Chương 470: Ai nói ta sợ hả?

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong khi Lý Hoành Minh đang giải thích về Hồn tu và Luyện hồn sư thì người áo xám đang ngồi trên con chiến mã màu đen kia giơ tay phải lên chỉ về phía Trường thành. Lập tức hơn mười tên Hồn đế khổng lồ cùng với mãnh thú ở bốn phía rít gào, tiến thẳng về phía trước.

Cũng không phải tất cả oan hồn đều tụ lại một chỗ mà rất nhiều trong số chúng đang vây quanh Hồn đế, vào lúc này liền bay ra.

Ở giữa không trung còn có một loại oan hồn đặc thù toàn thân đen kịt cầm pháp khí trên tay, quanh người chập chờn những tia chớp. Chỉ trong khoảnh khắc, mặt đất rung chuyển kịch liệt!

Ngay cả những thổ dân kia cũng đều rống lên một tiếng, lao thẳng về phía Trường thành. Duy chỉ có người áo xám này cùng với bảy, tám tên hồn tu xung quanh vẫn không nhúc nhích, lạnh lùng quan sát diễn biến.

Cuộc chiến đã bắt đầu trở nên khốc liệt. Những tiếng nổ kinh thiên động địa, tiếng gào thét trong giết chóc vang lên bốn phía. Triệu Thiên Kiêu nhìn chiến trường, bên tai quanh quẩn lời nói của Lý Hoành Minh. Dù gã có chút hiểu biết về Man Hoang, nhưng hiển nhiên vẫn không bằng Lý Hoàng Minh ở nơi này tự thân cảm nhận. Dẫu sao những tu sĩ ở trên chiến trường nhiều năm thì càng biết được nhiều hơn.

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm môi, ánh mắt nhìn đám người áo xám cùng bảy, tám hồn tu kia. Khác với Triệu Thiên Kiêu, Bạch Tiểu Thuần lúc trước đã tiếp xúc với Man Hoang, cộng thêm hiểu biết của hắn thì câu nói của Lý Hoành Minh lại có ý nghĩa khác.

“Ở Man Hoang, bất kể là oan hồn hay thổ dân đều không phải chúa tể chân chính. Chúa tể thực sự chính là những kẻ tu tiên năm đó bị buộc phải trốn vào Man Hoang… Những kẻ được gọi là nghịch tặc”

“Những kẻ này hẳn là lúc đầu số lượng không nhiều, có điều qua bao năm sinh sản, lại chiếm được điều kiện tốt để phát triển. Sống ở nơi cằn cỗi này, bọn họ chỉ có thể hấp thu hồn nguyên để tu luyện, thế nên mới có Hồn tu xuất hiện.

Về phần Luyện hồn sư… Đây là những người nổi bật trong đám Hồn tu, chẳng lẽ giống như là luyện dược sư, luyện khí sư?” Trong khi Bạch Tiểu Thuần còn đang đăm chiêu, Trần Nguyệt San ở một bên lại nhíu mày.

“Nếu Hồn tu mạnh mẽ, còn Luyện hồn sư lại ít ỏi đến vậy thì sao họ còn dám xuất hiện, chỉ bằng từng này người đã dám khiêu chiến Trường thành? Chẳng lẽ họ không sợ cường giả Tinh Không Cực Đạo Tông ra tay giết sạch bọn họ!”

Vấn đề này không chỉ Trần Nguyệt San, ngay đến Triệu Thiên Kiêu cũng có ý muốn hỏi. Bạch Tiểu Thuần nghe Trần Nguyệt San nói vậy cũng quay sang nhìn Lý Hoành Minh.

Lý Hoành Minh không đáp mà giơ tay phải đang cầm một ngọc giản lên, giống như ra mệnh lệnh. Rất nhanh, từ trong khu vực Trường thành này, mười cái Pháp khí trường cung thật lớn xuất hiện phát ra khí thế kinh người. Tiếng nổ vang lên, trong nháy mắt có hơn mười cột sáng bắn ra.

Nơi chúng đi qua, chân không vặn vẹo, trực tiếp bắn xuyên qua thân thể của mấy Hồn đế, làm chúng kêu lên thảm thiết, thân thể vỡ tan. Cột sáng thế như chẻ tre, lại nghiền nát thêm vài tên thổ dân cùng mấy oan hồn đặc thù, cuối cùng tụ lại về phía Luyện hồn sư kia.

Tiếng nổ ngập trời, vang vọng bốn phương, hơn mười cột sáng này đủ sức hủy diệt cả Nguyên Anh, lúc này lại bắn về phía Luyện hồn sư kia. Thân thể gã cùng những hồn tu xung quanh trở nên mơ hồ, gương mặt trong suốt rồi vỡ vụn và tiêu tán.

Hiển nhiên là bọn họ chưa chết, những kẻ này xuất hiện ở đây, không phải bản thân họ mà là dùng một loại thuật pháp khúc xạ ra.

Một màn này làm Trần Nguyệt San sửng sốt, Triệu Thiên Kiêu co rút con ngươi lại, Bạch Tiểu Thuần cũng mở trừng mắt cảm thấy thật khó tin.

“Khi ta mới đến Trường thành cũng từng có nghi vấn như các ngươi đây. Lúc đó không có ai giải thích cho ta, chỉ có thể từ từ tự mình hiểu ra.” Lý Hoành Minh thản nhiên mở miệng, không hề bất ngờ, dường như đã sớm dự đoán được.

“Ngươi hiểu được Man Hoang sao?” Gã nhìn Trần Nguyệt San.

“Man Hoang phạm vi rộng lớn, so với Thông Thiên Hà của chúng ta còn lớn hơn. Ngươi cũng biết rồi đó, oan hồn ở đây vô biên vô hạn, đã tích lũy qua vô số năm. Đám thổ dân kia lại có thần lực trời sinh, đến khi trưởng thành, có thể cao tới ngàn trượng, trở thành những tên khổng lồ thực sự.”

“Trong Man Hoang, mãnh thú quá nhiều, nghe mà rợn người. Mà ngươi có biết, Man Hoang đối đầu không phải chỉ có một Tinh Không Cực Đạo Tông chúng ta mà là… tất cả tông môn ở Thông Thiên Hà này!”

“Hơn nữa, không phải chỉ mình chúng ta có Thiên Nhân, Bán Thần. Mà Man Hoang cũng có!”

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy, lại nhìn chỗ đám người Luyện hồn sư, còn có những tiếng chém giết, những tiếng nổ vang ngoài Trường thành, hắn cảm thấy được bên ngoài thực đáng sợ.

Ngay lúc hắn còn than thở, cảm khái tại sao mình lại có thể ở một nơi như thế này thì Triệu Thiên Kiêu lại ngửa mặt lên trời mà cười ha hả.

“Man Hoang nếu mà yếu, chúng ta tới nơi này rèn luyện lại có ý nghĩa gì. Man Hoang ngọa hổ tàng long, với Triệu mỗ, rèn luyện như vậy mới có ý nghĩa! Huống hồ, Man Hoang tuy mạnh, cũng có Thiên Nhân, cũng có Bán Thần, nhưng mà chúng ta, có Thiên Tôn.

Thiên Tôn còn, Man Hoang vĩnh viễn chỉ là Man Hoang, vĩnh viễn bị Trường thành ngăn lại ở bên ngoài, đừng mong tưởng đến Thông Thiên Hà!” Triệu Thiên Kiêu mở miệng, trên người chiến ý dạt dào phát ra, một thân khí thế nổi lên. Lý Hoành Minh cũng cười to.

“Không tệ, chúng ta có Thiên Tôn, Man Hoang cũng chỉ có đến thế. Tất nhiên sẽ bị ngăn cản ở bên ngoài, bao năm qua vẫn là như vậy.” Lý Hoành Minh cười, ánh mắt nhìn Triệu Thiên Kiêu đã có sự thừa nhận.

Hai người nhìn nhau mà cười vang, Triệu Thiên Kiêu nghiêng đầu nhìn về Bạch Tiểu Thuần, thấy được hắn đang xoắn xuýt.

“Tiểu Thuần à, thấy nhiều oan hồn thế kia, lại nghe Man Hoang mạnh mẽ đến vậy, ngươi sợ rồi sao? Tu hành vốn là nghịch thiên, tu sĩ chúng ta nên quát tháo nơi chiến trường, thành tựu vô thượng đại đạo!”

Bạch Tiểu Thuần khi nghe như vậy, nhìn Lý Hoành Minh cùng Triệu Thiên Kiêu, cũng tỏ ra anh hùng khí khái. Cảm thấy mình không thể mất mặt, hắn liền trừng mắt, ưỡn lưng, vỗ ngực thật mạnh.

“Ta sợ?”

“Ai nói ta sợ, những oan hồn nho nhỏ này, Bạch Tiểu Thuần ta muốn tiêu diệt chúng dễ như trở bàn tay.” Nói xong, hắn nhìn về phía Hồn triều khí thế như di sơn đảo hải, rít gào đang bay đến. Để lời nói của mình có sức thuyết phục, lại để kẻ khác biết rằng Bạch Tiểu Thuần hắn cũng không sợ, vì thế hắn liền vỗ túi trữ vật lấy ra một viên Tụ Hồn Đan ra cầm trong tay, tỏ vẻ khinh thường, ném ra ngoài thành.

“Thu cho ta!”

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thuần đứng yên, giơ tay phải lên bấm quyết rồi chỉ về Tụ Hồn Đan một cái.

Tụ Hồn Đan bay khỏi Trường thành, rơi vào bên trong Hồn triều, còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị Bạch Tiểu Thuần chỉ một cái. Lập tức nó nổ ầm một tiếng, vỡ tung ra.

Ngay khi đó, từ chỗ của viên đan dược tỏa ra một luồng sức hút khủng khiếp, chỉ trong một thời gian ngắn đã lan ra phạm vi trăm trượng.

Trong phạm vi này, những tiếng gào thét của đám oan hồn đang định xung kích lên Trường Thành bỗng trở nên vặn vẹo. Tất cả tu sĩ Bác Bì Quân trên đoạn Trường thành này đều trợn trừng mắt trước cảnh tượng khó tin phía trước.

Toàn bộ oan hồn trong phạm vi trăm trượng dường như không thể khống chế được thân thể, bay thẳng về chỗ đan dược nổ tung. Từng đợt từng đợt oan hồn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hút sạch vào một chỗ. Trong nháy mắt, nơi đây đã trở nên trống không.

Từ xa nhìn lại, hồn triều vốn dày đặc, đột nhiên xuất hiện một khoảng rộng trăm trượng trống rỗng, cực kì bắt mắt, khiến mọi người ở đây đều chú ý tới.

Cả đám trợn to mắt nhìn những oan hồn bị hút đi, ngưng tụ lại thành một hồn cầu lớn ngang hộp sọ. Bọn chúng phát ra những tiếng gào thảm thiết, cố gắng giãy dụa thoát ra, nhưng hết thảy chỉ là vô dụng.

Một màn này làm cho tu sĩ trên đoạn Trường thành sửng sốt, đến cả những thổ dân trên chiến trường cũng đều chấn động, hít sâu một hơi, còn những oan hồn kia theo bản năng cũng tạm dừng một chút.

Mặc dù là mấy Hồn đế kia thần sắc cũng dại ra…

“Đây… đây…” Lý Hoành Minh tâm thần chấn động. Hành động của Bạch Tiểu Thuần lúc trước khi lấy đan trong mắt gã chỉ là vì chút sĩ diện mà thôi, nhưng giờ phút này lại làm gã trợn mắt há mồm, cảm giác như mình đang mơ…

Triệu Thiên Kiêu cũng mở to mắt ngơ ngác nhìn khu vực mấy trăm trượng đầy trống trải kia, lại nhìn hơn vạn oan hồn đang giãy dụa trong hồn cầu, gã không nhịn được hít sâu một hơi, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt đầy bất ngờ.

Trần Nguyệt San cùng mấy người đi theo kia đều chấn động tâm thần. Nhất là bọn họ còn nhớ tới một màn như thế này ở trên Thanh sắc cầu vồng ngày hôm đó.

“Trời ạ… Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

“Lúc nãy hắn ta… hắn ta vừa ném ra pháp bảo gì vậy?”

“Trước nay chưa từng thấy, chưa từng nghe, lại có loại pháp bảo có thể có tác dụng với oan hồn kinh người đến vậy!”

“Hắn là ai?” Chỉ sau một vài giây tĩnh lặng ngắn ngủi, tu sĩ Bác Bì Quân trên đoạn Trường thành này liền xôn xao cả lên, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt đầy tò mò, thậm chí là khó tin.

Nhìn thấy đan dược mình tùy ý ném ra chẳng những rất hiệu quả lại có thể làm kinh động mọi người bốn phí., Bạch Tiểu Thuần tinh thần phấn khởi, để ra vẻ ta đây có tiền, hắn liền lấy ra một đống Tụ Hồn Đan, ném về phía chiến trường, đồng thời bấm quyết niệm chú.

Trong nháy mắt, trên chiến trường không ngừng truyền ra tiếng nổ vang. Chỉ một lúc, trong tiếng thét chói tai của vô số oan hồn, nhiều khu vực trực tiếp trở thành bãi đất trống… Thậm chí một Hồn đế bị đan dược này đánh trúng người cũng lập tức bị hút khô.

Một màn này làm bốn phía lần nữa yên lặng, rồi lại náo động cả lên.

Nhìn thấy hiệu quả như vậy, Bạch Tiểu Thuần nhất thời run run, vội ho một tiếng, hất cằm lên, vung tay áo một cái.

“Ai nói ta sợ? Bạch Tiểu Thuần ta chỉ trong nháy mắt có thể làm những oan hồn kia tan thành tro bụi! Ta mà phải sợ chúng?