Chương 492: Cuộc chiến lớn

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đoàn người Bạch Tiểu Thuần còn chưa tới Trường Thành, từ xa ngoài trường thành xuất hiện một mảng mây đỏ rất lớn cuồn cuộn bay tới.

Trong làn mây đỏ đó có rất nhiều oan hồn, kích thước hơn hẳn oan hồn bình thường, màu đỏ rực, ngập tràn lệ khí.

Khi tới gần, chúng tụ lại với nhau, tạo thành một cái đầu rất to, chừng hơn ba nghìn trượng, mái tóc rất dài, gương mặt rất giống mặt của nữ tử, đôi mắt lạnh băng, khí thế cực kì mạnh mẽ!

Trên đỉnh của cái đầu, trong sương mù đỏ cuồn cuộn, mơ hồ có một bóng người, song rất mơ hồ, cô gái này dường như đã dung hợp vào với trời đất, khí thế cực mạnh mẽ và điên cuồng!

“Trần Hạ Thiên! !” Nữ tử trên đầu lâu mặc áo bào đỏ, giọng lạnh băng, giọng nói của nữ tử không lớn, nhưng lạ thay lại vang vọng bốn phương, xuyên qua cả trận pháp của trường thành, vọng vào tới bên trong trường thành, ai cũng nghe thấy, ai cũng như thấy mình đang ở trong biển máu, hét lên thảm thiết.

Trăm người của Bạch Tiểu Thuần đều chảy máu thất khiếu, cả người rung bần bật, Bạch Tiểu Thuần cũng run người, như có hai con dao đâm qua lỗ tai xuyên vào trong não, quấy động trong đó, may mà kim đan của hắn tràn ra rồi một tia Thiên Đạo khí tức, giúp hóa giải bớt.

“Thiên Nhân!”

Từ trong tháo cao, một luồng sáng bay ra, dù hiện giờ không phải đêm tối, nhưng trong ngoài trường thành, bầu trời đều âm u tối tăm, vang dậy tiếng kèn trận.

Thế nên làn ánh sáng từ trong tháp bay ra trở nên chói mắt, như chiếu sáng cả đất trời, nhìn từ xa, cứ tưởng đôi mắt vĩ đại kia hóa thành một mặt trời sáng lóa.

Làn ánh sáng loang ra, tất cả tu sĩ trong trường thành lại khôi phục trở lại như thường, âm thanh làm vỡ nát tâm thần kia đã bị chặn lại ở bên ngoài.

“Hồng Trần lão ma, đừng hòng càn rỡ!” một bóng người già nua từ trong đôi mắt vĩ đại trong nháy mắt đã xuất hiện ở Trường Thành, ông bước ra một bước, thẳng tới rặng mây máu kia, Trường Thành mới khôi phục lại như thường.

Lão giả này chính là phụ thân của Trần Nguyệt San, sư phụ của Triệu Thiên Kiêu, Trần Hạ Thiên!

Ông mặc trường bào trắng, cả cơ thể như dung hợp vào với trời đất.

Hai người giành nhau quyền khống chế trời đất, trong chớp mắt, Trần Hạ Thiên đã bước vào trong mây đỏ, bên trong vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa, rặng mây đỏ cuộn trào kịch liệt.

Đám Bạch Tiểu Thuần đã tới trường thành, bên tai vang rền tiếng chém giết.

Bạch Tiểu Thuần nhìn ra chiến trường ngoài trường thành, tròng mắt thiếu điều muốn rớt ra ngoài.

Ngoài trường thành, oan hồn nhiều vô biên vô hạn, xen lẫn giữa chúng là cự nhân, số lượng cự nhân cực đông, nhìn cơ bản không thấy cuối, cứ như vô tận.

Các cự nhân này đang xua vô số cự thú ào ạt xông lên công kích trường thành.

Cả Trường Thành lung lay như sắp đổ.

Trên bầu trời, cũng có cự nhân và oan hồn chằng chịt, xen lẫn trong đó ít nhất có tới mấy ngàn hồn tu!

Những Hồn Tu này dù nam hay nữ cũng đều vô cùng tuấn mỹ, mặt mày lạnh tanh, ra tay rất sắc bén, đứng xen lẫn với các thổ dân, giống như đang điều khiển những thổ dân đó!

Ở phía xa, còn có những luyện hồn sư được khá nhiều hồn tu vây xung quanh bảo vệ, những luyện hồn sư này đều mặc trường bào, mỗi lần phất tay, đều làm xung quanh rung chuyển, oan hồn gào vang, điên cuồng xông lên.

Xa hơn nữa, có năm cái tế đàn màu đen rất to lơ lửng giữa không trung, phóng ra cột sáng màu đen xông thẳng tới tận trời, tạo thành một hình ngũ giác, bên trong hình ngũ giác đó như một thế giới khác, không gian trong đó như đang vỡ ra, những bàn tay quỷ đang không ngừng thò ra, vùng vẫy, muốn từ trong đó thoát ra ngoài.

Bên dưới hình ngũ giác đó có một lão giả áo đen ngồi khoanh chân, miệng đang lẩm nhẩm đọc cái gì đó.

Và ở xa hơn nữa, vẫn là biển quân cuồn cuộn vô biên Bạch Tiểu Thuần nhìn không thấy hết.

Bạch Tiểu Thuần nhìn dòng đại quân khủng bố kia, chợt cảm thấy trường thành sao quá nhỏ bé, dường như không thể nào chống đỡ nổi, hắn nhìn quanh, thấy các tu sĩ ngũ đại quân đoàn dù ai cũng biến sắc, nhưng lại không ai sợ hãi cho lắm, giống như lần công kích này chỉ là một lần quy mô không nhỏ mà thôi.

Màn sáng quang trường thành rung lên, sau đó rực lên sáng chói, bắt đầu hướng lan ra ngoài, tu sĩ ngũ đại quân đoàn chia thành nhiều nhóm, ào ào phóng ra.

Bạch Tiểu Thuần nhận được lệnh của Thiên phu trưởng, cùng đám Triệu Long bắt đầu giết ra ngoài.

Màn sáng lan ra đến đâu, phạm vi song phương đánh giáp lá cà lan ra đến đó, dù là trên trời hay dưới mặt đất.

Đối phó đám thổ dân cự nhân còn đỡ, vì số lượng không quá nhiều, nhưng đánh đám oan hồn xung quanh bọn họ mới là đau khổ, vì oan hồn cực nhiều, lại không hề sợ chết.

Nhưng bây giờ, các tu sĩ không còn sợ lắm, không ít người đã thò tay vào trong túi trữ vật, lấy Tụ Hồn Đan ném ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần vội mở to mắt ra nhìn, những nơi có Tụ Hồn Đan nổ, là cả một khu vực lớn oan hồn biến mất.

Chẳng những biển oan hồn bị ảnh hưởng, những cự nhân cũng phun máu, phải lui về.

Một viên Tụ Hồn Đan đã tạo nên uy lực không nhỏ, thế mà hôm nay, ít nhất có hơn một ngàn viên Tụ Hồn Đan cùng nổ tung, khiến cho cả chiến trường chấn động.

Tu sĩ ngũ đại quân đoàn thừa cơ hội, xông lên ào ạt, trận thế kinh người!

Mục tiêu của các tu sĩ tinh nhuệ là những hồn tu, khi gặp phải nhau, chính là quyết đấu sinh tử.

Cả chiến trường chém giết hỗn loạn, nhưng nếu nhìn tổng thể có thể nhận ra, trường thành đang chiếm ưu thế nhất định, do màn sáng trận pháp và hiệu quả diệu kì của Tụ Hồn Đan tạo ra.

Màn sáng trận pháp lan đến đâu, tu sĩ ngũ đại quân đoàn tràn lên đến đó, thổ dân khu đó chỉ còn nước lùi lại phía sau, vì nếu không lùi lại, tất sẽ bị uy lực của trận pháp và tu sĩ giết cho hình thần câu diệt.

Tu sĩ ngũ đại quân đoàn cũng không phải lúc nào cũng ở trong màn sáng, nhưng họ tiến thối rất có quy luật, thay phiên cho nhau, tạo nên lực sát thương cực lớn.

Dưới đất cũng thế, trên trời cũng vậy.

Từ đôi mắt vĩ đại trên tháp cao của chủ thành thường có quang mang lóe lên, bắn ra một làn ánh sáng to tướng, hoặc là giết chết cự nhân, hoặc là quét ngang một vùng oan hồn, tạo thành một đường rãnh dưới đất, hay một đường gợn sóng dài trên bầu trời.