Chương 461: Lên bờ

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Man Hoang cằn cỗi, người Man Hoang phải hấp thu hồn lực từ các oan hồn để tu hành nên cực kỳ khát vọng linh khí. Tu sĩ Thông Thiên Hà đến nơi đây một khi bị bọn chúng bắt được thì chắc chắn bị ăn hết cả huyết nhục để hấp thu linh khí ẩn trong cơ thể. Vì thế cho nên từ cổ đến nay hai phương đều cừu hận lẫn nhau. Những thổ dân bạo ngược kia luôn muốn tới gần khu vực Thông Thiên Hà còn chúng ta thì tuyệt đối không để chúng tiến vào”

Triệu Thiên Kiêu chậm rãi giải thích. Hắn hơi ngạc nhiên khi thấy sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái đi nhưng cũng không để trong lòng.

“Sở dĩ Tinh Không Đạo Cực Tông cho xây dựng ba tòa thành trì nối tiếp nhau cũng bởi vì muốn ngăn cản không cho các thổ dân và oan hồn tiến vào Trường Thành nửa bước”

“Mấy ngày tới khi chúng ta lên bờ, ngươi sẽ thấy tòa thành đầu tiên, Đông Hải Thành, nơi đó linh khí đậm đặc, cũng là nơi an toàn nhất Trường Thành”

Triệu Thiên Kiêu lo lắng Bạch Tiểu Thuần không am hiểu tình hình nơi này nên lại giải thích kỹ càng hơn:

“Từ Đông Hải thành đi vào phía sâu bên trong, linh khí sẽ càng suy giảm. Nơi đó có tòa thành trì thứ hai, gọi là Giới Thành. Ở đó có trọng binh trấn giữ, là một trạm trung chuyển nếu muốn ra ngoài Man Hoang, cũng là phòng tuyến dự bị khi đối kháng Man Hoang”

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó vội đè ép nỗi lo sợ bị ăn tươi nuốt sống, chăm chú lắng nghe, những chuyện này hắn đều không nắm rõ.

“Mà từ Giới Thành đi sâu tiếp vào trong là một địa phương xa xôi hầu như không còn linh khí, tòa thành thứ ba, Trường Thành, ở chính nơi đó”

“Tòa thành thứ ba này tên cũng gọi là Trường Thành, tu sĩ đóng quân tại đó chính là những chiến binh kinh khủng nhất, thiết huyết nhất Tinh Không Đạo Cực Tông. Bất cứ người nào cũng hệt như sát thần, ngay cả ta cũng không muốn trêu chọc vào” Triệu Thiên Kiêu hăng say nói về tòa thành thứ ba này, trong mắt tràn ngập tôn kính và nhiệt huyết.

Những người này hợp thành một quân đoàn, gọi là Thiết Huyết quân đoàn, cường hãn vô cùng. Bọn họ…mới thật sự là những người bảo vệ sự tồn vong của Trường Thành, quanh năm chiến đấu với hồn sĩ Man Hoang, không biết bao nhiêu người đã ngã xuống.

Ta nghe nói năm đại quân đoàn này, dù chỉ là một Bách Phu Trưởng ở trong đó sau khi về tông môn cũng đều có địa vị hiển hách bởi vì sau lưng bọn họ có Thiết Huyết đường. Thiết Huyết đường này là tông đường duy nhất do chính lão tổ bán thần tự mình nắm giữ”

Bạch Tiểu Thuần gật gù liên lục, chỉ nghe đến tên Thiết Huyết quân đoàn cũng đã thấy tràn đầy sát khí rồi.

“Mục tiêu của ta trước hết là đi Man Hoang lịch lãm, rèn luyện một phen rồi sau đó sẽ gia nhập Thiết Huyết quân đoàn, lập nhiều chiến công hiển hách, quyết chí trở thành một Thiên phu trưởng!” Triệu Thiên Kiêu thở sâu, kiên định nói.

“A?” Bạch Tiểu Thuần giật mình nhìn Triệu Thiên Kiêu, đây không phải là muốn đi chịu chết sao?

“Cũng chỉ có ở tòa Trường Thành này mới có thiên nhân tọa trấn. Lần này sư phụ ta đến đây để kế nhiệm Chu tiền bối. Một trăm năm tới, sư phụ ta sẽ tọa trấn chỗ đó, ngăn cản kẻ thù bên ngoài xâm lấn!” Triệu Thiên Kiêu vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, giọng điệu ôn hòa. Hắn lớn hơn Bạch Tiểu Thuần mấy tuổi, sau một thời gian tiếp xúc hắn đã thật lòng xem Bạch Tiểu Thuần là bằng hữu của mình.

Bằng hữu của hắn không nhiều lắm, thậm chí có thể nói là rất ít. Một khi hắn đã nhận định ai thì kẻ ấy chính là huynh đệ cả đời.

“Tiểu Thuần này, ta tới đây có hai mục đích, đoạt được thiên nhân hồn chỉ là phụ. Mục đích chính là gia nhập Thiết Huyết quân đoàn nhưng ngươi thì khác, ngươi phải mau mau tìm được thiên nhân hồn đi” Triệu Thiên Kiêu dặn dò.

“Tất cả các sinh mệnh trên đại lục Thông Thiên này sau khi tử vong, chỉ cần hồn phách của họ không bị hồn phi phách tán, không bị người khác dùng đại pháp lực giữ lại thì đều sẽ theo dòng Minh Hà hội tụ trong Man Hoang. Cho nên từ một góc độ nào đó mà nói thì Man Hoang chính là đại biểu cho tử vong, đại biểu của Âm Ti

Đi qua vô số năm tháng, hồn ở Man Hoang tích lũy ngày càng nhiều, trong đó tất nhiên sẽ có những thiên nhân hồn chưa bị con người phát hiện ra. Bất quá thiên nhân hồn thường thường mấy nghìn năm mới phát hiện được một cái, hiếm có như phượng mao lân giác. Theo sư phụ ta phỏng đoán thì toàn bộ thiên nhân hồn ở Man Hoang hiện nay cũng không vượt quá số lượng hai bàn tay. Thế cho nên người đạt được Thiên Đạo Nguyên Anh còn ít hơn cả thiên nhân. Tính cho đến nay cũng chỉ có một mình Thiên Tôn làm được”

Triệu Thiên Kiêu khe khẽ dặn dò, những loại chuyện này là chuyện cơ mật không thể nói cho người ngoài. Triệu Thiên Kiêu vì lo lắng Bạch Tiểu Thuần cố chấp truy đuổi mục tiêu hư vô xa vời nên mới tiết lộ cho hắn.

Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn cũng đã từng tự hỏi liệu Man Hoang có được bao nhiêu thiên nhân hồn? Hiện tại hắn đã có hai thiên nhân hồn, hắn thậm chí đã từng suy nghĩ bản thân có lẽ…có thể thành công Thiên Đạo Nguyên Anh trong truyền thuyết.

Nhưng hôm nay nghe Triệu Thiên Kiêu nói xong, Bạch Tiểu Thuần bỗng ý thức được mục tiêu này khó khăn cỡ nào, đồng thời cũng ý thức được hai thiên nhân hồn trong túi trữ vật của hắn có giá trị to lớn nhường nào.

Hắn không khỏi nhớ tới hai người đã tặng mình thiên nhân hồn: Hàn lão tổ và Đỗ Lăng Phỉ.

“Vì vậy không nên theo đuổi mộng tưởng Thiên Đạo Nguyên Anh xa vời kia. Mục tiêu của ngươi nên đặt trên thiên thú hồn. Thiên thú hồn mặc dù hi hữu nhưng mấy trăm năm vẫn có thể chứng kiến mấy cái. Sư phụ ta đoán thiên thú hồn ở Man Hoang có lẽ không cao hơn năm mươi cái nhưng cụ thể thế nào thì người cũng không rõ” Triệu Thiên Kiêu dặn dò hết những điều Bạch Tiểu Thuần cần biết rồi mới rời đi.

Bạch Tiểu Thuần đứng lặng ở đầu thuyền, thấy đất liền càng ngày càng gần mà phát sầu.

“Sắp phải đối mặt rồi….Mười năm, chịu đựng như thế nào đây a” Hắn thở dài.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, chiến thuyền đã đến rất gần bờ. Trưa nay, hầu như tất cả tu sĩ không hẹn mà cùng lên boong thuyền nhìn về phía xa. Đứng ở đó có thể nhìn thấy một tòa thành khổng lồ màu xanh được xây dựng trên bờ biển. Cả dải đất ven bờ được dựng thành bến cảng nối liền với tòa thành.

Lực lượng trận pháp mênh mông cuồn cuộn, chốc chốc lại ánh lên từng đợt phù văn lóng lánh. Bên trong thành trì có không ít tu sĩ đi lại, đều đang nhìn về bến cảng xa xa, dường như cũng chú ý tới động tĩnh nơi đây.

Hai bên đánh giá nhau, tốc độ chiến thuyền chợt chậm lại, mọi người dần dần có thể thấy rõ lẫn nhau.

Một tiếng nổ vang truyền ra, chiến thuyền dừng hẳn ở vị trí cách bến cảng khoảng mười dặm.

Từ trong thành có tám tu sĩ nguyên anh dẫn đầu bay ra đón tiếp, cũng có không ít tu sĩ kết đan cùng bay ra cung nghênh Trần Hạ Sơn.

“Bái kiến Trần tiền bối!”

“Chúng ta cung nghênh Trần tiền bối!”

Tiếng chào hỏi vang lên không ngớt, Trần Hạ Sơn cùng năm tu sĩ nguyên anh bay ra, khẽ gật đầu với các tu sĩ đến bái kiến rồi bay về phía xa.

Mọi người đã quen với sự hờ hững này, cũng không để trong lòng mà quay sang chào hỏi lẫn nhau. Bạch Tiểu Thuần cùng mấy trăm thiên kiêu của Tinh Không Đạo Cực Tông bay ra khỏi thuyền, vượt qua mười dặm Thông Thiên Hải đến Đông Hải Thành.

Trên đường đi, tu sĩ của Đông Hải Thành thản nhiên dò xét những thiên kiêu của Tinh Không Đạo Cực Tông, họ không thèm che dấu khinh miệt trong đáy mắt, tựa như những lão binh dày dạn kinh nghiệm đang quan sát những người mới nhập ngũ.

Bạch Tiểu Thuần bay trong đám người cũng ngầm đánh giá những tu sĩ kết đan ở Đông Hải Thành. Hắn nhận ra những người này dù chỉ là kết đan sơ kỳ cũng có sát khí rất nặng, loại sát khí tôi luyện từ trong giết chóc. Hơn nữa trong mắt đám người này đều thoảng qua một tia sáng đỏ.

Bạch Tiểu Thuần nghe nói khi diệt càng nhiều oan hồn ở Man Hoang thì tia sáng đỏ này sẽ càng lộ rõ. Nó tựa hồ là một loại biến đổi tự nhiên, không có hại gì, thậm chí còn sinh ra lực uy hiếp nhất định.

Chẳng mấy chốc mọi người đã bay đến đất liền. Sau khi bước vào Đông Hải Thành, chẳng còn ai để ý đến đám thiên kiêu đến từ tông môn nữa. Chỉ có một tu sĩ kết đan đại viên mãn đi đến phát cho mỗi người một lệnh bài.

“Hoan nghênh các ngươi tới phân tông Trường Thành. Lệnh bài này là tín vật duy nhất ở nơi đây, không thể làm mất! Nếu các ngươi đi ra Man Hoang rồi quay trở lại mà không có lệnh bài thì sẽ không được phép bước vào Trường Thành, vì vậy các ngươi phải lưu ý giữ gìn.

Bên trên không có an bài cụ thể các ngươi phải làm gì. Đây là thí luyện của các ngươi, bất quá sẽ phải ở Trường Thành này mười năm. Trong mười năm đó, ít nhất phải có ba lần ghi chép việc tiến vào Man Hoang. Nếu không sau mười năm các ngươi sẽ không được phê chuẩn quay về tông môn”

“Tóm lại, các ngươi tự giải quyết cho tốt. Ta nhắc nhở các ngươi một câu…Trong thành Đông Hải này, các ngươi dừng lại thêm một ngày thì thời gian thí luyện sẽ bị gia tăng thêm một tháng. Mà sau khi rời khỏi Đông Hải Thành thì điều đầu tiên các ngươi phải học là cách khống chế linh lực” Tu sĩ kết đan đại viên mãn Đông Hải Thành nhàn nhạt dặn dò rồi quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần rầu rĩ quan sát Đông Hải Thành lạ lẫm này. Lúc trước hắn còn cảm thấy nơi đây rất tốt, dự định sẽ ở lại cư trú nơi này cả mười năm nhưng hiện tại thì không được rồi.

Mọi người nhìn nhau một hồi, bọn họ đều là thế hệ thiên kiêu Tinh Không Đạo Cực Tông. Khi tới địa phương xa lạ này, mỗi người một phản ứng nhưng đại đa số đều lập tức tản ra tìm đường ra khỏi thành.