Chương 469: Luyện Hồn Sư

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạch Tiểu Thuần trợn to mắt, nhìn hố lớn bị máu tươi của thổ dân ăn mòn mà nội tầm trùng xuống.

“Thổ dân ở đây chính là một cái lò đan sắp bạo phát a. Sau khi bị đánh chết mà vẫn có thể như vậy…” Bạch Tiểu Thuần khẩn trương hơn, nhưng thấy Lý Hoành Minh đã nhìn mình bằng con mắt khác, vì vậy hắn hất cằm lên, thản nhiên nói.

“Cuối cùng cũng nhìn thấy chiến tranh, thỏa mãn tâm nguyện của Bạch mỗ. Chắc hẳn loại chiến tranh có quy mô như thế này ở trên chiến trường cũng không phát sinh nhiều.” Vừa nói, khí thế trên người hắn cũng vừa tản ra.

“Không phải vậy, đây chỉ là chiến tranh quy mô nhỏ mà thôi. Loại chiến tranh có quy mô như vậy thì cứ hai ba ngày là phát sinh một lần.” Lý Hoành Minh nhìn bộ dáng Bạch Tiểu Thuần như vậy, thu liễm vẻ khinh miệt, mỉm cười giải thích một câu.

Hắn không giải thích thì thôi, nhưng giải thích như vậy lại khiến đáy lòng Bạch Tiểu Thuần lộp bộp một tiếng. Hắn nhịn không được nhìn biển hồn vô tận bên ngoài Trường Thành. Lại nhìn xa hơn một chút thì thấy những thân ảnh thổ dân như ẩn như hiện. Thậm chí, hắn còn thấy trong hồn triều còn có không ít hung thú dữ tợn đang bị người khu sử.

“Những thứ này, mới chỉ là quy mô nhỏ? Vậy quy mô lớn sẽ như thế nào?” Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, một lần nữa cảm thấy nơi này quá nguy hiểm. Nhưng nghĩ đến bản thân phải có ba lượt ra ngoài Trường Thành làm nhiệm vụ, không khỏi khiến hắn phải đau đầu.

“Chư vị, nơi này nguy hiểm. Hơn nữa các ngươi cũng đã thấy chiến tranh, không bằng chúng ta xuống dưới cho an toàn.” Lý Hoành Minh mỉm cười, nhìn về phía đám người Triệu Thiên Kiêu.

Bạch Tiểu Thuần đang định đồng ý thì Triệu Thiên Kiêu lại thở sâu, nhìn chiến trường một lúc rồi chậm rãi nói.

“Lý huynh, trận chiến này sẽ kéo dài bao lâu?”

“Nhìn tình hình thế này cũng phải đợi đến đêm, lúc hồn triều tiêu tán thì mới kết thúc. Sau đó sẽ có khoảng một hai ngày yên bình.” Lý Hoành Minh suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Vậy Triệu mỗ sẽ chờ ở đây, sau khi trận chiến kết thúc cũng sẽ không ở trong Trường Thành nữa mà lập tức bước ra ngoài Man Hoang, bắt đầu rèn luyện!” Triệu Thiên Kiêu nói. Bạch Tiểu Thuần sớm biết suy nghĩ của Triệu Thiên Kiêu nên không có gì ngoài ý muốn, nhưng Lý Hoành Minh thì rất sững sờ.

“Ngươi muốn ra ngoài Trường Thành?”

Mục đích của ta vốn là thông qua nơi đây, bước vào Man Hoang.” Triệu Thiên Kiêu bình tĩnh nói. Lý Hoành Minh cẩn thận nhìn Triệu Thiên Kiêu một chút, rồi ôm quyền nói.

“Lý mỗ ở Trường Thành đã nhiều năm, thấy qua rất nhiều người sau khi ra ngoài Trường Thành nhưng không có trở về. Triệu đạo hữu thân phận cao quý, có quyết đoán như vậy là Lý mỗ bội phục. Chúc đạo hữu lên đường bình an.”

Triệu Thiên Kiêu nghe vậy thì cười ha hả, khí thế trên người dâng lên, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nguyệt San.

Trần Nguyệt San che miệng cười, không nói lời nào mà bước tới đứng bên người Triệu Thiên Kiêu. Hành động đó đã nói thay cho quyết định của nàng, nàng sẽ cùng ở một chỗ với Triệu Thiên Kiêu. Mặc dù nàng đã thấy bên ngoài rất nguy hiểm, mặc dù nàng là thiên chi kiêu nữ trong Tinh Không Đạo Cực Tông, nhưng nàng đều không quan tâm.

Còn hai tên tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu cùng hai khuê mật của Trần Mạn Dao thì chần chờ, không nói gì. Lúc trước, bọn họ có ý định ở cùng một chỗ với Triệu Thiên Kiêu, nhưng suốt quãng đường này họ đều đã cảm nhận nguy hiểm, đặc biệt là chiến tranh ngoài kia, khiến nội tâm bọn họ dao động, chỉ có thể trầm mặc cúi đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Triệu Thiên Kiêu không chú ý tới họ, chỉ cười nói với Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần, có muốn cùng đi hay với ta hay không?”

Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, nghĩ lại bản thân mới chỉ là Kết Đan hậu kỳ, ra ngoài là rất không ổn.

Chờ sau khi mình đạt tới Kết Đan đại viên mãn rồi mới ra ngoài Trường Thành, lúc đó khả năng tự vệ cũng cao hơn một ít. Chỉ cần tùy tiện ứng phó một chút, rồi tranh thủ trở về, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn.

Cứ thế sống qua mười năm, rồi cầm Thiên Nhân hồn trở về, đổi lấy một phần Ngũ hành Thiên Thú hồn. An ổn làm một Nguyên Anh, hắn thấy như vậy mới là chính đạo.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần càng thêm kiên định. Đang lúc hắn nghĩ xem nên nói thế nào để người khách không cho rằng mình không dám đi ra ngoài, thì tu sĩ Bác Bì quân ở bốn phía đột nhiên kêu lên.

Tu sĩ trên khu vực Trường Thành lúc này đều biến sắc, không ít người bất chấp linh khí mỏng manh ở nơi đây mà bộc phát ra toàn bộ tu vi.

Một màn bất ngờ này khiến đám người Bạch Tiểu Thuần sững sờ, lập tức nhìn về khu chiến trường. Lúc này chỉ thấy hồn triều vô tận trên chiến trường đột nhiên dừng lại, đình chỉ công kích.

Sau đó, những oan hồn này lui về phía sau, vẻ mặt của chúng không còn hung tàn nữa mà rất cơ trí. Vẻ cơ trí xuất hiện trên những oan hồn này cho người ta cảm giác rất không hài hòa.

Thế thì cũng thôi, nhưng sau đó những oan hồn này cùng ngẩng đầu gào rú, rồi dung hợp lại với nhau.

Chỉ trong chốc lát, trên chiến trường xuất hiện hơn mười hồn ảnh kinh người thân cao mấy trăm trượng. Những hồn ảnh khổng lồ này giống như là Hồn Đế, thân thể tráng kiện, chứa vô số gương mặt oan hồn, trong tay còn có pháp khí khác nhau, khí thế oanh động khiến phong vân loạn chuyển, nổ vang tám phương.

Hơn mười Hồn Đế sau khi xuất hiện thì gào thét, vung vẩy pháp khí khiến người người kinh hãi.

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, khi vừa thấy những Hồn Đế này thì hắn nghĩ ngay đến Hồn Đế trong Thanh Sắc cầu vồng ở Tinh Không Đạo Cực Tông.

Nhìn có vẻ bất đồng, nhưng cảm giác lại giống y đúc.

“Này… này…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới sự đáng sợ của Hồn Đế thì kinh hồn táng đảm. Nhất là mười tên Hồn Đế kia cho hắn cảm giác sâu không lường được, chúng có thể so với Nguyên Anh.

Không chỉ có vậy, trên chiến trường trừ mười Hồn Đế không lồ còn có xuất hiện một số hồn đặc thù không giống người thường.

Oan hồn bình thường không có thần trí, cũng không dùng pháp bảo, chỉ hành động theo bản năng, hơn nữa thân thể hư ảo như là sương mù. Nhưng lúc này, trên chiến trường xuất hiện bảy tám thân ảnh đen kịt nhìn không rõ đầu.

Những thân ảnh này trôi nổi giữa không trung, bốn phía quanh chúng cho từng đạo tia chớp màu đen lập lòe.

Trừ bọn chúng, chỗ xa hơn còn có loại oan hồn khác. Thân thể chúng tựa hồ dung hợp cùng với hung thú, nhìn người chẳng ra người, thú chẳng ra thú. Trong tay chúng cầm vũ khí cực lớn, đang bước đi từng bước một.

Mà ở xa hơn nữa, còn có một đoàn sương mù. Đoàn sương mù này tụ lại thành hình một con chiến mã có khói đen lượn lờ, hai mắt đỏ như máu, dưới chân có hỏa diễm hừng hực.

Trên thân con chiến mã này có một người mặc áo bào xám đang ngồi.

Người áo xám này không phải oan hồn, cũng không phải thổ dân, mà là… tu sĩ. Cũng có thể nói, người này nhìn giống với tu sĩ, thân thể thon dài, cổ tay cùng bàn tay vô cùng trắng nõn.

Trên thân hắn có khí tức cao quý, hơn nữa cũng không phải một người hắn, mà bên thân hắn còn có bảy tám tên nam nữ. Những người này không ăn mặc hoa lệ, cũng không mặc đồ rách nát, bộ dạng một người đều vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm lên Trường Thành.

Trên người bọn hắn tỏa ra chấn động đều là cảnh giới Kết Đan.

Họ xuất hiện, khiến những thổ dân cự nhân gầy còm xung quanh đều tỏ vẻ kính sợ, nhao nhao cúi đầu bái kiến.

Nhìn chiến mã màu đen kia, Bạch Tiểu Thuần lập tức nghĩ tới Thiết Đản. Hắn lại thấy người áo xám cưỡi chiến mã kia có sự đặc biệt.

Dường như hắn là vương giả của đám oan hồn và thổ dân xung quanh. Chỉ cần mình hắn là có thể điều khiển được hết thảy. Cảm giác này khiến hắn nghĩ ngay tới thế lực sau lưng của Trần Mạn Dao.

Nhưng Lý Hoành Minh vừa nhìn thấy người áo xám thì lập tức biến sắc.

“Không nghĩ tới, chiến tranh quy mô nhỏ như thế này lại xuất hiện… hồn tu cùng luyện hồn sư!”

“Hồn tu? Luyện hồn sư?” Triệu Thiên Kiêu nhìn chằm chằm vào người áo bào xám, nội tâm lạnh băng, mở miệng dò hỏi một câu.

“Hệ thống của Man Hoang chia từ thấp tới cao là: oan hồn, thổ dân, hồn tu cùng với… luyện hồn sư. Trong đó hồn tu mới là cường giả trong Man Hoang, thổ dân chỉ là nô bộc của bọn chúng mà thôi. Bởi vì Man Hoang không có linh khí, nên chúng hấp thu hồn lực để thay thế linh lực, vì vậy xuất hiện tồn tại đặc thù mà chúng ta gọi là hồn tu!”

“Mà chịu trách nhiệm bắt giữ oan hồn cường đại, dùng phương pháp đặc thù để luyện hồn, cung cấp hồn nguyên cho hồn tu chính là những luyện hồn sư. Chúng có số lượng rất ít nhưng có vị trí rất trọng yếu trong Man Hoang.”

“Luyện hồn sư rất đáng sợ, mỗi tên đều là cường giả. Chúng có thể điều khiển oan hồn, có thể luyện hóa rất nhiều hồn thành một thể. Còn có một số tên có thể dung hợp hồn vào người, bạo phát ra lực lượng cực mạnh!” Lý Hoành Minh trầm giọng mở miệng.