn vừa bước lên bậc thang thì lập tức cảm nhận được tiếng gào thét yếu ớt bên tai. Cùng với đó là một cảm giác mơ hồ dâng lên, khiến huyết dịch của hắn hơi sôi trào, dường như có thể kích động một tia chiến ý trong người hắn.

“Không đúng!” Bạch Tiểu Thuần cúi đầu, ổn định lại tâm thần, sau đó bước từng bước theo chân mọi người.

Không lâu sau, đoàn người đã vượt qua hơn vạn bậc thang. Càng đi lên, những âm thanh gào thét bên tai Bạch Tiểu Thuần lại càng dữ dội. Đến khi hắn bước lên bậc thang cuối cùng, đặt chân lên phía trên Trường Thành thì thanh âm nơi chiến trường như long trời lở đất vang vọng bên tai.

Tiếng gào thét thê lương, tiếng cười dữ tợn, còn cả tiếng nổ ầm ầm, như rung chuyển trời đất quanh quẩn khắp nơi.

Trường Thành rộng lớn, có thể cho trăm người song song bước đi, nhưng rộng như vậy mà lúc này cũng chi chít tu sĩ. Những tu sĩ này đều tràn ngập sát khí, trên thân mặc áo giáp màu đen, trên áo giáp đều khắc đồ đằng Bác Bì.

Có người đang điều khiển pháp khí khổng lồ, không ngừng bắn ra những cột sáng đại biểu tử vong, oanh kích xuống dưới Trường Thành. Có người lại men theo tường thành, thi triển thuật pháp, không ngừng công kích xuống phía dưới.

Còn một số lại trực tiếp bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung, không ngừng chém giết với từng đoàn sương mù ngưng tụ thành oan hồn.

Toàn bộ chiến trường ầm vang những tiếng nổ mạnh. Bạch Tiểu Thuần vừa bước lên thì lập tức bị một màn này rung chuyển, thế nhưng chỉ sau một hô hấp, hắn đã thanh tỉnh trở lại. Khi hắn khôi phục thì thấy Lý Hoành Minh kế bên nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Hắn là người thứ nhất khôi phục trong đoàn người. Dù là Triệu Thiên Kiêu lúc này cũng đang bị chấn động, nhất thời chưa thể thanh tỉnh.

Bạch Tiểu Thuần khôi phục khiến Lý Hoành Minh lắp bắp kinh hãi. Hắn vốn định ôm bả vai, bộ dạng muốn xem náo nhiệt. Hắn quanh năm sống ở đây, từng gặp một ít thí luyện giả tới từ bên ngoài, hầu như tất cả khi mới bước lên Trường Thành đều bị chấn nhiếu, cần một lúc mới có thể khôi phục.

Dù khôi phục nhanh đi chăng nữa thì cũng cần mấy cái hô hấp. Nhưng tu sĩ không rõ tên trước mắt này lại tỉnh lại chỉ trong một hô hấp. Thậm chí hắn thấy tựa như chỉ cần nửa cái hô hấp là người này đã thanh tỉnh lại, hơn nữa có vẻ cũng không xa lạ gì đối với chiến tranh.

Đúng là Bạch Tiểu Thuần không hề lạ lẫm gì đối với chiến tranh. Nhưng chuyện hắn trải qua thì bọn Triệu Thiên Kiêu không thể so sánh. Những kinh nghiệm từ hạ du và trung du đã khiến Bạch Tiểu Thuần rất quen thuộc với loại chiến tranh này.

Nhưng quen thuộc thì quen thuộc, cái cảm giác hãi hùng khiếp vía vẫn luôn tồn tại, hơn nữa vô cùng mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần nhìn những tu sĩ kia ra tay, nhìn những pháp khí to lớn nổ vang, làm hắn kiềm chế không nổi, phải nhìn ra phía xa ngoài Trường Thành.

Bên ngoài Trường Thành, bầu trời màu đỏ rực. Mà trời màu đỏ ấy như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt quanh năm suốt tháng. Dõi mắt nhìn theo, cả một dải đại địa cũng bị nhuộm bởi màu đỏ, cùng màu đen trong Trường Thành hoàn toàn khác biệt.

Lúc này, phía dưới Trường Thành có rất nhiều oan hồn. Những oan hồn này vô cùng dữ tợn, phát ra tiếng gào rú thê lương, không ngừng liều lĩnh vọt tới, như muốn đạp đổ tòa Trường Thành này.

Nhưng oan hồn kia có nam có nữ, có già có trẻ, nhưng tất cả đều vô cùng hung tàn, liên tiếp trùng kích tạo thành từng đợt hồn triều.

Mà hồn ở đây vô cùng nhiều… Bạch Tiểu Thuần nhìn qua, bất luận là trên trời, dưới đất, hồn ảnh gần như là vô số. Mà ở phương xa còn có hồn hải nhìn không tới điểm cuối.

Có hồn xung kích màn sáng màu đen, có hồn cắn xé tường thành, có hồn thì bay lên giữa không trung, khai chiến với Bác Bì Quân.

Nhưng khác biệt với Bác Bì Quân cùng tiến cùng lui, nhưng oan hồn kia không ngừng xung kích về phía trước, chỉ tiến không lùi. Có điều, chúng không thể rung chuyển màn sáng cùng tường thành trước mặt.

Mà Bác Bì Quân không cần phải như thế, bọn hắn đứng trên tường thánh, dù có xuất chiến thì cũng nhanh chóng trở về, dựa vào tường thành cùng màn sáng để có thể cứng rắn tiêu diệt oan hồn.

Ngoại trừ những oan hồn này, phía sau chúng còn có một số thân ảnh khổng lồ. Nhưng thân ảnh này cao khoảng hơn một trượng, tuy cao lớn nhưng xanh xao vàng vọt, có điều lại vô cùng khát máu và tàn nhẫn. Lúc bọn hắn nhìn về phía Trường Thành thì ánh mắt lộ ra cừu hận khắc cốt minh tâm.

Bạch Tiểu Thuần vừa thấy những người này thì lập tức nhận ra, bọn hắn chính là… thổ dân.

Những thổ dân này ở phía sau hồn triều, khi có cơ hội thì lập tức lao ra. Bọn hắn có lực lượng thân thể rất lớn, chỉ nhảy vài cái mà có thể giống như sao băng bay vọt tới.

Mỗi thời khắc như vậy, tu sĩ Bác Bì quân trên Trường Thành đều khẩn trương, lập tức sẽ có không ít tu sĩ bay ra, toàn lực giết chết.

Thanh âm long trời lở đất nổ vang khắp nơi, trong thời gian ngắn, trên chiến trường tràn ngập huyết nhục, cực kỳ thê thảm. Những hình ảnh này có thể phân tán ra vài bức họa, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại có thể nhìn thấy được tất cả. Nhất là lúc này, một số thổ dân hình như đã phát giác ra đám người Bạch Tiểu Thuần vừa mới đến, lập tức có một tên cao một trượng rưỡi đứng lên, xông thẳng tới.

Tốc độ của hắn cực nhanh, hóa thành một đường cầu vồng. Trên đường đi, hắn không ngừng gào rú, hai tay bấm pháp quyết khiến oan hồn xung quanh ngưng tụ lại, bay thẳng tới khu vực bọn người Bạch Tiểu Thuần.

Ngay khi hắn tới gần, Bạch Tiểu Thuần thấy được thân thể gầy gò cùng hàm răng đen vàng của tên thổ dân, còn có cả ánh mắt điên cuồng của hắn.

Hai mắt Lý Hoành Minh co rút lại, bước ra một bước, tay phải bấm pháp quyết, chỉ về phía tên thổ dân một cái. Cung lúc đó, tu sĩ xung quanh đều nhao nhao xuất động, xông tới tên thổ dân này.

Bạch Tiểu Thuần bị tên thổ dân nhìn chằm chằm vào, khiến đáy lòng hắn sợ hãi. Nhưng càng gặp phải nguy cơ thì hắn càng bộc phát kinh người. Lúc này hắn không kịp nghĩ nhiều, con mắt thứ ba giữa mi tâm mở ra, Thông Thiên pháp nhãn lập tức xuất hiện, một tia ánh sáng màu tím từ con mắt ấy bắn ra bên ngoài.

Tia sáng tím xuyên qua hư vô, trước khi mọi người xông đến đã bắn thẳng vào tên thổ dân. Thân thể tên thổ dân lập tức dừng lại, nhưng trong nháy mắt đã giãy giụa ra. Có điều, trong nháy mắt này, Bạch Tiểu Thuần đã bấm niệm pháp quyết, một cỗ hàn khí kinh người từ trên thân hắn tràn ra. Giữa hư vô xung quanh tên thổ dân bất thình lình xuất hiện từng mũi băng nhọn.

Cùng lúc đó, đám người Lý Hoành Minh cũng ra tay, khiến trong thời gian ngắn không ngừng vang lên tiếng nổ vang. Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San lúc này cũng đã thanh tỉnh, hai người đều biến sắc, nhao nhao xuất chiêu.

Thô dân không ngừng phát ra tiếng gào thét thê lương, thân thể oanh một tiếng, lập tức tan vỡ. Một đám máu tươi màu đen từ trong cơ thể hắn bắn ra, may mà không rơi lên tường thành hay màn sáng, mà vung vãi xuống dưới mặt đất. Mặt đất bị máu tươi ăn mòn, tạo thành những cái hố lớn có thể thấy bằng mắt thường.

“Máu của những thổ dân này chứa nhiều chất độc hỗn tạp. Loại độc hỗn tạp này có thể ăn mòn Trường Thành. Trong trăm năm này mới xuất hiện chuyện như vậy. Vì thế, không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không thể để những thổ dân này tới gần Trường Thành.” Lý Hoành Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt đảo qua mọi người rồi dừng lại trên thân Bạch Tiểu Thuần, sự khinh miệt của hắn cũng thu liễm không ít.