Chương 475: Có một lão đầu, đắc tội ta.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Không có vẫn đề!” Bạch Lân vừa nghe một trăm lò đan, còn có rất nhiều yêu cầu, cũng chần chừ một lúc. Dù sao bất kỳ một cái lò đan nào như vậy đều có giá trị to lớn, nhưng khi hắn nghe đến câu nói cuối cùng của Bạch Tiểu Thuần thì hắn lập tức gật đầu.

“Ta còn muốn một vạn khôi thượng phẩm hỏa tinh, toàn bộ những khối hỏa tinh này phải có hỏa lực sung mãn. Hơn nữa một vạn khối chỉ dùng được trong vòng một tháng, mỗi tháng tiếp theo đều cần phải bổ sung.”

“Chuyện này đơn giản!” Bạch Lân cười nói, với hắn thì những nhu cầu về linh thạch không có một chút áp lực nào.

“Ta còn muốn nhiên liệu ngũ sắc hỏa, lục sắc hỏa, bát sắc hỏa!” Bạch Tiểu Thuần thấy bộ dạng Bạch Lân như vậy, nội tâm hơi chua xót, vì vậy lại lên tiếng.

“Chuyện này… Ta sẽ cố hết sức.” Bạch Lân hơi do dự một chút rồi đáp.

“Ta còn muốn một nghìn phần Vân Hồn Diệp! Một nghìn phần Địa Linh Căn! Một nghìn đóa Hư Không Hoa…” Bạch Tiểu Thuần một hơi nói ra mười loại dược thảo. Mỗi một loại ở trong Tinh Không Đạo Cực Tông đều cần một lượng lớn điểm cống hiến mới có thể đổi được. Một số loại còn cần phải có bài danh trên Tinh Không Đạo Cực Bảng mới có thể mua. Thậm chí một số dược thảo đã gần như tuyệt tích. Bất quá, Bạch Lân tài đại khí thô, chỉ hơi suy nghĩ một chút liền lập tức đáp ứng.

“Đúng rồi, luyện dược rất hao phí tu vi và linh lực. Hoàn cảnh nơi đây lại gian khổ, ta không muốn việc luyện dược bị gián đoạn, nên ta cần cực phẩm linh dịch có thể nhanh chóng khôi phục tu vi!” Bạch Tiểu Thuần vắt óc mà không nghĩ ra được cái gì, cuối cũng đổi biện pháp khác để cắt ra một miếng thịt.

Lời hắn nói thực sự có lý, Bạch Lân nghe vậy cười ha hả.

“Cho ngươi!”

“Bất quá…” Ánh mắt của Bạch Lân lạnh lẽo. Hắn vừa dứt lời thì sát khí cũng ngưng tụ, bắt đầu trở nên đầy đáng sợ.

“Thứ ngươi muốn, ta có thể cho ngươi. Nhưng thứ ta muốn, nếu như ngươi…”

“Không có nếu như. Phàm là luyện dược, Bạch Tiểu Thuần ta nói có thể luyện thành thì nhất định có thể thành!” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, cắt ngang lời của Bạch Lân.

Ở điểm này, hắn không cho phép người khác nghi vấn mình!

Bạch Lân sững sờ, nhưng hắn không hề tức giận mà còn nở một nụ cười. Hắn tôn trọng người có bản lĩnh, Bạch Tiểu Thuần trên phương diện luyện dược tạo cho người khác một cảm giác cao ngạo. Hắn cảm giác được Bạch Tiểu Thuần này nhất định có bản lĩnh.

Vả lại hắn không lo có chuyện ngoài ý muốn, dù sao trong Trường Thành này cũng không có người nào dám lừa gạt hắn. Nếu Bạch Tiểu Thuần cuối cùng không luyện ra cái gì, hắn sẽ cho Bạch Tiểu Thuần biết rõ hậu quả của việc lừa gạt mình.

“Tốt. Tối đa là ba ngày, ta sẽ cho người đưa tới những vật phẩm ngươi muốn. Ngươi còn muốn gì thì cũng có thể đưa ra, Bạch mỗ chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng!” Bạch Lân nhìn Bạch Tiểu Thuần cười ha hả.

Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một lúc, lại nhìn đình viện số tám bên cạnh, liền nói.

“Đình viện này của ta chỉ sợ không bày đủ một trăm lò đan… Khục khục, đình viện số tám bên cạnh có một lão đầu đáp tội ta.” Bạch Tiểu Thuần tính cách cẩn thận. Lão đầu kế bên ngoảnh mặt với hắn, không nói tới chuyện tới cửa cướp đoạt, mà ánh mắt oán độc của lão lúc gần đi cũng bị Bạch Tiểu Thuần thấy rõ. Bất quá hắn là người mới đến, trong lòng cũng không nắm chắc nên mới không muốn gây thêm chuyện rắc rối.

Nhưng trước mắt, hắn thấy Bạch Lân rất coi trọng Tụ Hồn Đan. Bạch Tiểu Thuần có cảm giác có thể đưa ra vài điều kiện nên lúc này mở miệng, ánh mắt nhìn vào Bạch Lân xem hắn sẽ xử lý như thế nào.

Bạch Lân giật mình, nhìn Bạch Tiểu Thuần bằng ánh mắt đầy thâm thúy.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng biết yêu cầu càng nhiều thì người càng không được phép thất bại. Từ hôm nay trở đi, đình viện số tám sẽ thuộc về ngươi. Còn về Trần đại sư thì… mười năm tới các ngươi sẽ không gặp mặt nhau nữa. Mặt khác…” Bạch Lân hất tay áo lên, nhưng không đợi hắn nói xong thì bỗng nhiên, từ phía Trường Thành truyền đến một tiếng nổ mạnh động trời, khiến thành lũy rung chuyển vài lần, sắc mặt ai nấy đều đại biến.

Hai mắt Bạch Lân co rút lại, Bạch Tiểu Thuần lại càng hoảng sợ, lập tức nhìn về phía Trường Thành. Trên khoảng trời mờ mịt phía trên Trường Thành, tầng mây không biết làm sao lại tạo thành một vòng xoáy khổng lồ. Vòng xoáy này dường như không giới hạn, bên trong có vô số oan hồn đang giãy giụa muốn lao ra, như một dòng sóng triều muốn oanh kích thẳng đến Trường Thành.

Số lượng oan hồn rất nhiều, khiến người ta nhìn thấy thì da đầu không khỏi run lên. Nhất là những oan hồn đó có lệ khí rất nặng, vô cùng hung tàn. Thậm chí một số tu sĩ của ngũ đại quân đoàn ra ngoài giết địch, do tránh né không nhanh nên đẻ oan hồn nhào tới, lúc tản ra thì những tu sĩ đó đã thành thây khô, thần hồn bị diệt sạch.

“Sao lại như vậy! Có người dùng đại pháp lực quấy động Minh Hà!” Sắc mặt Bạch Lân đại biến, lập tức hóa thành một đạo bôn lôi lao thẳng đến Trường Thành.

Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một ngụm khẩu khí, nhìn khung cảnh bên ngoài làm hắn cảm giác được nguy cơ sinh tử cực kỳ rõ ràng. Có lẽ, đây mới thực sự là Trường Thành!

Từng phút từng giây, đều chìm trong chiến hỏa!

Thật lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi. Hắn bỗng chốc đã hiểu, Tụ Hồn Đan của mình trong cuộc chiến tranh này có lẽ sẽ phát huy tác dụng không nhỏ.

Nhất là loại Tụ Hồn Đan này hắn đã từng luyện qua, lúc này chỉ cần tăng thêm uy lực mà thôi. Tuy có độ khó nhất định, cần phải điều chỉnh phối phương một lần nữa. Nhưng Bạch Tiểu Thuần đắm chìm trong dược đạo nhiều năm, đến Nghịch Hà Đan cũng có thể luyện ra, chỉ là tăng thêm uy lực của Tụ Hồn Đan thì Bạch Tiểu Thuần có mười phần chắc chắn sẽ luyện ra, có điều nội tâm hắn vẫn có chút lo lắng.

Hắn không lo lắng chuyện luyện dược được hay không, mà lo trong quá trình luyện dược sẽ xuất hiện những chuyện cổ quái. Bất quá, trước mắt đối phương đã cam đoan nên Bạch Tiểu Thuần cũng yên lòng.

Lại nghĩ tới tạo nghệ dược đạo của bản thân, nói không chừng có thể lăn lộn kiếm sống ở Trường Thành này. Bạch Tiểu Thuần bắt đầu cảm thấy hứng khởi, hắn thấy ở chỗ này cũng không tệ lắm.

“Bạch Tiểu Thuần ta ở bất cứ chỗ nào, đều là ngôi sao được vô số người ngưỡng mộ. Ài, ta cũng không muốn như vậy đâu.” Bạch Tiểu Thuần thầm nói, rồi ngâm nga ca hát, nghênh ngang đi vào trong lầu các.

Hôm sau, có rất nhiều tu sĩ xông vào đình viện số tám ở bên cạnh. Bạch Tiểu Thuần thậm chí còn nghe thấy tiếng gào thét của Trần đại sư, nhưng thanh âm này thoáng chốc đã biến mất. Chỉ hơn một canh giờ sau, đình viện số tám đã trống không, đến cả vách tường chỗ Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng bị dỡ xuống.

Cuối cùng, đình viện số bảy của Bạch Tiểu Thuần cùng đình viện số tám đã được nối thông lại với nhau. Thậm chí đến cả trận pháp cũng được dung hợp, làm chỗ ở của Bạch Tiểu Thuần lúc này đã lớn gấp đôi.

Sau khi toàn bộ đình viện được kết nối thành một khối, linh khí nơi này đã tăng lên không ít. Mặc dù linh khí rất mỏng manh, nhưng đối với một nơi như Trường Thành mà nói đã rất là xa xỉ, chỉ có cấp bậc như Vạn phu trưởng mới có đãi ngộ như vậy.

Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, nhìn lại toàn bộ đình viện khổng lồ, nội tâm cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Nơi đây chính là động phủ lớn nhất mà hắn từng cư ngụ trong đời này.

“Không tệ, không tệ.” Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng ưa thích. Chỉ có ở nơi rộng lớn như vậy, mình cư trú mới cảm thấy trống trải. Cho đến buổi trưa, một vị Vạn phu trưởng trong Bác Bì quân đưa tới hơn mười cô thị nữ để phục vụ, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy nơi đây đã thực sự hoàn mỹ.

Cùng lúc đó, chuyện Bạch Tiểu Thuần mới đến và việc Trần đại sư ở đình viện số tám đã bị Bác Bì quân an bài đi nơi khác đã làm cho đám đại sư ở Công Giáp Các rất khiếp sợ.

Mỗi tên tu sĩ ở đây đều có thanh danh hiển hách, tuy không thân thiết gì với nhau nhưng đều cực kỳ bất mãn với hành vi kiêu ngạo của người mới đến như Bạch Tiểu Thuần.

“Xem hắn ta có thể kiêu ngạo mấy ngày!”

“Hừ, Bạch Lân quân chủ của Bác Bì Quân chỉ luôn nhìn kết quả. Nếu tên Bạch Tiểu Thuần này có thể luyện dược làm cho hắn hài lòng thì còn tốt. Nếu luyện không được, hay luyện tạm được đi nữa thì nhất định sẽ bị giận chó đánh mèo!”

“Bạch Lân cung cấp càng nhiều, nếu bị thất vọng thì sát ý càng lớn. Kẻ này ngu dốt vô cùng, sớm muộn gì cũng có ngày đột tử!”

Mấy tên đại sư Công Giáp Các âm thầm nghị luận, đối xử lạnh nhạt với Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần ban đầu còn không biết, nhưng sau hai hôm đi tản bộ cũng có thể cảm nhận được thái độ của những tu sĩ xung quanh mình.

“Hừ, xem ra đình viện của ta còn hơi nhỏ.” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm.

Lại qua thêm một ngày, tới ngày thứ ba, sau khi Bạch Tiểu Thuần dạo hết một vòng, trở lại đình viện thì hai mắt lập tức tỏa sáng.

Hắn thấy trong đình viện của mình trưng bày một trăm lò đan cao một trượng. Bên cạnh lò đan còn có một lão giả mà hôm trước còn theo sau lưng Bạch Lân. Bạch Tiểu Thuần nhớ lão giả này chính là một trong mười Vạn phu trưởng trong Bác Bì quân. Sau lưng lão còn có bốn thanh niên đang lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần mà không nói một lời.

Những lò đan này có màu xanh đen, hình dạng giống nhau như đúc. Phía trên điêu khắc kỳ lân đại biểu cho điềm lành, khiến mỗi một lò đan đều tản ra khí thế đầy oai nghiêm.

Đặc biệt là những lò đan này dù chưa từng trải qua việc luyện dược nhưng vẫn khuếch tán ra mùi thuốc nồng đậm, bao phủ khắp nơi không tiêu tan.

“Thật sự là một trăm lò đan y hệt như nhau. Những lò đan này… đều là tam phẩm!” Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi đầy kích động. Hắn lao thẳng đến để kiểm tra từng lò đan một, càng xem càng động tâm, hai mắt tỏa ra hào quang chói sáng.