Chương 828: Nhạc phụ cứu ta!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Công Tôn Uyển Nhi vừa nhìn về phương hướng hắn rời đi, lập tức ở cách đó hơn một vạn dặm, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi trên Thiên Chu bỗng giật nảy mình, quay người lại. Dù rằng hắn không nhìn thấy, thế nhưng nội tâm dường như thấy lạnh lẽo, thân thể hắn cũng run rẩy một chút, dường như hắn và Công Tôn Uyển Nhi tuy cách nhau hơn vạn dặm nhưng dường như có linh cảm.

“Nàng đang đuổi tới!” Bạch Tiểu Thuần biến sắc mặt, hiện giờ Hồng Trần Nữ vẫn còn hôn mê, hắn vội vàng lấy ra ngọc giản truyền âm, thế nhưng vẫn không thể sử dụng được.

Điều này làm Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh hoảng, hơi thở lộ vẻ lo lắng. Đối với Công Tôn Uyển Nhi kia, hắn thật sự vô cùng sợ hãi, bất kể là tại Vẫn Kiếm Thâm Uyên hay trong Táng cung, đối phương đều mang lại cho hắn một nỗi ám ảnh.

Điều quan trọng nhất là, từ đầu đến giờ, Bạch Tiểu Thuần vẫn không thể nhìn thấu tiểu cô nương kia rốt cuộc có tu vi gì, có lẽ ngay từ ban đầu nàng không phải là quá mạnh, thế nhưng càng cắn nuốt, qua bao nhiêu năm nay, sự mạnh mẽ của nàng đã vượt khỏi phạm vi thông thường.

Bây giờ đến Hồng Trần Nữ cũng đại bại dưới tay nàng, ngay đến đòn sát thủ phong ấn kia cũng không vây khốn được nàng quá lâu, Bạch Tiểu Thuần có thể tưởng tượng, nếu cứ cắn nuốt như vậy thì độ khủng bố của nàng sẽ càng ngày càng kinh người.

“Người này, rốt cuộc là có lai lịch gì đây, lần đầu tiên là xuất hiện ở bên trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, cũng không có gì khác biệt với những Sát Hồn khác, chỉ vì nuốt được một viên đan dược của ta mà…” Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới đây liền hối hận muốn chết. Lúc này hắn không ngừng thở dài, toàn lực vận chuyển tu vi, gia tốc cho Thiên Chu, nổ vang một tiếng, bay đi thật nhanh.

Thế nhưng chỉ sau một lúc, hắn liền sợ hãi, từ xa xa có thể loáng thoáng nghe thấy một tiếng cười như có như không. Tiếng cười kia lúc đầu còn ở rất xa thế nhưng rất nhanh sau đó đã tới thật gần.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, một lần nữa quay đầu lại. Lập tức hắn nhìn thấy ở phía xa trên trời bỗng xuất hiện một đám khói đen đang cuồn cuộn mà đến. Ngay trước đám khói đen là một khuôn mặt, mà khuôn mặt này lại chính là của… Bạch Tiểu Thuần hắn!

Chỉ là lúc này nó rất quỷ dị, lại dữ tợn chẳng khác gì Lệ Quỷ, đang bay tới rất nhanh.

“Tiểu ca ca thì ra người trốn ở nơi đây.” Ngay khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, từ phía xa một âm thanh quỷ dị cùng với tiếng cười đáng sợ liền truyền tới, vang vọng bên tai hắn.

“Ta không phải tiểu ca ca của ngươi… Ngươi nhận lầm người rồi.” Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng mở miệng, âm thanh cũng có chút run rẩy. Dù là chiến lực của hắn lúc này có thể nghiền ép được Thiên Nhân sơ kì, thế nhưng trực giác của hắn mách bảo, bản thân mình tuyệt đối không phải đối thủ của Công Tôn Uyển Nhi đầy quỷ dị này.

“Làm sao có thể nhận lầm người đây, tiểu ca ca à, ta đi tìm ngươi thật vất vả, thế mà ngươi lại làm hỏng Tiểu Hùng của ta rồi, ngươi, phải bồi thường cho ta.” Khuôn mặt ngưng tụ trên đám khói đen kia bỗng truyền ra tiếng cười khanh khách, gương mặt kia càng tăng tốc độ nhanh hơn nữa. Chỉ trong chốc lát, khoảng cách của nó cùng Thiên Chu chỉ còn không đến trăm trượng!

Thấy khoảng cách gần như vậy, Bạch Tiểu Thuần suýt nữa là nhảy dựng lên, sợ tới hồn bay phách tán, da đầu tê dại, lông tóc đã sắp dựng đứng lên, toàn thân hắn thậm chí còn không ngừng run rẩy.

“Thật sự là ngươi đã nhận lầm người rồi… A đúng rồi, cứ theo hướng này, ngươi sẽ đi tới Khôi Hoàng Thành, ở đó có một kẻ tên là Trần Hảo Tùng, có lẽ người ngươi cần tìm là hắn đấy… Mà còn có một gã tên là Triệu Hùng Lâm, thân thể vô cùng khôi ngô, vừa nhìn đã thấy rất thích hợp làm Tiểu Hùng, mau đi đi, hắn nhất định vẫn còn ở đó.” Bạch Tiểu Thuần lời nói đã bắt đầu mất trật tự, ngón tay run rẩy chỉ về phía xa.

Công Tôn Uyển Nhi lập tức nở nụ cười, chỉ là nụ cười này vô cùng lạnh lẽo. Vừa thấy vậy, lập tức đầu óc Bạch Tiểu Thuần dường như nổi lên những cơn sóng lớn. Gương mặt kia há miệng thật lớn, khói đen nhanh chóng bành trướng khiến cho nó cũng trở nên to lớn vô cùng, kích thước chỉ trong chớp mắt đã biến thành mấy ngàn trượng, chỉ há miệng là đủ nuốt cả ngọn núi lớn. Nó nhanh chóng bay tới Thiên Chu, ngoạm một cái.

Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng. Chứng kiến một gương mặt chỉ cần há miệng đã đủ để che khuất trời đất, lúc này lại đang cắn về phía hắn, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lui lại, tóm lấy Hồng Trần Nữ đang hôn mê, trước khi Thiên Chu bị cắn nuốt liền lao ra khỏi đó.

Từ xa nhìn lại, nếu so sánh với gương mặt khổng lồ kia thì Thiên Chu thật nhỏ bé vô cùng, dường như chỉ ngang với một miếng bánh ngọt thật ngon miệng. Chỉ trong chốc lát, con thuyền đã bị nó nuốt vào, thậm chí còn có tiếng răng rắc vang lên. Hiển nhiên là gương mặt kia đang nhai nuốt nó!

Mà Bạch Tiểu Thuần mang theo Hồng Trần Nữ nhanh chóng bay ra, liều mạng chạy trốn.

“Tiểu ca ca, ngươi tại sao cứ nghịch ngợm như vậy chứ, đừng chơi bịt mắt bắt dê nữa nào…” Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười, có điều âm thanh đó rơi vào tai Bạch Tiểu Thuần lại làm toàn thân hắn nổi da gà. Bạch Tiểu Thuần đang định tăng tốc, thế nhưng gương mặt khổng lồ kia sau khi nuốt Thiên Chu vào, lại bành trướng ra lần nữa, lập tức biến lớn ra vạn trượng!

Vạn trượng nói thì đơn giản chứ trên thực tế thì thật kinh thiên động địa, khi nhìn lại thì gương mặt này dường như đã hoàn toàn thế chỗ cho thiên địa, che khuất vạn vật, lúc này nó há cái miệng sâu hoắm, lại hướng về Bạch Tiểu Thuần ngoạm một lần nữa.

Thậm chí khi nó mở miệng, lập tức có một lực hút kinh khủng từ trong đó truyền ra, khiến cho hư vô xung quanh vặn vẹo, thậm chí những dãy núi trên mặt đất cũng lung lanh, dường như sắp bị bứt ra!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng ngừng lại một chút, hiện tại dù có tăng tốc đến thế nào thì hắn cũng không thể nào bay nhanh được dưới lực hút này, trong khi đó thì gương mặt cự đại kia lại đang nhanh chóng bay đến.

Bạch Tiểu Thuần thật sự muốn khóc lên một tiếng lớn, nhất là gương mặt kia lại chính là gương mặt của chính mình, nhìn chẳng khác nào mình đang ăn chính bản thân vậy, tâm can hắn không ngừng run rẩy.

“Khinh người quá đáng!” Bạch Tiểu Thuần thấy được mình không thể chạy trốn được, cặp mắt đỏ ngàu, vốn đang ôm lấy Hồng Trần Nữ đang hôn mê, bỗng quay người lại, hét lớn một tiếng. Hắn thực sự đã bị dồn vào đường cùng, dưới nguy cơ sinh tử mãnh liệt như thế này không thể chần chờ hay trông đợi vào may mắn được, hiện tại mà không chơi liều cái mạng thì cái mạng hắn sẽ có kẻ khác cầm đi chơi.

“Công Tôn Uyển Nhi, ngươi thực sự cho rằng Bạch gia gia ta sợ ngươi sao!” ​​Bạch Tiểu Thuần rống to lên, thân hình tuy còn chút run rẩy thế nhưng có một ý chí lăng lệ thiết huyết từ trên người hắn mạnh mẽ bộc phát. Lực Cốt Cảnh trong Bất Tử Cốt làm cho xương cốt toàn thân vô cùng cứng rắn, lúc này hắn cũng đồng thời vận chuyển toàn lực sức mạnh thân thể và tu vi Nguyên Anh hậu kì. Ngay lập tức, nhật nguyệt vô quang, thiên địa thất sắc, gió nổi mây vần, đất bay cát chạy, mặc dù còn chưa lên Thiên Nhân nhưng hiện tại khí thế của hắn thậm chí đã ảnh hưởng đến ý chí thiên địa nơi đây.

Cùng lúc đó, tay phải hắn nắm chặt lại, lập tức một vòng xoáy đen hình thành ngay trước quả đấm này, hút lấy toàn bộ khí tức của hắn. Ngay sau đó, ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên có một Đế ảnh giáng xuống.

Những tiếng ầm ầm vang lên, thân ảnh kia giống như đội trời đạp đất, ngay khi y xuất hiện liền bạo phát ra ý chí tương đương với Thiên Nhân, dung nhập bầu trời, cải biến quy tắc thiên địa.

Mọi chuyện nói thì rất dài nhưng thực ra chỉ diễn ra trong nháy mắt Bạch Tiểu Thuần quay lại mà thôi.

Không hề do dự, Bạch Tiểu Thuần rống to lên, thân thể bay thật nhanh về phía gương mặt vạn trượng kia, tay phải giơ lên, trực tiếp đánh ra một quyền kinh thiên động địa, bài sơn đảo hải!

Bất Diệt Đế Quyền!

Lực lượng thân thể gấp đôi!

Ngay khi đó, Đế Ảnh phía sau hắn cũng đồng thời đánh ra một quyền, khí phách rung trời. Sức mạnh của cú đấm này quá lớn, làm cho Đế ảnh kia cũng phải mơ hồ, dường như phải đem tất cả dung nhập vào một quyền, sau đó hợp nhất với Bạch Tiểu Thuần đánh tới gương mặt vạn trượng kia.

Âm thanh đinh nhức óc vang lên, vọng khắp thiên địa bát phương, làm hư vô nổi lên gió lốc, không ngừng tàn phá bốn phía, làm mặt đất giống như có Địa Long chuyển mình, không ngừng sụp đổ.

Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra máu tươi, thân thể bắn ngược lại mấy trăm trượng, không hề dừng lại, lợi dụng lực đẩy chạy trốn thật nhanh.

Mà gương mặt vạn trượng kia lúc này cũng xuất hiện vết nứt vỡ, ở dưới một quyền điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần liền trực tiếp nổ tung giữa không trung, chia năm xe bảy!

Sau đó, những mảnh vỡ của gương mặt lại hóa thành khói đen, trong nháy mắt liền ngưng tụ thành
gương mặt Bạch Tiểu Thuần!

Đôi mắt nàng lóe ra u mang kì dị, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười.

“Quả nhiên ta không lầm, trên người ngươi đích thực là có dấu vết của lão già kia…” Công Tôn Uyển Nhi cười một tiếng, đang định truy kích, Bạch Tiểu Thuần ở đó thấy vậy, sắc mặt liền tái nhợt, nội tâm lo lắng vô cùng.

Nhưng vào lúc này, Công Tôn Uyển Nhi bỗng nghiêm nghị lại, ngẩng đầu nhìn phía xa. Chỉ trong chốc lát đã có một thân ảnh từ phía xa chân trời, giống như xé rách hư vô mà đi tới, gầm lên một tiếng đầy phẫn nộ.

“Kẻ nào dám động đến con gái yêu và hiền tế của bổn vương!”

Chính là Cự Quỷ Vương!

Bạch Tiểu Thuần vừa nghe vậy liền mở to mắt, vô cùng mừng rỡ, lúc này, trong sự kích động hắn không nhịn được hô to một tiếng.

“Nhạc phụ cứu ta!”

____

Chúc học sinh trong thiên hạ đạt được kết quả phi thường trong kì thi Đại Học sắp tới, thi được một tương lại tốt đẹp! Chờ các ngươi hoàn thành mấy ngày thi Đại Học này, Nhĩ Căn sẽ bạo chương reo hò, hát mừng cho các ngươi!