Chương 1116: Hết Sức Căng Thẳng! (1)

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tiếng nổ lớn cũng không đè ép được âm thanh từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần lúc này. Âm thanh vang vọng ở bên tai của tất cả mọi người, mang theo sự thù hận vô tận cùng điên cuồng gào thét!

– Thiên Tôn, vì sao… Ngươi còn không chết!

Một đường rít gào mãnh liệt!

Toàn bộ mặt đất Man Hoang đang đầy những vết nứt, đã tàn phá không chịu nổi. Hiện tại ở dưới khí thế quật khởi của Bạch Tiểu Thuần này, càng vỡ nát ở trong phạm vi lớn hơn nữa. Rất nhiều ngọn núi sụp xuống. Mọi chỗ bình nguyên lõm xuống. Bên trong toàn thế giới, khí tức kinh thiên động địa của Bạch Tiểu Thuần, khiến người ta nhất thời quên đi mảnh thế giới này đang long trời lở đất!

Khí tức này mạnh mẽ, hình như vượt ra khỏi cực hạn thế giới hiện tại có thể thừa nhận, khiến cho bầu trời vỡ nát càng kịch liệt hơn. Cảm giác giống như ngày diệt vong đã tới, hiện lên ở trong lòng chúng sinh bên trong mảnh thế giới này.

Vô số thành trì chấn động. Vô số tông môn chấn động. Ở sâu trong nội tâm của tất cả vạn linh trong thiên địa, cảm nhận được khí tức ngày diệt vong này!

Lúc này, bất luận là tu sĩ của Man Hoang hay tu sĩ đại lục Thông Thiên, bọn họ đều cảm nhận được rõ ràng… Thiên địa đang tử vong, thế giới hình như ở đang sụp đổ…

Hình như không bao lâu nữa, cho dù là không ai đi tham dự, mảnh thế giới này cũng sẽ… Chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tan vỡ!

Mà nguyên nhân của tất cả những điều này không phải là vì Bạch Tiểu Thuần. Chính xác mà nói, đây là từ chớp mắt khi người canh giữ lăng mộ tử vong… liền bắt đầu xuất hiện!

Ở trong sự hoảng sợ kinh hoàng của chúng sinh, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần đồng thời nhanh hơn. Hắn lao qua con sông của toàn bộ Man Hoang, lao về phía Thông Thiên Đảo, không ngừng tới gần. Theo tốc độ của hắn càng thêm kinh người, khí thế của hắn cũng không ngừng bạo phát, không ngừng quật khởi…

Hình như không có điểm cuối. Hình như tức giận và căm hận ở trong lòng hắn lớn tới mức nào, khí thế kia sẽ bạo phát nhiều tới mức đó!

Từ phía xa nhìn lại, mặt đất vẫn liên tục tan vỡ. Bạch Tiểu Thuần đi qua nơi nào, vô số mảnh đất lõm xuống… Bầu trời giống như vậy, giống như mặt gương, két két vỡ nát!

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở khu vực đã từng là vùng cấm sinh mạng, vùng cấm sinh mạng này đã mất đi lực cấm chế, cũng run rẩy. Từng vết nứt cực lớn, không ngừng lan tràn ra…

Thiên địa biến hóa kịch liệt. Khí tức ngày diệt vong lan tràn. Bạch Tiểu Thuần đều cảm nhận được rõ ràng hơn so với bất kỳ ai khác!

Nhưng lửa giận trong lòng Bạch Tiểu Thuần, hận ý trong lòng, hóa thành sát khí, khó có thể tiêu tan dù chỉ nửa điểm. Tất cả những điều này đều hóa thành sát ý đối với Thiên Tôn, ở bên trong tâm thần hắn, điên cuồng dâng lên.

Bạch Tiểu Thuần gầm khẽ, hai mắt hắn đỏ đậm. Cả đời này của hắn từ trước tới nay chưa từng giống như bây giờ. Đối với trình độ tức giận đối với một người như vậy, hắn quên mất khiếp sợ đối với tử vong. Hình như hắn cũng quên đi sự chấp nhất đối với trường sinh. Lúc này hiện lên ở trong đầu hắn, chỉ có… nước mắt thê thảm của Đỗ Lăng Phỉ, Bạch Hạo dập đầu trước lúc tử vong…

Từng cảnh tượng như vậy trở thành hai cái gai sắc nhọn đâm vào sâu trong tim của Bạch Tiểu Thuần, xuyên qua thân thể hắn, xuyên qua trái tim của hắn, xuyên qua linh hồn của hắn!

Hắn đã trở nên điên cuồng!

– Thông Thiên đạo nhân!

Bạch Tiểu Thuần dường như từ trong tử vong đi ra. Hắn tái sinh, không truyền thừa vui sướng, truyền thừa kiếp trước… Chỉ có sát ý đối với Thiên Tôn!

Hắn muốn giết người, hắn muốn giết chết… Thiên Tôn!!

Hắn không quên được Đỗ Lăng Phỉ bị Thiên Tôn điều khiển, ánh mắt giãy giụa vẫn không muốn thương tổn tới mình. Hắn quên không được đệ tử Bạch Hạo dựa vào hỏa diễm tử vong cứu mình. Bạch Tiểu Thuần muốn khóc. Nhưng giờ phút này hắn không có nước mắt. Tất cả phẫn nộ, tất cả hận ý đã khiến cho toàn thân hắn giống như người từ người trong liệt hỏa đi ra báo thù!

Bị sát ý tràn ngập toàn thân, Bạch Tiểu Thuần mặc dù điên cuồng, nhưng lý trí vẫn còn. Hắn biết Thiên Tôn cường hãn, cũng hiểu rõ mình hiện tại cho dù là Bất Tử Trường Sinh Công đại viên mãn, cũng chỉ là có tư cách cùng Thiên Tôn đánh một trận sinh tử mà thôi.

Trừ phi là tu vi đột phá, bước vào cảnh giới Đại Thừa thật sự. Nếu không, không ai có thể nói… Mình có chiến lực nghiền ép Thiên Tôn!

Nhưng sát ý của Bạch Tiểu Thuần vẫn hoàn toàn không có giảm bớt. Hắn có… Đòn sát thủ!!

Thế giới chi bảo bắc mạch, chính là đòn sát thủ của hắn. Chỉ có điều cái giá để vận dụng pháp bảo này, nếu đổi lại là thời điểm khác, có thể không phải quá lớn. Nhưng hôm nay mảnh thế giới này gần tan vỡ. Một khi vận dụng… Nhất định sẽ khiến cho sơn hà của thế giới này, trong nháy mắt sẽ tan vỡ!

– Ngoại trừ thế giới chi bảo bắc mạch… Ta còn có thủ đoạn khác!

Tinh thần Bạch Tiểu Thuần thay đổi thật nhanh. Tốc độ của hắn ở trong tiếng nổ lớn này, đã rời khỏi vùng cấm sinh mạng, bước vào đến bên trong phạm vi của đại lục Thông Thiên.

– Bất Tử Quyển có năm bí đại pháp. Trường Sinh Quyển… cũng có năm đại thần thông đạo pháp. Chỉ có điều không giống với các công pháp truyền thống khác, công pháp của Trường Sinh Quyển, là ở thời điểm đại thành, căn cứ vào hiểu rõ đạo niệm của những người khác nhau, tự mình diễn biến ra!

sau khi Trường Sinh Quyển đại thành hiện ra, ở trong tâm thần, trong đầu Bạch Tiểu Thuần, cũng dung hợp với suy nghĩ của hắn, sáng tạo ra năm đại thần thông có khả năng hủy thiên diệt địa!

Mỗi một tu sĩ tu luyện Trường Sinh Quyển, diễn biến ra thần thông đều không giống nhau. Lúc này năm đại thần thông hiện lên ở trong lòng Bạch Tiểu Thuần, là dung hợp đạo pháp trong tiềm thức của Bạch Tiểu Thuần. Hắn tin tưởng… Phối hợp Bất Tử Quyển đại thành củ mình với lực lượng thân thể, năm đại thần thông đạo pháp của Trường Sinh Quyển này sẽ có uy lực to lớn, nhất định vượt qua một người tu luyện đại thành bất kỳ một quyển nào!

– Ta còn có… Hoa ánh trăng!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự sắc bén. Trong lúc thân thể phá không lao về phía trước, hắn giơ tay phải lên, bỗng nhiên chỉ về phía bắc mạch. Thần thức của hắn càng ầm ầm ầm tản ra, bao trùm bắc mạch!

– Hoa ơi hoa!

Theo Bạch Tiểu Thuần hô hoán, thời khắc này, ở trong từng khe nứt của bắc mạch, ở trong rừng rậm, đột nhiên có từng đóa hoa ánh trăng chợt tức giận lao ra.

Ngay sau đó, mặt đất bắc mạch run rẩy. Trong chớp mắt, tất cả hoa ánh trăng ở bắc mạch giống như hóa thành cây bồ công anh, cuối cùng đồng thời phóng lên trên không trung…