Chương 776: Gài bẫy

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phải biết là trong Khôi Hoàng triều, tuy là Khôi Hoàng bị mất quyền lực tuy là Đại Thiên Sư quyền thế ngập trời phò thiên tử mà lệnh chư hầu, nhưng dù sao thì huyết mạch hoàng tộc vẫn là chí thượng, mặc kệ bên trong như thế nào nhưng đối ngoại thì vẫn phải buông rèm che đậy.

Khôi Hoàng dù là yếu thì cũng chỉ là thế hệ này mà thôi, biết đâu tương lai sẽ có một đời trọng tân lại hoàng quyền quật khởi lại hào quang. Với lại, Đại Thiên Sư cũng không học theo Thông Thiên đảo Thiên Tôn tự lập mình thành hoàng, vì thế trong mắt một số người, về tình về lý thì Đại Thiên Sư cũng đã nhân từ rồi.

Còn với nhiều người khác, đối với vấn đề này, đều chọn đứng ngoài quan sát không muốn tham dự vào, thậm chí còn tỏ ra ngu ngơ không hiểu biết chi cả, mặc kệ mối quan hệ giữa Đại Thiên Sư và Khôi Hoàng thế nào miễn sao Khôi Hoàng triều vẫn được tiếp tục.

Nhưng sự tình hôm nay chẳng khác gì một đạo sấm sét đáng ngang, trực tiếp đem vấn đề quan hệ giữa Đại Thiên Sư và Khôi Hoàng triệt triệt để để xé mở trước mắt tất cả quyền quý.

Giờ phút này trong lòng đám người trên quảng trường đều đang tức giận tràn ngập, chửi bới Bạch Tiểu Thuần không thôi. Bọn hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá xấu xa rồi, nguyên bản bọn hắn vốn chẳng muốn liên can tới nhưng giờ này lại bị cứng rắn lôi kéo vào, phần lớn bọn họ thậm chí còn hối hận là đã có mặt ở đây hôm nay.

Đừng nói là những Thiên Công Thiên Hầu kia, chính Khôi Hoàng cũng trở tay không kịp, hoàn toàn không chút chuẩn bị về chuyện này. Khôi Hoàng dĩ nhiên đã minh bạch, sự tình hôm nay đã khiến bản thân bị mất đại thế.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt trong lòng run rẩy, nhưng hắn cũng vì bất đắc dĩ. Nhị hoàng tử và cả Đại hoàng tử đã sớm ra tay với hắn, nếu không có Đại Thiên Sư, hắn sợ là mình bây giờ… không dám nói là chết không chỗ chôn, nhưng chắc chắn là phải vong mệnh ở Man Hoang rồi.

“Khôi Hoàng ơi, muốn trách thì hãy trách hai đứa con trai của ngươi…” Bạch Tiểu Thuần trong lòng than nhẹ, rồi hít sâu một hơi, quyết định rằng mình phải ôm chân Đại Thiên Sư thôi.

Lúc này cả quảng trường đều yên tĩnh hoàn toàn, không một người nói chuyện. Toàn bộ Thiên Công Thiên Hầu, người nào cũng cúi đầu nhìn xuống. Đây là lần đầu tiên trong ngày tế tổ mà hoàng cung bị lâm vào tình trạng trầm mặc như thế.

Mà đối nghịch hoàng cung chính là Khôi Hoàng thành bên dưới, tiếng hoan hô phấn khích của các lê dân từ xa truyền đến tạo nên một khung cảnh tương phản rõ nét.

Khôi Hoàng trầm mặc, Đại Thiên Sư cũng không nói gì, nhất thời tất cả mọi người trong điện đều tu bế khẩu thiền. Đám người Nhị hoàng tử đều cúi đầu, trong lòng đắng chát. Đối với tên đầu sỏ gây chuyện Bạch Tiểu Thuần, bọn họ hận, hận vô cùng mãnh liệt. Tất cả những nỗi sợ nỗi hận đối với Đại Thiên Sư cũng đều hóa thành mối căm thù xương tủy đối với tên Bạch Hạo kia.

Sự yên tĩnh quỷ dị này không kéo dài quá lâu, trong nhóm Thiên Hầu chợt có một người bước ra khỏi hàng. Người này hướng về phía Khôi Hoàng và Đại Thiên Sư cúi đầu ôm quyền, lúc ngẩng lên liền cao giọng mở miệng.

“Chu mỗ đã sớm thấy rõ, trong tay Giám Sát sứ Bạch Hạo chính là Thiên Nhân hồn!”

Theo sự xuất hiện của người thứ nhất, lập tức liền có người thứ hai thứ ba. Hơn trăm Thiên Hầu lần lượt ra khỏi hàng lần lượt bày tỏ thái độ.

“Đó chính là Thiên Nhân hồn!”

“Không sai, nhìn kỹ lại thì đúng là Thiên Nhân hồn!” Mỗi người một lời, đều nói là Thiên Nhân hồn.

Trong này có người thật sự tâm hướng về Đại Thiên Sư nhưng cũng có người không phải như thế. Tuy nhiên, vô luận là thế nào thì câu trả lời lúc này của bọn họ đều gọn gàng dứt khoát, không bộc lộ chút do dự.

Chỉ là, có rất nhiều người trong đó đang thầm mắng chửi Bạch Tiểu Thuần nhưng bề ngoài thì thần sắc nghiêm nghị chỉ vào Trúc Cơ hồn mà nói đó là Thiên Nhân hồn, luôn cả chín đại Thiên Hầu từng vây công Bạch Tiểu Thuần lúc trước cũng như thế. Triệu Hùng Lâm cũng vậy, trong lòng thì không ngừng chửi bới nhưng ngoài miệng thì giọng lớn như chuông đồng.

“Triệu mỗ cũng thấy rõ, cái kia chính xác là Thiên Nhân hồn.”

Cứ từng vị Thiên Hầu bước ra khỏi hàng là sắc mặt của các hoàng tử trong đại điện lại trắng bệch đi một ít. Hai lão giả âm lãnh thì môi miệng vặn vẹo hiện rõ đau khổ. Ngược lại, Khôi Hoàng lúc này lại bình tĩnh trở lại. Lão ngồi tại chỗ, ánh mắt không nhìn về phía các Thiên Hầu Thiên Công trên quảng trường mà tập trung vào Bạch Tiểu Thuần. Thần sắc băng hàn lúc trước đã không còn nữa, vẻ mặt bây giờ không lộ chút biểu cảm nào, có chăng chỉ là ánh mắt thâm sâu nhưng muốn khắc ghi Bạch Tiểu Thuần trong lòng.

Tuy nhiên, lão làm thế thì Bạch Tiểu Thuần lại càng cảm thấy ớn lạnh. Nhưng, hắn nghĩ rằng mình là người của Đại Thiên Sư, Khôi Hoàng có lợi hại thế nào thì cũng chẳng đụng chạm đến mình được. Nghĩ thế, hắn thấy dũng khí lại tăng lên.

“Khôi Hoàng là cái thá gì, lão tử còn vỗ cả đầu của Cự Quỷ Vương. Nếu có cơ hội, ta cũng nên vỗ đầu Khôi Hoàng một cái để xem tư vị thế nào.” Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt, tự khiến mình dũng cảm lên.

Phút chốc sau, hơn một trăm vị Thiên Hầu đều đã trả lời, người nào người nấy đều đồng ý nhất trí nói ra ba chữ “Thiên Nhân hồn” kia. Tiếp đó là đến thập đại Thiên Công, đám người này cũng đều không lưỡng lự lên tiếng.

“Thiên Nhân hồn!”

“Thiên Nhân hồn!”

Thập đại Thiên Công, gồm cả Trần Hảo Tùng, đều trả lời giống nhau. Cảnh tượng này càng khiến cho đám con cháu hoàng tộc toàn thân run lên, có lẽ là tức giận mà cũng có lẽ là bị sợ đến phát run. Tiếp đó lại đến đám người Hồng Trần Nữ, đại biểu cho Tứ Đại Thiên Vương. Bọn họ cũng đều thừa nhận đó là Thiên Nhân hồn.

Sau đấy, chỉ trong một chớp mắt, toàn bộ quảng trường lại lần nữa yên tĩnh trở lại. Nhưng sự yên tĩnh lúc này lại đại biểu cho quyền thế của Đại Thiên Sư. Quyền thế này ngập trời, thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc trước. Dù sao thì đây cũng là lần đầu Khôi Hoàng và Đại Thiên Sư chính thức giao phong trên bình diện đối ngoại.

Chỉ một câu nói của Đại Thiên Sư, tất cả mọi người đều phải cúi đầu. Thứ quyền thế này đã không cách nào hình dung được. Đúng như Bạch Tiểu Thuần từng nói, Đại Thiên Sư không cần phải biết rõ nhân tâm của mỗi người, cái Đại Thiên Sư cần chính là khiến cho mọi người đều sợ hãi, như thế cũng đã đủ rồi.

Trong đại điện, sắc mặt của đám người Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đã trắng bệch không còn một chút máu. Cảnh tượng này khiến bọn họ một lần nữa cảm nhận được sự nhục nhã và cả sự sợ hãi. Sợ hãi Đại Thiên Sư. Mặc cho bọn họ đã âm thầm hành động gì thì trước cử động này của Đại Thiên Sư thì tất cả những hành động của họ chỉ là yếu ớt không đáng kể.

Bi ai thay… Đường đường là hoàng tộc vậy mà lại sa sút đến mức này.

Khôi Hoàng nhìn Bạch Tiểu Thuần hồi lâu rồi đứng lên, cũng không nhìn đến ai khác, càng không nhìn đến Đại Thiên Sư, chỉ xoay người đi về hậu điên. Hai lão giả âm lãnh thở sâu, liếc mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần rồi cũng theo gót Khôi Hoàng.

Đám con cháu hoàng tộc, từng người một đều cất bước nhanh chóng theo sau, ly khai tòa đại điện này. Không một ai nói gì nhưng người nào cũng vậy trước khi rời đi đều liếc mắt nhìn thật sâu Bạch Tiểu Thuần.

Quần thần trên quảng trường đều trầm mặc, lặng yên nhìn đám người Khôi Hoàng rời đi. Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại thì trong tòa đại điện bây giờ chỉ còn lại duy nhất Đại Thiên Sư, vẫn ngồi đó trên chiếc ghế màu đen, trong mắt thiên sư lộ ra quang mang đen kịt.

Thật sự thì, từ đầu đến cuối, Đại Thiên Sư vẫn đang chăm chú nhìn từng người trên quảng trường. Vô luận là Thiên Hầu hay Thiên Công, bọn họ có những biểu lộ gì tâm hồn chấn động thế nào trước màn kịch của Bạch Tiểu Thuần, tất cả đều bị Đại Thiên Sư thu vào tầm mắt.

Không nói là Đại Thiên Sư có thể nhìn thấu toàn bộ nhưng không ít thì nhiều cũng có được phán đoán. Trong con mắt đen nhánh kia, hàn mang như mơ hồ lóe lên, Đại Thiên Sư đứng dậy. Tất cả mọi người trên quảng trường đều ôm quyền cúi đầu.

“Cung kính Đại Thiên Sư, Khôi Hoàng!”

“Tất cả giải tán đi. Bạch Hạo, đi theo ta.” Đại Thiên Sư nhìn Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt tán thưởng, nhàn nhạt cất lời rồi cũng hướng về hậu điện mà đi.

“Tất cả giải tán. Tản.” Bạch Tiểu Thuần chú ý tới vẻ tán thưởng của Đại Thiên Sư, hắn hô lớn mà trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Trong sự phấn khích đang dâng cao, hắn thấy hôm nay mình xem như đã làm được một đại sự.

Thực tế là, từ đầu tới cuối, chuyện này đều là hắn chủ động làm. Cái cảm giác đó khiến cho Bạch Tiểu Thuần thấy cực kỳ kích thích, tuy là có những lúc sợ hãi nhưng nghĩ đến Đại Thiên Sư có thể cho mình chỗ dựa, Bạch Tiểu Thuần liền chấn hưng.

“Lúc này đây, xem như ta đã lập công lớn, không biết Đại Thiên Sư sẽ ban thưởng thế nào cho ta a!” Bạch Tiểu Thuần hai mắt sáng lên, lòng đầy hưng phấn, đi nhanh vài bước chuẩn bị theo gót Đại Thiên Sư, bất chợt hắn cảm thấy có rất nhiều ánh mắt tập trung vào mình nên lập tức quay đầu nhìn lại. Trên quảng trường bây giờ có không ít Thiên Công Thiên Hầu đang nhìn mình, thần tình trong mắt đều như đang nhìn tiểu nhân đắc ý vậy.

Ngay lập tức, Bạch Tiểu Thuần liền mất hứng.

Nhất là Triệu Hùng Lâm, thân thể hắn vốn khôi ngô, giờ phút này lại trợn trừng mắt trâu giống như đang mơ tưởng đến cảnh tượng Bạch Tiểu Thuần bị phân thây xẻ thịt.

“Dám trừng mắt với ta!” Bạch Tiểu Thuần nghếch cằm hất tay áo, lớn tiếng nói.

“Nếu như tất cả mọi người đều đã nói đây là Thiên Nhân hồn, quả nhiên là ta không nhìn lầm. Vận khí hôm nay thật là tốt a.” Bạch Tiểu Thuần nói xong liền đem Trúc Cơ hồn trong tay ném cho Triệu Hùng Lâm, lúc này vẫn còn đang trừng mắt.

“Triệu Thiên Hầu, Đại Thiên Sư cho triệu kiến ta. Thiên Nhân hồn này tạm để lại chỗ ngươi, nhờ ngươi bảo quản. Sáng mai ta sẽ đến nhà ngươi để lấy lại. Chớ có vứt bỏ đấy nhé, đây chính là Thiên Nhân hồn!” Bạch Tiểu Thuần ném xong Trúc Cơ hồn thì cũng chẳng thèm ngó xem Triệu Hùng Lâm có bắt được hay không, hắn quay đầu, nhanh chóng theo bước Đại Thiên Sư.