Chương 766: Tiếng Rống Từ Hậu Viện

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Vi phú bất nhân a (đã giàu thì thường thất đức)! Đây hẳn là Lý gia đã vơ vét xương máu của bá tính mà có được….” Bạch Tiểu Thuần xác định, mình xét nhà cũng vì chính nghĩa mà làm. Giờ phút này, đứng một bên nhìn Chu Nhất Tinh đang vận chuyển linh thảo bảy màu, hắn giận dữ mở miệng.

“Ấy ấy, đừng đụng vào đóa hoa đó. Ài, bản Giám Sát sứ vốn không có yêu thích gì khác chỉ ưa nhìn hoa cỏ này nọ. Tuy rằng đó không phải là của ta nhưng các ngươi cũng không nên làm hỏng hoa như thế.” Bạch Tiểu Thuần lén nhìn rồi cảm khái nhắc nhở.

Thần sắc Chu Nhất Tinh có chút lúng túng, miệng lầm bầm, kẻ đần cũng có thể biết đóa hoa này không tầm thường. Hắn biết rõ, sở dĩ Bạch Tiểu Thuần không tự mình thu lấy chẳng qua là sợ người khác tỵ hiềm, nhưng đây rõ ràng là ám chỉ cho mình phải chuyển linh thảo kia vào phủ của hắn.

“Mặt đất này… Ta thấy có gì đó quái lạ. Nhất Tinh, người mau đào lên xem sao.” Sau khi Linh thảo bảy màu đã được Chu Nhất Tinh thu cất, Bạch Tiểu Thuần lại chỉ khoảnh đất, ánh mắt nhấp nháy, mở miệng.

Chu Nhất Tinh nghe vậy liền giơ chân phải đạp mạnh xuống, lập tức đất đá xung quanh liền tan nát dạt ra tứ phía để lộ một tấm da thú bị chôn vùi bên dưới.

Không biết tấm da này của hung thú gì mà đen tuyền, thoạt nhìn chẳng có gì khác lạ cũng chẳng thấy Linh khí dao động, cứ như là một tấm da bình thường vậy thôi. Tuy nhiên, khi tấm da này vừa xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được Vĩnh Dạ tán trong túi trữ vật bất chợt rung động.

Trong trận chiến ở khu tám mươi chín lúc trước, Bạch Tiểu Thuần nhờ Vĩnh Dạ tán mà chống được một kích của Thiên Nhân cảnh, đáng tiếc tán dù sau đó bị tan vỡ chỉ còn lại nan dù, tổn thất thật không nhỏ.

Cảm nhận được nan dù của Vĩnh Dạ tán đang chấn động, Bạch Tiểu Thuần cũng sững sờ, sau khi vận chuyển thần thức dung nhập vào túi trữ vật, hắn phát giác được Vĩnh Dạ tán rõ ràng dâng lên một cỗ ý thức khát vọng đối với tấm da thú kia.

“Đây chỉ là một tấm da thú bình thường.” Chu Nhất Tinh không nhận ra chỗ dị thường của Bạch Tiểu Thuần, hắn tò mò cầm lấy tấm da thú chăm chú nhìn kỹ, vẫn không nhìn ra điều gì khác lạ, lúc này hắn mới nói với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần giơ tay dụi dụi mắt. Hai mắt hắn bỗng nhiên đỏ hoe, lại như có ngấn nước mắt. Hắn nhìn tấm da thú rồi thở dài một tiếng.

“Nhìn tấm da này ta chợt nhớ đến Đại Hắc, người bạn của ta thời thơ ấu… Mà thôi, mà thôi, để ta giữ tấm da này làm kỷ niệm, nghĩ Đại Thiên Sư chắc cũng không trách móc gì việc ta lấy một tấm da bình thường ở Lý gia.” Bạch Tiểu Thuần lắc lắc đầu thở dài. Hắn cầm lấy tấm da, mân mê sờ soạng, thần sắc càng trở nên sầu não, rồi bỏ vào túi và quay người rời đi.

Chu Nhất Tinh hồ nghi nhìn theo Bạch Tiểu Thuần nhưng cũng đành lắc đầu cười khổ và tiếp tục xét nhà. Phút chốc sau, toàn bộ gia sản Lý gia đều bị tịch thu sạch sẽ.

Người của Lý gia nhìn sự việc mà tim phải chảy máu. Nhất là Lý Thiên Thắng, hắn trơ mắt nhìn từng cái rương từng tài lộc của gia tộc bị mang đi mà trong lòng quặn đau nhưng cũng đành chịu. Trước mắt, cái quan trọng nhất chính là mạng sống, so với nó, tất cả những thứ khác đều chẳng là gì. Hắn biết mình chỉ cần lộ ra một chút bất mãn thì tên Bạch Hạo kia sẽ mượn cơ hội đó mà thu thập mình.

Vì thế từ đầu đến cuối, hắn đều cố giữ nét tươi cười trên mặt, chẳng qua nụ cười kia giờ đã cứng đơ, trông còn khó coi hơn cả khóc. Sau khi tịch thu sạch sẽ gia sản của Lý gia, Bạch Tiểu Thuần nhìn Lý Thiên Thắng, trong lòng cũng có chút bội phục.

“Không ngờ hắn lại có định lực cao đến thế, vẫn còn có thể cười khi ta xét nhà a… Sau khi trải qua sự tình này e là tâm tính của tên Lý Thiên Thắng này sẽ không tầm thường a.” Bạch Tiểu Thuần cảnh giác, sau khi cân nhắc hắn liền quyết định.

“Người đâu, mau bắt hết tất cả giam vào đại lao. Riêng tên Lý Thiên Thắng này cần thông báo rõ cho giám ngục biết, người này định lực phi thường, phải coi sóc gắt gao, dùng đại hình mà hầu hạ.” Bạch Tiểu Thuần thấy mình cần dự phòng một chút. Sau khi hạ lệnh, hắn cũng không để ý chi đến Lý Thiên Thắng đang âm thầm nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy thân ảnh hắn nhoáng lên đã mang theo hơn phân nửa Thi Khôi Huyết Quân bay lên trời.

“Mục tiêu kế tiếp chính là Trần gia. Thời gian không còn nhiều lắm, phải nhanh lên mới được.” Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần liền tăng tốc bay nhanh, dẫn theo đông đảo Hắc Giáp, khí thế bừng bừng bay thẳng đến khu thứ mười ba của Trần gia.

Những người chung quanh chứng kiến Thi Khôi quân khám nhà Lý gia thì cả đám đều sợ run. Lý gia to lớn là thế, vậy mà chịu kết cục như vậy, đối với mọi người trong Khôi Hoàng thành đây không hề là việc nhỏ.

Đây rõ ràng là Đại Thiên Sư vung đao, đao này quá sắc bén khiến cho cả Khôi Hoàng thành phải biến sắc.

Đám người này liền lao nhao truyền tin khiến cho tất cả quyền quý trong thành nội của Khôi Hoàng thành đều biết chuyện, cả đám đều biến sắc. Thậm chí đến Tứ đại Thiên Vương cũng hay tin. Chỉ trong thời gian ngắn, lập tức gió giục mây vần, vô số người phải chấn động trong lòng, vô số ánh mặt liền tập trung vào Bạch Tiểu Thuần. Tất cả đề chăm chú dõi theo hướng đi của Bạch Tiểu Thuần.

Mà giờ khắc này, trên đường đến Trần gia, tinh thần Bạch Tiểu Thuần lại đang đắm chìm vào túi trữ vật. Vĩnh Dạ tán của hắn đang thoát thai hoán cốt.

Tấm da thoạt nhìn như tầm thường kia rõ ràng lại là mấu chốt khiến cho Linh thảo bảy màu có thể sinh trưởng và nở hoa ở Man Hoang. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đặt nó vào túi trữ vật, trên nan dù của Vĩnh Dạ tán lập tức xuất hiện cái mặt quỷ như khóc như cười, mặt quỷ này mơ mơ hồ hồ giống như cũng bị hư tổn rất nhiều nhưng lúc này lại lộ vẻ kích động đầy tham lam, trực tiếp điều khiển Vĩnh Dạ tán dung hợp cùng với tấm da thú kia.

Theo dung hợp, tấm da thú này trở thành tán dù. Theo sự tu bổ, từ Vĩnh Dạ tán bay lên một cỗ khí tức khiến Bạch Tiểu Thuần phải động dung. Nhìn cảnh tượng bảo vật tự hành luyện hóa để tấn thăng, Bạch Tiểu Thuần vui sướng kích động. Cây dù này giúp đỡ hắn rất nhiều, chính là pháp bảo mấu chốt để tu luyện Bất Tử Cốt.

Trước đây, hắn đang sầu não về việc Vĩnh Dạ tán bị hư hại, không biết phải nên làm gì. Nhưng giờ đây, thấy Vĩnh Dạ tán tự hành tu bổ lại còn có vẻ trở nên cường hãn hơn, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy lần xét nhà này thật quá đúng đắn.

“Một Lý gia đã giúp cho cây dù của ta khôi phục lại, vậy liệu Trần gia này… còn có cái gì khiến ta kinh hỉ không đây!” Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, thu hồi thần thức rời khỏi túi trữ vật, gia tăng thêm tốc độ phóng tới khu mười ba.

Hành tung của hắn vẫn bị vô số người chú ý. Nhìn thấy phương hướng Bạch Tiểu Thuần bay, tất cả mọi người đều rung động, nhất là khu mười ba, khu mười hai và khu mười bốn. Tất cả Thiên Hầu đang ở đấy đều cảm thấy tê cả da đầu. Kết cục của Lý Thiên Hầu hiện lên rành rành trong đầu óc họ.

“Mục tiêu của hắn là ai?”

“Chết tiệt, ta không có đắc tội với Bạch Hạo a, cũng không đắc tội Đại Thiên Sư…”

Trông lúc mọi người khẩn trương thì Bạch Tiểu Thuần với khí thế hung hăng đã bay vọt qua khu mười hai khiến cho vị Thiên Hầu ở khu này thở dài một hơi, đáy lòng nhẹ nhõm hẳn. Còn Trần gia ở khu mười ba lại càng lo lắng hơn, hắn hy vọng là Bạch Tiểu Thuần sẽ bay ngang qua nhưng cuối cùng khi bay tới Trần gia, Bạch Tiểu Thuần dừng lại giữa không trung.

“Trần gia Thiên Hầu, ra đây gặp ta!” Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần vang vọng. Vị Thiên Hầu ở khu mười bốn tạm thời an tâm lại nhưng Trần gia Thiên Hầu thì toàn thân run lên. Hắn đang ở trong tháp, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn sóng dậy ngập trời.

“Phải trốn nhanh thôi!” Trần gia Thiên Hầu không chút chần chờ lập tức bóp nát một cái ngọc giản trong tay, thân thể hắn lập tức mơ hồ đi.

Trong khi đó, toàn bộ người của Trần gia đều kinh hồn bạt ví. Trong đó có cả tên thiên kiêu vốn từng theo Chu Hoành và là một trong các chủ mưu tung tin đồn về Trần Mạn Dao và Hứa San. Hắn đã được biết về kết cục của Lý Thiên Thắng, nên giờ phút này, đối với Bạch Tiểu Thuần hắn sợ hãi vô cùng.

Toàn bộ Trần gia đều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe vô số tiếng hít thở không ngừng truyền ra, từng ánh mắt đều tập trung nhìn về Bạch Tiểu Thuần vốn đang được rất nhiều Hắc Giáp túm tụm bảo vệ.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng ngạo nghễ ngẩng đầu, hắn thấy mình lúc này đây uy phong tám hướng. Đợi hồi lâu vẫn không thấy Trần gia Thiên Hầu xuất hiện, hắn khoát tay cất giọng.

“Dám can đảm coi thường uy nghiêm của Đại Thiên Sư sao? Mau thu thập Trần gia cho ta, nếu có người phản kháng, lập tức hành quyết!” Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời, các Hắc Giáp Thi Khôi chung quanh hắn liền vọt thẳng vào Trần gia trông chẳng khác gì hung thần ác sát. Duy có tên Thi Khôi đã tiến sát đến Thiên Nhân cảnh kia thì Bạch Tiểu Thuần vẫn giữ bên người để bảo hộ mình.

Chu Nhất Tinh đứng bên cạnh, giờ này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần quyền thế ngập trời như vậy thì trong lòng cảm khái nhận thấy lựa chọn của mình trước đây thật vô cùng chính xác.

Ngay khi đám Thi Khôi Huyết Quân lao vào Trần gia thì từ tòa tháp cao bổng bộc phát ra lực lượng truyền tống. Cùng lúc đó, trên bầu trời chợt vọng xuống tiếng hừ lạnh.

“Muốn chạy?” Tiếng hừ lạnh còn văng vẳng, một thân ảnh áo đen đã bước ra, hắn không nhìn về Thiên Hầu tháp mà hướng đến một chốn xa để đuổi theo. Người áo đen giơ tay phải trảo vào hư không, lập tức hư vô phía trước liền xuất hiện một hình ảnh mơ hồ rồi hiện rõ dần lên. Trong hình ảnh đó, Trần gia Thiên Hầu đang gấp rút trốn chạy, hiển nhiên là đã mượn nhờ truyền tống để trốn khỏi Trần gia.

Vốn đã sợ hãi, giờ lại thấy Thiên Hầu nhà mình bỏ chạy, người của Trần gia lập tức tan rã, mất toàn bộ ý chí chiến đầu, tùy ý để cho các Thi Khôi quân vọt tới, trấn áp chính mình.

Gia sản của Trần gia so với Lý gia còn phong phú hơn nhiều, với kinh nghiệm xét nhà như Bạch Tiểu Thuần vậy mà khi nhìn thấy tài phú đó còn phải hít sâu một hơi.

Hắn đang định tới gần một chút để xem coi có bỏ sót thứ gì không thì bỗng nghe một tiếng rống rất đắc ý từ hậu viện của Trần gia truyền tới.

“Trần gia các ngươi cũng có ngày hôm nay. Thấy các ngươi gặp kết cục thế này, Tống Khuyết ta cho dù hôm nay có chết cũng nhắm mắt được rồi!”