Chương 565: Luyện Hồn Sư

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong rừng, Bạch Tiểu Thuần cầm túi trữ vật, nhìn thi hài trước mặt. Cảm thấy mình bị truyền tống tới đây, cùng đối phương làm bạn trong hai tháng cũng xem như là có duyên, vì vậy thở dài nói.

“Vị huynh đệ kia, ta đào hố mai táng giúp ngươi!” Bạch Tiểu Thuần nói xong, cảm thấy thân thể của mình lúc này đang nhanh chóng khôi phục, duy chỉ có linh lực trong người được bổ sung rất chậm, vẫn chưa đủ để có thể mở ra túi trữ vật.

Hắn thở sâu, dùng Vĩnh Dạ Tán đào một cái hố to rồi đem thi thể của thanh niên đặt vào trong đó.

“Ngươi đừng gấp, ta xem chừng chỉ vài hôm nữa linh lực trong người ta có lẽ đủ để mở ra túi trữ vật một lần rồi. Đến lúc đó sẽ xem trong túi trữ vật của ngươi có gì, không chừng có thể biết được tên của ngươi, nhờ thế mà lập được một cái mộ bia.” Bạch Tiểu Thuần vỗ vỗ bụi đất, rồi quay trở lại dưới gốc đại thụ, ngồi xuống thổ nạo tu hành.

Đáng tiếc Man Hoang này không có một chút linh lực, hắn chỉ có thể dựa vào tự thân khôi phục, hấp thụ từng chút linh lực từ trong huyết nhục đã được tích lũy quanh năm suốt tháng.

Mấy ngày sau, bầu trời âm trầm, dù là hoàng hôn nhưng ánh mặt trời rất ảm đạm, toàn bộ khu rừng đều chìm trong u ám. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần đang ngồi khoanh chân đả tọa từ từ mở mắt, trong đôi mắt ánh lên một vòng tinh mang sáng chói.

“Linh lực đã khôi phục một ít!” Bạch Tiểu Thuần cực kỳ phấn khởi. Ở nơi xa lạ này mà linh lực của hắn khô kiệt khiến hắn cảm giác rất không an toàn. Lúc này hắn liền vỗ túi trữ vật, lập tức từ túi trữ vật bay ra một lọ thuốc.

Đây là một lọ linh dịch!

Cầm lấy lọ linh dịch, Bạch Tiểu Thuần phấn chấn uống một hơi hết sạch. Linh dịch thấm vào cơ thể lập tức hóa thanh từng tia nước khuếch tán khắp kinh mạch toàn thân. Dòng nước nhỏ này mát lạnh, lan tràn đến kinh mạch giống như nước cam lộ tưới lên đại địa khô cằn, tạo ra cảm giác vô cùng thoải mái. Cảm giác thoải mái này khiến toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều tê dại cả lên.

“Chính là cảm giác này.” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, lập tức vận chuyển tu vi, đem toàn bộ linh dịch trong người hóa thành linh lực.

Mấy canh giờ sau, Bạch Tiểu Thuần cười lớn, ánh mắt tỏa ra hào quang rực rỡ. Linh lực trong người tuy chỉ hồi phục được nửa thành nhưng nửa thành này cũng đủ cho hắn mở túi trữ vật ra rất nhiều lần rồi.

Lúc này hắn lại mở túi trữ vật, một hơi lấy ra hơn mười lọ linh dịch. Sau đó hắn uống sạch, rồi khoanh chân tiếp tục thổ nạp, linh lực trong người lại rục rịch tản đi khắp toàn thân.

Buổi trưa ba hôm sau, Bạch Tiểu Thuần lần nữa mở mắt ra, nước mắt không kìm nổi mà chảy xuống.

“Rốt cuộc… rốt cuộc đã triệt để khôi phục! Không dễ dàng a…”

“Thân thể hay tu vi đều đã khôi phục!”

“Hồng Trần lão nữ, ngươi cứ chờ đấy cho Bạch gia gia nhà ngươi!” Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, cảm thụ một chút tình trạng linh lực trong người. Hắn vô cùng phấn chấn vì phát hiện bản thân hình như mạnh hơn một chút so với trước kia.

Có lẽ trải qua một cuộc chiến sinh tử, dù bản thân vẫn còn là Kim Đan đại viên mãn nhưng bất luận là thân thể hay tu vi đều gia tăng không ít.

Nhất là thân thể đã chạm đến gông cùm xiềng xích mang đến cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác lúc nào cũng có thể phá vỡ gông cùm này.

Cảm giác đó khiến Bạch Tiểu Thuần than thở rất nhiều. Nhất là nghĩ lại trận chiến với Hồng Trần Nữ làm hắn thấy bản thân như đã thật sự chết qua một lần.

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhìn về phía trước, sự phấn chấn lúc trước đã mất đi không ít mà hắn lúc này thực sự phát sầu.

“Ta không biết mình lúc này đang ở chỗ nào. Man Hoang này quá nguy hiểm… Ta phải tranh thủ thời gian quay lại Trường Thành.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới cảnh bị người khác biết rõ thân phận, nhất định sẽ bị một đám Man Hoang Hồn Tu cùng thổ dân muốn tìm tới róc xương lóc thịt bản thân.

Nghĩ tới cảnh mình bị người khác phan thây xé xác không khỏi khiến Bạch Tiểu Thuần run lên một cái, mặt mày ủ rũ. Đúng lúc thấy nấm mồ bên cạnh nên hắn tiện tay mở túi trữ vật còn sót lại kia.

Túi trữ vật này lẫn lộn rất nhiều thứ, hầu hết không có chút tác dụng nào với Bạch Tiểu Thuần, dù sao đó chỉ là túi trữ vật của một Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ mà thôi.

Thứ quan trọng đối với Bạch Tiểu Thuần chỉ là một ít cốt giản bên trong. những cốt giản này có tác dụng tương tự như ngọc giản, dùng để ghi chép tin tức. Từ trong túi, Bạch Tiểu Thuần lấy ra được ba miếng cốt giản, linh thức của hắn dung nhập vào trong đó, hy vọng có thể tìm được một ít tin tức hữu dụng.

Miếng cốt giản thứ nhất là một tấm địa đồ. Tấm địa đồ này không nhỏ, miêu tả đầy đủ khu vực xung quanh đây. Nhưng Bạch Tiểu Thuần nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra đây là nơi nào, hắn không thấy điểm nào đánh dấu để có thể xác định nơi đây có cách Trường Thành xa lắm không.

“Thế này không được…” Bạch Tiểu Thuần có chút gấp gáp, nhìn về miếng ngọc giản thứ hai. Sau khi hắn xem xong thì hai mắt lóe lên, quay đầu nhìn qua nấm mồ.

“Ngươi gọi là Bạch Hạo?” Bạch Tiểu Thuần thì thào. Miếng cốt giản này ghi rất rõ ràng thân phận của thanh niên đã kia, hình như là di ngôn lưu lại trước khi chết.

Người này tên là Bạch Hạo, là con vợ lẽ của một luyện hồn gia tộc cách nơi đây một đoạn. Có vẻ hắn không được chào đón, lại đáp tội không ít người trong tộc nên mới bị tộc nhân âm thầm đuổi giết, cuối cùng vẫn lạc tại chỗ này.

Mà luyện hồn gia tộc của hắn hình như không nhỏ, có danh khí rất lớn.

“Luyện hồn thế gia…” Bạch Tiểu Thuần thẫm nghĩ, rồi nhìn về miếng cốt giản thứ ba. Tin tức ghi trong miếng cốt giản này tuy không phải thứ Bạch Tiểu Thuần muốn nhưng lại có quan hệ với Luyện Hồn Sư. Hơn nữa phần lớn nội dung bên trong là những thứ mà lúc ở Trường Thành thì Bạch Tiểu Thuần cũng không biết rõ ràng.

Thậm chí có thể nói miếng cốt giản này chính là một bộ công pháp nhập môn Luyện Hồn Sư!

Mà mấy câu mở đầu đã khiến tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt.

“Luyện hồn… Hồn không phải là trọng điểm, luyện tự mới là điểm mấu chốt!”

“Cái gọi là Luyện Hồn Sư, chính là tập hợp tất cả luyện linh, luyện dược, luyện bảo . Bởi vì dùng hôn làm căn bản cho nên mới gọi là… Luyện Hồn Sư!”

Lúc trước, Bạch Tiểu Thuần thấy rất kỳ quái đối với việc Man Hoang có nhiều luyện linh bảo vật, trong lòng cũng có chút suy đoán. Lúc này, khi thấy nội dung trong cốt giản thì hắn mới sang tỏ. Hắn lại tiếp tục xem, sau khi xem xong nội dung trong miếng cốt giản này, Bạch Tiểu Thuần ngây ngẩn đứng tại chỗ một lúc.

Trong mắt hắn, Man Hoang tựa hồ đã không còn thần bí như trước, dường như đã có những nét phác họa cơ bản cho hắn hình dung về nơi này.

Tầng chót nhất của Man Hoang chính là các bộ lạc thổ dân. Những bộ lạc thổ dân này có vẻ chưa được khai hóa, thuộc về tầng lớp nô dịch, bình thường đều cung phụng Hồn Tu, như bọn họ làm thủ hộ giả.

Mà Hồn Tu trong Man Hoang đối với thổ dân đều là tồn tại cao cao tại thượng. Bọn họ không khác gì tu sĩ, bất quá tu sĩ tu hành dựa vào linh lực Thông Thiên Hà, còn Hồn Tu tu hành dựa trên hồn nguyên do Luyện Hồn Sư chế tạo ra.

Toàn bộ Man Hoang, số Hồn Tu mặc dù không nhiều như thổ dân, nhưng cũng có không ít. Có người xuất thân từ gia tộc, có người thuộc vào một thế lực lớn nào đó, còn có nhiều người khác thì là tán tu.

Về phần Luyện Hồn Sư thì là quý tộc của cả vùng Man Hoang. Bất kỳ một vị Luyện Hồn Sư nào đều có địa vị tôn cao, bọn họ chẳng những có thể luyện chế hồn nguyên cung cấp cho Hồn Tu tu luyện, mà còn có thể luyện chế pháp bảo, thậm chí luyện linh pháp bảo.

Nhờ những điều đó mà khiến cho Luyện Hồn Sư luôn có địa vị hạch tâm trong Man Hoang.

Mà Luyện Hồn Sư cũng phân chia cấp bậc, phương thức đánh giá cấp độ của bọn hắn dựa vào Lửa. Luyện Hồn Sư ở Man Hoang tương tự như Luyện Linh Sư ở Thông Thiên Hà, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.

Luyện Linh Sư ở Thông Thiên Hà cần phải tìm Đa Sắc Hỏa cùng nhiều tài liệu thì mới có thể luyện linh. Còn Luyện Hồn Sư ở Man Hoang thì chỉ cần Lửa mà không cần bất cứ tài liệu gì khác là cũng có thể luyện linh rồi, dù rằng tỷ lệ thất bại vẫn rất cao.

Lửa này không tồn tại trên thế gian, mà bọn họ dựa vào các loại hồn để luyện chế ra.

Có thể luyện chế ra lửa một màu là có thể trở thành Nhất phẩm Luyện Hồn Sư. Nếu có thể luyện ra lửa bốn màu thì sẽ tấn thăng làm Nhị phẩm. Còn nếu có thể luyện ra lửa bảy màu thì sẽ được coi là Tam phẩm Luyện Hồn Sư.

Đại bộ phận Luyện Hồn Sư ở Man Hoang đều thuộc ba cấp độ này.

Về phần người luyện ra lửa mười màu chính là Tam phẩm đỉnh phong. Luyện Hồn Sư có thể đạt tới trình độ này cũng không nhiều, vì sau Tam phẩm đỉnh phong thì Luyện Hồn Sư sẽ bước vào giai đoạn lột xác, giai đoạn này chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng.

Người luyện được mười lửa một màu chính là Hoàng phẩm Luyện Hồn Sư! Trong Man Hoang, bất kỳ một vị Hoàng phẩm Luyện Hồn Sư nào đi ra ngoài cũng có thể uy chấn bát phương.

Mà tiến thêm một bước chính là Huyền phẩm Luyện Hồn Sư có số lượng ít ỏi hơn. Huyền phẩm Luyện Hồn Sư trong bất kỳ một gia tộc luyện hồn nào cũng đều thuộc hàng đỉnh phong rồi. Họ là tồn tại tương tự như Đại trưởng lão, thậm chí là nội tình của gia tộc, vì muốn trở thành Huyền phẩm Luyện Hồn Sư phải cần luyện ra lửa mười lăm màu!

Về phần Địa phẩm… là tồn tại trong truyền thuyết. Toàn bộ Man Hoang chỉ có ba vị Địa phẩm Luyện Hồn Sư mà thôi. Mấu chốt trở thành Địa phẩm Luyện Hồn Sư chính là… lửa mười tám màu !

Ở trên Địa phẩm còn một cấp độ nữa, đó là Thiên phẩm Luyện Hồn Sư. Nhưng từ xưa đến nay trong cả Man Hoang chưa từng xuất hiện qua, chỉ là trên lý luận có lẽ có cấp bậc như vậy. Vì ở Man Hoang mới lưu truyền rằng, muốn thành Thiên phẩm Luyện Hồn Sư cần luyện chế ra… lửa hai mươi mốt màu!