Chương 775: Bạch Hạo này không phải hạng người tốt!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lão giả âm lãnh ra tay như sấm vang chớp giật. Đám người Hồng Trần Nữ đứng gần Bạch Tiểu Thuần cũng bị biến cố bất thình lình làm cho ngây người. Hồng Trần Nữ vô thức chạy ra ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.

Lão giả kia nhoáng cái xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tu vi Thiên Nhân hoàn toàn bạo phát, cả người hợp thành một phù văn thật lớn, chấn động tỏa ra mãnh liệt như khi Thiên Nhân Hợp Nhất.

Bạch Tiểu Thuần biến sắc, cấp tốc lui về phía sau. Lão giả này còn đáng sợ hơn Trần Hảo Tùng. Một kích này nếu rơi xuống người mình thì e là….khó thoát khỏi kiếp nạn này.

“Một lời không hợp liền giết người à!!” Bạch Tiểu Thuần sợ muốn chết. Hắn dùng toàn lực né tránh nhưng vẫn bị lão giả kia bắt kịp. Khi một kích kia giáng xuống thì Đại Thiên Sư đang ngồi trong chiếc ghế đen phía cuối đại điện khẽ nở nụ cười ý vị thâm trường, sâu trong đáy mắt ánh lên một tia tán thưởng. Đại Thiên Sư nâng tay phải chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần.

Một chùm ánh sáng đen lao ra từ ngón tay Đại Thiên Sư, lập tức hóa thành một cái bong bóng khí bao phủ lấy Bạch Tiểu Thuần.

Hết thảy chuyện này nói thì dài nhưng chỉ xảy ra trong khoảnh khắc. Đúng lúc bong bóng khí kia xuất hiện thì một kích phù văn toàn lực của lão giả giáng xuống, trực tiếp giội lên bong bóng khí.

ẦM !!!!

Tiếng nổ vang kinh thiên động địa chấn động cả hoàng cung.

Bong bóng khí tan vỡ, lão giả âm lãnh kia phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, dường như bị lực lượng phù văn cắn trả, vội rút lui về trong điện, lại phun ra một ngụm máu nữa. Lão giả quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Đại Thiên Sư.

“Đại Thiên Sư! Ngươi…” Lão giả cả giận hét lên nhưng lão chỉ mới nói được vài từ thì Đại Thiên Sư liếc sang. Thân thể lão giả run lên, cổ họng như bị nghẹn, vội vã nuốt lời nói trở vào.

“Cần gì phải gấp gáp, cứ để cho Bạch Hạo nói hết đã”

Đại Thiên Sư thản nhiên mở miệng. Khôi Hoàng ngồi ở phía trước, bàn tay đặt trên thành ghế siết thật chặt, gân xanh gồ lên, các khớp xương cũng vặn vẹo.

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, mặt tái xám. Nhờ có bong bóng khí bảo vệ nên lông tóc hắn không tổn hao gì nhưng nguy cơ sinh tử cũng khiến lòng hắn run rẩy. Thế nhưng đã đi đến bước này rồi, không thể quay đầu. Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cố gắng trấn định tâm thần rồi lớn tiếng nói:

“Lão thất phu, Bạch Hạo ta không có khi quân phạm thượng. Đây rõ ràng là một Thiên Nhân hồn. Ngươi mắt mờ không nhìn ra, ta không thèm hỏi ngươi nữa. Đại Thiên Sư, lão nhân gia ngài phán xử giúp ta xem đây rốt cuộc là cái hồn gì!?

Lời nói của Bạch Tiểu Thuần vang vọng giữa quảng trường.

Nụ cười ý vị nơi khóe miệng Đại Thiên Sư lại rộng mở hơn, hắn nhàn nhạt trả lời:

“Thiên Nhân hồn!”

Tất cả hoàng tử đều biến sắc, hơi thở dồn dập như bị nghẹn khí, thân thể khẽ run. Ngay cả sắc mặt của Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng tái nhợt.

“Đại Thiên Sư đây là muốn bức phụ hoàng cúi đầu!! Bức phụ hoàng phải nói ra đây là Thiên Nhân hồn!! Dùng chiêu này để một lần nữa tuyên cáo quyền lực của hắn!

Văn võ bá quan đứng ngoài quảng trường đại điện, dù là kẻ ngu dốt cũng đều đã nhìn ra ý đồ của Đại Thiên Sư. Sắc mặt mọi người biến hóa đủ loại màu sắc.

Hồng Trần Nữ phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần. Chu Hoành đứng bên cạnh thì hoảng sợ, hắn hiểu được Đại Thiên Sư đang bức Khôi Hoàng tỏ thái độ, hắn lại càng sợ hãi một chiêu này của Bạch Tiểu Thuần.

Tiểu Thắng Vương trầm mặc, thế tử Linh Lâm thành cúi đầu. Trần Hảo Tùng và mười Thiên Công giờ phút này cũng đồng loạt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, hiển nhiên không muốn bị cuốn vào vòng xoáy này.

“Đại Thiên Sư nói đây là Thiên Nhân hồn. Bệ hạ, ngài nói xem đây là cái hồn gì?”

Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ gân xanh cuồn cuộn trên tay Khôi Hoàng, cũng cảm nhận được sát khí trong mắt hắn. Tuy rằng trong lòng rất sợ sệt nhưng nghĩ đến chuyện cửa hàng luyện linh ngày đó có bàn tay hoàng tộc nhúng vào, Bạch Tiểu Thuần liền cắn răng hỏi ra câu này.

Mọi người ở hiện trường đều cả kinh, tim hẫng đi một nhịp, đầu cúi càng thấp.

Khôi Hoàng ngồi trên ghế rồng cũng hít thở nặng nề, ánh mắt tóe lửa như muốn dùng ánh mắt mà róc xương lóc thịt Bạch Tiểu Thuần.

“Bạch Hạo lớn mật! Nói năng bậy bạ, đây rõ ràng là Trúc Cơ hồn. Tại sao có thể nói là Thiên Nhân hồn!”

Một lão giả lưng còng khác lên tiếng, giọng nói rin rít, lạnh lẽo. Lòng lão già thầm kêu khổ, thân là bề tôi của hoàng tộc nhiều đời nay, lúc này lực bất tòng tâm cũng chỉ có thể nói được một câu như vậy.

Bạch Tiểu Thuần chỉ đợi có thế, hắn thở ra một hơi, trừng lão giả kia rồi giơ cao Trúc Cơ hồn trong tay, quay đầu nhìn về bốn phía, cao giọng nói:

“Vậy hãy để cho tất cả Thiên Công, Thiên Hầu tới giúp ta nhìn xem đây rốt cuộc là Trúc Cơ hồn hay là Thiên Nhân hồn!”

Đây mới chính là kế hoạch chân chính của hắn. Màn diễn lúc trước chỉ là để mê hoặc mọi người khiến cho tất cả lầm tưởng rằng hắn muốn bức Khôi Hoàng cúi đầu. Thực ra kẻ hắn muốn bức không phải Khôi Hoàng mà là tất cả đám quyền quý trong triều.

Lúc trước hắn đã từng nói với Đại Thiên Sư, hắn sẽ tạo ra cho Đại Thiên Sư một cơ hội để nhìn ra nội tâm của tất cả mọi người.

Một câu này vừa nói ra, Khôi Hoàng cứng đờ người, gân xanh trên trán giật giật liên hồi. Hắn cảm thấy tình huống này còn tồi tệ hơn cả lúc trước. Thần sắc hai lão giả lưng còng đứng cạnh Khôi Hoàng cũng trắng bệch như tờ giấy.

Đám hoàng tử đều run lên, trong lòng âm thầm thở dài một hơi. Văn võ cả triều đang đứng trên quảng trường thì điên tiết. Bọn họ vốn muốn né ra khỏi vòng xoáy tranh chấp giữa Đại Thiên Sư và Khôi Hoàng thế mà đột nhiên tên Bạch Hạo chết tiệt kia lại chuyển mũi nhọn về phía bọn họ.

Màn diễn lúc trước của Bạch Tiểu Thuần chân thật quá khiến bọn hắn hoàn toàn không nghĩ tới mục tiêu của Bạch Tiểu Thuần lại là đám quyền quý bọn họ.

Cũng không phải tất cả mọi người đều bất ngờ, mấy vị Thiên Công đã sống lõi đời, mặc dù bên ngoài ra vẻ ngạc nhiên như những người khác nhưng ngay lúc Bạch Tiểu Thuần nói ra một câu “Thiên Nhân Hồn”, bọn họ đã cảm giác được sự việc rất có khả năng diễn biến đến nước này.

Hiểu thì hiểu nhưng bọn hắn lại không có biện pháp ngăn chặn, chỉ có thể tận lực che giấu, trong lòng âm thầm chửi bới tám đời tổ tông tên Bạch Hạo kia.

Mọi người dần dần nhận ra Đại Thiên Sư muốn mượn việc phân biệt hồn này để bức mọi người thể hiện thái độ của mình.

Loại bày tỏ công khai này là tối kị, mọi người đều muốn né tránh. Trước đây bọn họ còn có thể đục nước béo cò, bây giờ nhất định phải tỏ rõ lập trường.

Nếu nói đây là Trúc Cơ hồn, Đại Thiên Sư sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Nhưng nếu nói đây là Thiên Nhân hồn chính là tự mình nhảy lên con thuyền của Đại Thiên Sư. Nếu có một ngày Khôi Hoành giành được chính quyền thì bọn họ chết chắc, không những thế còn bị tru di cửu tộc.

Khó xử nhất là những kẻ đang ngầm hướng về Khôi Hoành nhưng ngoài mặt ra vẻ là người của Đại Thiên Sư. Một khi mở miệng nghĩa là công khai lựa chọn một bên. Không nói đến việc Đại Thiên Sư có tin tưởng hay không, cho dù Khôi Hoàng có thể thông cảm thì vẫn khiến tình cảnh bọn họ trở nên lúng túng. Ngày sau sẽ bị người khác nắm thóp, hễ sơ sẩy một chút nhất định sẽ gặp phải công kích vô cùng thê thảm.

Quan trọng hơn, hiển nhiên Đại Thiên Sư cũng sẽ không lập tức tin tưởng những gì mà bọn họ biểu hiện ngày hôm nay. Cái ông ta muốn chính là ép mọi người thể hiện lập trường, cho dù là hư giả thì cũng sẽ nói lên nhiều điều.

Qua ngày hôm nay, nhân lực mà Khôi Hoàng vất vả tích lũy sẽ lập tức tan vỡ. Tất cả mọi người đều nhìn thấy hắn lại bị Đại Thiên Sư áp chế lần nữa. Đồng thời Đại Thiên Sư cũng dùng việc này để chấn nhiếp triều đình, cảnh tỉnh những kẻ đang ngả về Khôi Hoàng.

Đây gọi là ‘Xao sơn chấn hổ’

(công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.)

“Tên Bạch Hạo này thực không phải loại tốt lành gì!! Vô sỉ!!”

“Quá độc ác rồi! Khốn kiếp!”

“Đây là muốn bức chúng ta tỏ thái độ mà!”

Mọi người phiền muộn vô cùng, oán hận với Bạch Tiểu Thuần cũng dâng lên cực độ.