Chương 462: Các ngươi đợi đấy!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chương 462: Các ngươi đợi đấy!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi, sắc mặt ngưng trọng, nơi này là phân tông Trường Thành của Tinh Không Đạo Cực Tông, hoàn toàn bất đồng với chủ tông ở đông mạch Thông Thiên Hà.

Lúc ở Tinh Không Đạo Cực Tông đông mạch, mặc dù cách Nghịch Hà Tông rất xa nhưng không phải không thể vượt qua nhưng ở chỗ này thì hoàn toàn lạ lẫm, chẳng có mấy gương mặt quen biết, môi trường cũng hoàn toàn thay đổi.

“Càng ở nơi xa lạ thì càng phải đoàn kết lẫn nhau”

Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc nhìn đám người Tống Khuyết, giờ khắc này trên người hắn toát ra khí thế nghiêm nghị, trầm ổn.

“Tống Khuyết, Thần Toán Tử, Trần Mạn Dao, các ngươi thân là người vệ đạo của Bạch Tiểu Thuần ta, thời điểm các ngươi thể hiện năng lực đã đến” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo, trong mắt lộ ra tinh mang.

“Ngày thường đều là ta bảo vệ các ngươi, bất kể là ở Không thành hay Không vực hoặc là trên chiến thuyền. Hiện giờ các ngươi hãy bảo vệ ta đi, ta chuẩn bị…” Bạch Tiểu Thuần đang hăng hái phát biểu kế hoạch của mình thì Trần Mạn Dao chợt ho nhẹ một tiếng cắt ngang.

“Tiểu Thuần, ta phải đi…”

“A?” Miệng Bạch Tiểu Thuần há ra nhìn về Trần Mạn Dao.

“Không phải ta không muốn lưu lại giúp ngươi, mà là…ngươi biết rõ nguyên nhân của ta mà. Ta…phải về nhà rồi” Trần Mạn Dao chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thuần, tựa như không nỡ, ẩn ẩn cả những tâm tình đặc biệt nào đó. Lúc lâu sau, nàng hít sâu một hơi, cúi đầu:

“Nếu có duyên, sau này gặp lại…” Nàng nói xong liền xoay người nhoáng một cái đã bay ra ngoài Đông Hải Thành, chớp mắt chỉ còn là một điểm đen giữa trời.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, việc Trần Mạn Dao rời đi tuy có chút đột ngột nhưng cũng không quá bất ngờ. Bên ngoài Trường Thành là nhà của nàng, từ lúc ở Nghịch Hà Tông, khi Trần Mạn Dao yêu cầu đi theo hắn đến Tinh Không Đạo Cực Tông, nàng cũng đã nói rõ mục đích của nàng là muốn về nhà.

Bạch Tiểu Thuần than nhẹ một tiếng, nhìn nhìn Tống Khuyết cùng Thần Toán Tử, đang định tiếp tục trình bày kế hoạch của mình thì Tống Khuyết đã hừ một tiếng. Ánh mắt hắn vượt ra Đông Hải Thành nhìn về đại địa mênh mông xa xa, trong mắt dần lộ ra ánh sáng:

“Nơi đây mới là chỗ thích hợp nhất với ta. Tống Khuyết ta nên sinh hoạt ở một nơi tràn đầy nguy cơ, giết chóc như vậy, không ngừng tôi luyện trong sinh tử mới có thể giúp ta ngày càng lớn mạnh, mới có cơ hội áp đảo trên đầu Bạch Tiểu Thuần

Tống Khuyết ta tại Huyết Khê Tông, Nghịch Hà Tông, Tinh Không Đạo Cực Tông, thậm chí cả trên chiến thuyền cũng không bằng hắn…Nhưng ta nhất định phải vượt qua hắn ở chỗ này, đây là cơ hội cuối cùng rồi, ta nhất định phải thành công!”

Tống Khuyết hùng tâm tráng trí, thầm thề với lòng rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay sâu vào trong đất liền, không buồn liếc Bạch Tiểu Thuần lấy một cái.

“Khuyết nhi….” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, cả người rúng động, tình huống trước mắt này thật quen thuộc…Hắn khẩn trương nhìn về phía Thần Toán Tử.

‘Thần Toán Tử, ngươi…”

“Thiếu tổ…thật ra…không phải ta muốn rời khỏi ngươi mà là Hộ Vực Đường đã sớm có an bài cho ta, thế nên….chúng ta mười năm sau gặp lại vậy” Thần Toán Tử lúng túng, nhưng hắn không nói xạo, đích thật là Hộ Vực Đường đã an bài công tác khác cho hắn.

Thần Toán Tử gượng gạo ôm quyền rồi bay đi.

Thế là thoáng cái bên cạnh Bạch Tiểu Thuần chỉ còn lại mỗi Công Tôn Uyển Nhi. Nàng nhìn Bạch Tiểu Thuần, khẽ cười một tiếng rồi cũng bay đi

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt. Hắn nhìn chung quanh, Đông Hải Thành to như vậy mà chẳng có một ai hắn quen biết. Cảm giác cô độc lẻ loi này khiến cho Bạch Tiểu Thuần tức giận vô cùng.

Hắn không khỏi nhớ tới lúc vừa đến Tinh Không Đạo Cực Tông, đám người Tống Khuyết cũng vứt bỏ mình vô tình như vậy….

“Các người được lắm, đủ lông đủ cánh rồi nên bay đi có phải không. Tốt! Có bản lĩnh đấy! Các ngươi có giỏi thì về sau đừng quay về tìm ta!” Bạch Tiểu Thuần vừa tức giận vừa tủi thân, ý chí chiến đấu được hun đúc sôi trào.

“Bạch Tiểu Thuần ta nhất định phải sống thật tiêu sái, đến lúc đó cho mấy kẻ kia biết họ vứt bỏ ta lần nữa là sai lầm lớn nhất đời này của họ!” Bạch Tiểu Thuần giận thật rồi. Điều hắn giận nhất là mấy người này lúc trước thế mà không chịu lộ ra nửa điểm phong thanh làm cho hắn không có sự chuẩn bị. Hắn cho rằng trải qua chuyện ở Tinh Không Đạo Cực Tông, họ sẽ ngoan ngoãn làm người vệ đạo, không vứt bỏ mình nữa.

“Ăn của ta, uống của ta, dùng đồ của ta! Các ngươi hãy đợi đấy!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, ủ rũ ngoái đầu nhìn bốn phía một hồi, cân nhắc xem mình nên đi về hướng nào. Bỗng nhiên bầu trời phía xa có một nhóm năm, sáu người vốn đã rời đi nhưng tựa như thấy Bạch Tiểu Thuần lẻ loi một mình liền đổi hướng bay đến chỗ hắn.

“Tiểu Thuần!” Giọng Triệu Thiên Kiêu truyền ra từ trong nhóm người. Bạch Tiểu Thuần vội ngẩng đầu liền thấy ngoại trừ Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San còn có hai nam, hai nữ nữa. Hai nam tu kia chính là hai tùy tùng lúc trước rất kính nể Bạch Tiểu Thuần, còn hai nữ đệ tử thì hơi lạ mặt. Bạch Tiểu Thuần chợt nhớ lần trước Triệu Thiên Kiêu có kể về Trần Nguyệt San. Hai cô gái này hẳn là bạn thân nhiều năm trước đã đi Đông Hải Thành của Trần Nguyệt San.

“Triệu sư huynh!” Bạch Tiểu Thuần vừa nhận ra người liền hô to

“Làm sao lại lẻ loi thế này? Nếu ngươi không có dự định gì khác thì cùng theo chúng ta đi? Chúng ta cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Ta định vừa đi về phía trước vừa thăm thú mảnh đại địa này, làm quen với hoàn cảnh rồi sẽ ra ngoài Trường Thành lịch lãm” Triệu Thiên Kiêu cười hào sảng, vừa nói cười vừa vỗ vỗ bờ vai Bạch Tiểu Thuần.

“Những vệ đạo kia của ta đều bị ta đuổi đi rồi. Bọn họ tự có cơ duyên của mình, ta không thể ngăn trở con đường của họ. Ta cũng vậy, trời đất bao la, tự nhiên muốn độc lập lịch lãm một phen, như thế mới rèn đúc được hùng tâm tráng trí, mới có thể dung nạp thiên đạo” Bạch Tiểu Thuần khẽ cười, tỏ ra cao thâm. Hắn không muốn đám người Triệu Thiên Kiêu biết mình vừa bị vứt bỏ nên khoác lác.

Trần Nguyệt San đi theo Triệu Thiên Kiêu tiến đến, cười tủm tỉm dò xét Bạch Tiểu Thuần, thần sắc hơi có vẻ giận dữ, hiển nhiên là nhớ tới những trò Bạch Tiểu Thuần dạy Triệu Thiên Kiêu lúc tán tỉnh nàng.

Hai tùy tùng kia thì cung kính ôm quyền, không dám đắc tội với Bạch Tiểu Thuần chút nào, hai nữ đệ tử thì tò mò nhìn hắn.

“Bạch sư đệ, chúng ta vốn đã định đi rồi nhưng Triệu sư huynh lo lắng cho ngươi, muốn trở về nhìn xem. Chúng ta cũng có ý định đi lịch lãm một phen, dù sao người nhiều cũng sẽ an toàn hơn một chút. Ngươi coi như là đi cùng giúp đỡ chúng ta đi” Trần Nguyệt San mỉm cười, giọng nói trong trẻo, ngôn từ rất là êm tai.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong mà thấy sướng cả người, Triệu Thiên Kiêu cũng cười cười kéo tay hắn. Bạch Tiểu Thuần giả vờ như rất bất đắc dĩ rồi miễn cưỡng đồng ý. Mọi người hóa thành cầu vồng, xuất phát hướng về Trường Thành.

Rời khỏi Đông Hải Thành, Bạch Tiểu Thuần không mấy khó chịu về việc suy giảm linh khí. Thực tế thì vị trí hiện tại vẫn khá gần Thông Thiên Hải nên linh khí vẫn đậm đặc.

Điều khiến Bạch Tiểu Thuần ấn tượng nhất là mặt đất bên ngoài thành trì. Bùn đất nơi đây đều là màu tím đen, nhìn rất đáng sợ. Dường như trong đất bùn dưới kia đã từng mai táng quá nhiều máu tươi, khí tức âm trầm quanh quẩn trong không gian.

Thậm chí có một số chỗ còn xuất hiện nhiều vũng hố thật sâu tạo thành hồ nước, nước trong hồ đều là màu đen.

“Ta từng nghe cha ta nói Tinh Không Đạo Cực Tông từ khi thành lập đến nay đã từng có một lần Trường Thành bị công phá. Lần đó…rất nhiều thổ dân Man Hoang tràn vào nơi đây khiến cho Trường Thành máu chảy thành sông…”Trần Nguyệt San cũng quan sát mặt đất phía dưới, cảm thán kể lại

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, cảm thấy rất bất an. Ngoại trừ mặt đất kì dị, còn có rất nhiều thứ khác với những gì Bạch Tiểu Thuần từng chứng kiến. Ví như một số loại thực vật khiến người ta giật mình, có một cây đại thụ cao chừng bảy, tám trượng nhưng không có lá cây cũng không có nhánh cây, trên ngọn mọc ra một đầu lâu cực lớn, trong mắt tràn ngập hàn mang, phàm có thú con nào đi qua thường bị nó bất ngờ thôn phệ.

Lại ví dụ như nhóm bọn họ đang bay thì gặp một đám tơ liễu đen bay phất phơ trong không trung. Triệu Thiên Kiêu vừa nhìn thấy liền biến sắc, vội vàng cảnh báo:

“Đi đường vòng, đây là trứng Huyết Hồn Trùng. Một khi đụng phải thân thể sẽ tự động chui vào, thôn phệ tinh huyết và hồn phách tu sĩ. Chỉ có trận pháp của thành trì mới có thể chống cự, không phải thứ chúng ta xử lý được”

Bạch Tiểu Thuần mở con mắt thứ ba ở mi tâm để quan sát mới thấy rõ những cái kia không phải là tơ liễu mà là từng đám từng đám trứng côn trùng nhỏ xíu rập rạp.

Mọi người hoảng sợ, lập tức triển khai tốc độ cao tránh đi, mất mấy ngày mới chạy ra khỏi khu vực trứng Huyết Hồn Trùng.

Dọc theo con đường này, Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy, hắn còn từng nhìn thấy trên bầu trời có một đám vật thể không biết là xương chim hay xương người, bốc mùi hư thối nhưng lại hung tàn vô cùng. Mọi người vốn định hợp lực công kích thì đột nhiên từ trên mặt đất tĩnh lặng bỗng nứt ra một khe hở, từ đó truyền ra lực hút cực lớn hút hơn phân nửa đám xương cốt kia vào rồi khép lại, ngay sau đó dưới mặt đất truyền ra âm thanh nhai nuốt rộp rộp.

Hết thảy những điều này khiến tim Bạch Tiểu Thuần đập liên hồi, mặt mày xám xịt.