Chương 564: Hai người hữu duyên

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Man Hoang rất lớn, cụ thể lớn đến đâu thì ít người có thể nói ra cụ thể. Nhưng hầu như những tu sĩ có hiểu biết nhất định về thế giới này đều có thể nói ra được phạm vi đại khái của Man Hoang.

Nếu coi thế giới này như một vòng tròn, thì trung tâm là Thông Thiên Hải, bốn phía có bốn dòng sông lớn. Những nhánh sông, dòng suối nhỏ hay kể cả mạt du đều giống như nhánh cây mọc ra từ bốn dòng sông lớn này.

Lưu vực Thông Thiên Hà chính là Thông Thiên thế giới. Mà những nơi Thông Thiên Hà không lan tràn tới được thì chiếm cứ phân nửa thế giới này, nơi đó chính là… Man Hoang.

Đó là một cách nói, nhưng vẫn còn một cách nói khác, đó là bên ngoài Trường Thành đều là Man Hoang!

Trong Thông Thiên thế giới, ở giữa khu vực bốn con sông lớn đều có Trường Thành. Bốn đoạn Trường Thành này như là đại môn, ngăn cách Man Hoang đồng thời cũng phong bế cả Thông Thiên thế giới.

Nếu như có thể đứng tại một độ cao nhất định và nhìn xuống dưới thì có thể trông thấy bốn đoạn Trường Thành này kết nối với nhau thành một vòng tròn thật lớn.

Hai vòng tròn đồng tâm bao bọc lẫn nhau, trong vòng tròn nhỏ là Thông Thiên thế giới, khu vực giữa hai vòng tròn chính là Man Hoang. Từ trên lý luận mà nói, nếu chạy một vòng quanh Man Hoang thì không cần qua Thông Thiên Hải cũng có thể đến bất kỳ nhánh sông nào trên Thông Thiên thế giới.

Mà lúc này, trong một vùng đất vô danh sâu trong Man Hoang có một khu rừng rậm vô tận. Đại thụ trong rừng vô cùng rậm rạp, tán cây bao trùm lên nhau khiến ánh mặt trời chỉ có thể le lói qua từng kẽ lá, chiếu xuống mảnh đất đầm lầy hư thối này.

Trong Man Hoang thì loại rừng rậm như vậy nhiều không kể xiết, dù nơi này không có linh lực từ Thông Thiên hà nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của vạn vật. Thậm chí dường như còn bớt đi một ít trói buộc giúp cây cối lẫn thổ dân Man Hoang đều có tầm vóc cực kỳ tráng kiện.

Mà lúc này, dưới một gốc cây đại thụ chất đầy xương trắng, cùng với một ít lông chim và những mảnh xương vụn bị gặm nhấm… có một thân hình đang ngồi ở đó. Đầu tóc người này dơ dáy bẩn thỉu, thậm chí còn bết lại từng mảng, tay hắn thì đang không ngừng xé thịt chim để đút vào miệng, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm gặm nuốt nghe vô cùng rùng rợn. Dường như người này đã đói khát đến cực điểm, dù ăn thịt tươi cũng không sao cả.

Vả lại nhìn đám xương thú xung quanh thì có thể thấy gia hỏa này có rất nhiều bữa cơm ăn như vậy, quả thực rất khủng bố…

Mà cách đó không xa, dưới một gốc đại thụ khác lại có một cỗ thi hài! Thi hài này năm ở đó tựa như đã tử vong được mấy tháng rồi.

Thi hài đã thối rữa nhiều, nhìn không ra bộ dáng ban đầu nữa. Bất quá từ phục trang thì có thể thấy đây hình như là một tu sĩ, hơn nữa bên cạnh còn có cả túi trữ vật.

Người còn sống, đang điên cuồng gặm thịt sống chính là Bạch Tiểu Thuần.

Còn người đã chết thì… Bạch Tiểu Thuần cũng không biết là ai.

Hai tháng trước, trong một đêm mưa giông, Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống đến nơi này. Trong trạng thái bị trọng thương, hắn cố gắng bò tới gốc đại thụ này, dùng chút linh lực cuối cùng lấy ra Vĩnh Dạ Tán đã bị hao tổn cắm xuống bên cạnh. Sau khi dựa vào uy áp của cái dù này để bảo vệ bản thân, hắn đã cạn kiệt sức lực, chỉ còn cách nằm yên ở đó, động một chút cũng không được.

Cũng chính lúc này, hắn thấy được dưới gốc đại thụ cách đó không xa có một thanh niên đang nằm ở đó. Thanh niên này lúc ấy vẫn còn sống, hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn Bạch Tiểu Thuần, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hai người vô lực nói chuyện, chỉ biết mắt to trừng mắt nhỏ, sau một hồi lâu thì thanh niên này nghiêng mình một cái, cứ như vậy mà chết.

Hắn chết như vậy, khiến Bạch Tiểu Thuần càng hoảng sợ. Đáng tiếc hắn không cách nào di động, toàn thân đều cảm thấy vô cùng suy yếu, mà tâm thần vì chấn động nên khiến sự mệt mỏi tăng lên, làm hắn lâm vào hôn mê.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần tỉnh lại thì đã qua bảy tám ngày, có điều hắn vẫn không cách nào động đậy được. Thương thế của hắn quá nặng, hơn nữa linh khí nơi đây mỏng manh khiến Bạch Tiểu Thuần cần càng nhiều thời gian hơn nữa mới có thể khôi phục, thậm chí lúc này hắn còn không có chút linh lực để mở ra túi trữ vật.

Xung quanh hắn có không ít thi thể dã thú, Bạch Tiểu Thuần vẫn nhớ trước lúc hắn hôn mê thì không có những thi thể này. Hẳn là trong mấy hôm hắn hôn mê, những dã thú này sau khi đến gần hắn đã bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán đánh chết.

Đồng thời, thi thể thanh niên bên gốc đại thụ kia cũng nhờ vậy mà được bảo tồn.

“Cũng may ta đã lấy ra Vĩnh Dạ Tán, nếu không thì… khi ta tỉnh lại có lẽ sẽ thấy mình đang bị ăn tươi.” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đau khổ, ngẩn người nhìn trời cao, đáy lòng đầy bi phẫn.

“Nghĩ lại ta đường đường là Vạn phu trưởng không ngờ lại rơi vào cảnh ngộ như vậy… Hồng Trần lão nữ, một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của Bạch gia gia nhà ngươi. Còn có cả Trần Hạ Thiên, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!”

“Ài, thương thế lúc này quá nặng rồi…” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng bi phẫn, cổ của hắn không thể ngúc ngoắc, chỉ có thể trừng mắt nhìn mọi nơi. Thấy hoàn cảnh nơi đây lạ lẫm, trong lòng hắn không khỏi lo lắng.

Sau thật lâu, khi đã miễn cưỡng tiếp nhận sự thật này, từ hoàn cảnh linh khí mỏng manh ở đây thì hắn biết mình đã bị truyền tống đến Man Hoang.

Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần thở dài, ngẩn người đến phát chán, vì thế hắn chuyển ánh mắt đến thi thể dưới cây đại thụ kia.

Nguyên nhân cái chết của hắn thì ban đầu Bạch Tiểu Thuần cũng không nhìn ra, lúc này mới thấy thi thế tên thanh niên này có màu đen, hẳn là bị chết dưới độc thuật nào đó. Loại độc này công tâm, khiến thanh niên này tâm hỏa thiêu đốt, tâm mạch héo rũ, độc phát toàn thân.

Nhìn một lúc khiến Bạch Tiểu Thuần bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, sau đó tiếp tục hôn mê. Sau khi tỉnh dậy thì lại qua thêm bảy tám ngày, lúc này hắn cảm giác đầu mình có thể lắc lư, thân thể cũng không còn cảm giác chết lặng mà lại đau đớn như kim đâm vào người. Cảm giác này khiến Bạch Tiểu Thuần khó chịu nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy cũng tốt, có cảm giác đau đớn hẳn là đang từ từ khôi phục.” Bạch Tiểu Thuần thầm nhủ. Thấy thi thể chim thú ở xung quanh càng ngày càng nhiều, hắn bỗng cảm giác mình đói đến choáng váng, đáng tiếc ngoại trừ cái đầu có thể lắc lư, những bộ phận khác lại không hoạt động được.

Vì thế hắn chỉ còn biết nuốt nước bọt, tiếp tục ngẩn người nhìn về phía thi hài phía bên kia.

“Là một tu sĩ, tu vi tầm khoảng Trúc Cơ sơ kỳ… Không phải bị truyền tống từ địa cung ra giống như ta, mà là Hồn Tu. Trông bộ dạng của hắn hình như là đang chạy trốn để khỏi chết?” Bạch Tiểu Thuần cũng không để ý, hắn thấy mình đã ở đây chừng nửa tháng mà không gặp những người khác, chắc sẽ không có người nào đến nữa. Coi như là đến thì hắn lúc này cũng không có biện pháp ngăn cản…

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, Bạch Tiểu Thuần quan sát thi thể này, cho ra rất nhiều suy đoán.

“Không giống tán tu, hẳn là một tộc nhân gia tộc…”

“Bộ dáng trước khi chết của hắn rất tiều tụy, còn có vẻ không cam lòng, dường như có tâm nguyện chưa hoàn thành…”

“Tuổi không lớn lắm, rất là trẻ tuổi. Bộ dạng cũng coi như tuấn lãng, so với ta thì kém một chút.” Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lại thì thầm. Hắn chẳng có chuyện gì làm, trong lúc tĩnh dưỡng chỉ có thể chậm rãi quan sát khối thi thể kia.

Đến lúc nhìn cũng không nhìn được nữa, Bạch Tiểu Thuần lại chìm vào hôn mê. Rốt cuộc vào một ngày hai tháng sau, khi Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra lần nữa thì phát hiện thân thể mình đã có thể nhúc nhích. Chuyện đầu tiên hắn làm là cố gắng bò tới chỗ một thi thể dã thú mới bị uy áp của Vĩnh Dạ Tán đánh chết, rồi trực tiếp cắn xé.

Suốt hai tháng, hắn đã đói đến xanh mắt rồi, nhất là thân thể cần khôi phục, cảm giác cực kỳ yếu nhược. Bữa cơm này hắn gần như ăn sạch toàn bộ đám chim thú xung quanh, kể cả mấy con chim nhỏ chừng bàn tay cũng không buông tha.

Càng ăn, thân thể của hắn lại càng ấm áp, khi lực theo thời gian cũng dần lớn hơn. Đến cuối cùng, khi Bạch Tiểu Thuần đã ăn sạch những thứ có thể ăn thì hắn liền vỗ vỗ bụng mình, cảm giác lúc này như được hồi sinh lại vậy.

“Ta đã trở lại!” Bạch Tiểu Thuần kích động hét lớn một tiếng. Hồi tưởng lại từng cảnh trong Táng Cung, Bạch Tiểu Thuần cảm giác bản thân chỉ cần đi sai nửa bước là có thể đã đạp vào Quỷ Môn quan.

Trong lúc cảm khái, Bạch Tiểu Thuần lại nhìn về phía thi thể gần đó.

“Vị huynh đệ kia, trong hai tháng này ta phải cảm ơn ngươi đã làm bạn. Chúng ta có thể gặp nhau ở đây cũng xem như là có duyên, nếu có cơ hội thì ta sẽ giúp ngươi báo thù.”

Bạch Tiểu Thuần thì thào, bước tới nhặt túi trữ vật bên cạnh thi thể.

Cùng lúc đó, bên ngoài khu rừng rậm chỗ Bạch Tiểu Thuần có một ngọn đồi trọc, trên đồi có một cái sơn động, trong sơn động có một người đang ngồi tĩnh tọa.

Phía trước hắn có bảy tám cỗ thi thể, những thi thể này nhìn qua tu vi đều là Trúc Cơ, từng cái chỉ còn lại da bọc xương, trông như người sống bị hút sạch huyết nhục.

Một lát sau, người đang tĩnh tọa mở mắt, đôi mắt hắn ảm đạm, tựa như đang mang thương tích bên người. Hắn nhìn cũng chẳng thèm nhìn đám thi thể dưới đất, chỉ giơ tay xoa xoa lên mi tâm trống trơn, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Bạch Tiểu Thuần, ngươi dù có chết rồi nhưng đã khiến Chu Nhất Tinh ta chịu nhục nhã. Một ngày nào đó, ta nhất định sẽ hồi báo gấp ngàn vạn lần lên thân nhân bằng hữu của ngươi!”

Người này… chính là Chu Nhất Tinh.