Chương 566: Luyện hồn, chính là luyện linh!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Luyện hồn, chính là luyện linh…” Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm. Hắn nhìn cốt giản trong tay mà tâm thần không thể nào bình tĩnh. Nhất là trong cốt giản miêu tả, toàn bộ Đa Sắc Hỏa trong Man Hoang đều do Luyện Hồn Sư luyện chế, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cực kỳ kích động.

Từ lửa một màu đến lửa mười bốn màu đều được nhiều thế hệ ở Man Hoang nghiên cứu, sớm đã đúc kết ra cách điều chế. Thậm chí không chỉ một cách mà là rất nhiều cách điều chế khác nhau.

Ở Man Hoang, cách điều chế lửa một màu đến lửa mười bốn màu cũng không phải là tuyệt mật. Dù không phải bất cứ Luyện Hồn Sư nào cũng nắm giữ nhưng trong bất kỳ một thế gia luyện hồn nào cũng đều có ghi chép đầy đủ.

Chỉ có cách điều chế lửa mười lăm màu mới là điều tuyệt mật trong một số gia tộc. Chỉ có số ít luyện hồn gia tộc hoặc thế lực lớn mới nắm giữ nó.

Mà cách điều chế lửa mười sáu màu càng là tuyệt mật trong tuyệt mật…

Nhưng dù sao đi chăng nữa thì ở phương diện luyện linh, Man Hoang đã vượt xa Thông Thiên đại lục, trình độ hai bên căn bản không ở cùng một tầng thứ.

Tuy rằng trên cốt giản cũng nói, có Đa Sắc Hỏa không nhất định sẽ luyện linh thành công. Luyện linh càng nhiều lần thì tỷ lệ thất bại càng lớn, điểm này thì Man Hoang không khác gì Thông Thiên đại lục, sau khi luyện linh thất bại, vật phẩm cũng sẽ bị toái diệt. Nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm giác, dường như ở chỗ này chính là vùng đất khởi nguyên của luyện linh.

Nghĩ tới ở đây có thể tự hành điều chế Đa Sắc Hỏa, lại dùng lửa để phân chia cấp bậc Luyện Hồn Sư, khiến Bạch Tiểu Thuần hô hấp dồn dập.

“Nếu ta có cách điều chế Đa Sắc Hỏa…” Bạch Tiểu Thuần biết mình có ưu thế ở đâu, vì hắn có Quy Văn Oa. Với người khác mà nói, luyện ra lửa mười bốn màu không nhất định có thể luyện linh pháp bảo mười bốn lần thành công, nhưng với Bạch Tiểu Thuần thì chỉ cần có lửa là nhất định sẽ thành.

Điều này khiến hắn cực kỳ kích động.

Đồng thời trong cốt giản ngoài ghi chép các cấp độ Luyện Hồn Sư thì cũng miêu tả về hồn nguyên, hay còn gọi là hồn dược. Đây là vật cần thiết cho Hồn Tu ở Man Hoang tu hành, nó tương tự như linh thạch, ở Man Hoang cũng dùng làm tiền tệ để giao dịch.

Hồn dược hình thành cũng không khó, trong chớp mắt lúc sắp luyện thành lửa thì dừng lại, không cho lửa hình thành thì sẽ xuất hiện hồn dược.

Mà hồn dược hình thành từ lửa mười màu trở xuống đều là hạ phẩm. Căn cứ từ số màu lửa khác nhau chia làm các phần khác nhau. Ví dụ hồn dược hình thành từ lửa một màu chính là một phần hạ phẩm hồn dược, mà hồn dược hình thành từ lửa mười màu chính là mười phần hạ phẩm hồn dược.

Chỉ có hồn dược hình thành từ mười lửa một màu mới có thể gọi là trung phẩm hồn dược, giá trị xa xỉ. Nói cách khác, chỉ Hoàng phẩm Luyện Hồn Sư mới luyện chế ra được trung phẩm hồn dược.

Vè phần thượng phẩm hồn dược thì cực kỳ ít thấy, chỉ có lửa mười lăm màu mới có thể hình thành loại hồn nguyên này.

Trong truyền thuyết còn có một loại hồn dược được gọi là cực phẩm. Nhưng nó chỉ có trong truyền thuyết vì loại cực phẩm hồn dược này cần lửa hai mươi mốt màu mới có thể hình thành!

Toàn bộ những điều này chính là nguyên nhân giúp Luyện Hồn Sư tại Man Hoang quật khởi.

Đối ngoại, bọn hắn có thể luyện hồn dược cung cấp người tu hành, có thể luyện hồn kèm theo linh văn, tạo thành hồn bảo luyện linh.

Đối nội, Luyện Hồn Sư được trời ưu ái, bọn hắn có thể dùng lượng lớn oan hồn làm hồn nô, mang theo bên mình. Lúc ra tay, thường dùng lượng lớn hồn nô, chẳng những có thể giết địch, mà có thể tùy thời luyện chế thành hồn dược, đa sắc hỏa.

Bạch Tiểu Thuần xem xong cốt giản, cảm nhận thấy Luyện Hồn Sư… tựa như toàn năng vậy.

“Luyện Hồn Sư… tựa hồ không gì không làm được!” Bạch Tiểu Thuần nhớ lại một màn ở thí luyện chi địa, lại nghĩ tới sự toàn năng của Luyện Hồn Sư, không khỏi làm hắn cảm giác Luyện Hồn Sư không những là quý tộc ở Man Hoang mà còn là… nhi tử ở mảnh thiên địa này!

“Ta muốn trở thành Luyện Hồn Sư!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đầy cuồng nhiệt, nắm chặt cốt giản trong tay. Sau đó hắn tiếp tục tìm kiếm trong túi trữ vật của Bạch Hạo. Nhưng tìm nửa ngày mà Bạch Tiểu Thuần cũng không thấy cách điều chế đa sắc hỏa khiến hắn rất buồn rầu.

“Bạch Hạo này tu vi quá kém, hay địa vị của hắn ở gia tộc quá thấp? Vì thế mới không có cách điều chế đa sắc hỏa…” Bạch Tiểu Thuần buồn bực, liếc nhìn nấm mồ rồi phất tay lên một cái. Lập tức trên nấm mồ khắc xuống một hàng chữ.

“Bạch Hạo chi mộ.”

Làm xong điều đó, Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu với mộ phần một cái rồi quay người, nhoáng cái đã rời khỏi nơi đây. Mặc dù chuyện Luyện Hồn Sư làm Bạch Tiểu Thuần động tâm, nhưng hắn hiểu rõ, điều quan trọng nhất đối với bản thân lúc này là phải xác định vị trí hắn đang ở có cách Trường Thành xa lắm không.

“Nên cải biến bộ dạng thì tốt hơn.” Bạch Tiểu Thuần trâm ngâm một lúc, rồi lấy ra mặt nạ dán lên mặt. Khi dung nhan hắn cải biến, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh Bạch Hạo lúc còn sống, chỉ giây lát sau, gương mặt trên mặt nạ đã cải biến thành Bạch Hạo.

“Tạm thời cứ dùng thân phận Bạch hạo đi.” Bạch Tiểu Thuần triển khai tốc độ, bay đi thật nhanh.

“Bất quá mặt nạ này cũng có tai hại…” Lúc đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuần nhíu mày. Hắn biết rõ mặt nạ này xuất xứ từ Man Hoang, ở Man Hoang có một cỗ thế lực khổng lồ có thể thông qua mặt nạ tìm được bản thân .

“Có thể thông qua mặt nạ để tìm được ta thì chứng tỏ mặt nạ này có một lạc ấn mà ta không phát hiện được. Lạc ấn này thuộc về bọn hắn cho nên mới làm được điều này.” Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, dù cái thế lực kia không có quá nhiều địch ý đối với mình, nhưng hắn không dám đi đánh bạc. Sau một lúc lâu thì hai mắt hắn lóe lên, nhớ tới trong thí luyện chi địa, lúc bản thân luyện linh lá cây lần thứ mười một thì trạng thái cải biến, tất cả lạc ấn đều bị xóa đi, phải nhận chủ một lần nữa.

“Đây là một biện pháp tốt!” Bạch Tiểu Thuần hạ quyết tâm, dựa theo địa đồ trong cốt giản, cấp tốc đi về biên giới rừng rậm.

Khi Bạch Tiểu Thuần rời đi không lâu, bên ngoài nấm mồ chỗ hắn ở lúc trước bỗng xuất hiện một đám xương mù màu xám, đoàn sương mù này trong nháy mắt bao trùm bốn phương.

Rất nhanh sau đó, sương mù này càng ngày càng nồng đậm. Cùng lúc đó, có tiếng bước chân đạp trên lá truyền ra từ trong sương mù.

Trong sương mù lờ mờ một thân ảnh đang từ từ đi về phía trước, tới bên cạnh mộ phần của Bạch Hạo thì dừng lại.

Đây là một lão giả mặc trường bào màu xám, mặt không biểu tình. Nếu Bạch Tiểu Thuần ở chỗ này thì có thể lập tức nhân ra, lão nhân này là… Thủ Lăng Nhân!

Lúc này, lão nhân đứng lặng một chỗ nhìn nấm mồ, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần rời đi. Rất lâu sau lão mới thu hồi ánh mắt, quay người lại trong sương mù, từ từ đi xa.

Khi Bạch Tiểu Thuần đang bay nhanh trong rừng, thì ở một ngọn đồi trọc cách biên giới khu rừng không xa, Chu Nhất Tinh đã rời khỏi sơn động.

Sắc mặt hắn lúc này khôi phục không ít, hào quang trong mắt hắn đã sáng ngời hơn. Tuy hắn chưa hoàn toàn bình phục nhưng chí ít cũng đã khôi phục được bảy tám phần. Chỉ là nghĩ tới tổn thất của bản thân trong mê cung, Chu Nhất Tinh lại đầy phiền muộn, nghiến răng nghiến lợi.

“Đều do tên Bạch Tiểu Thuần kia! Tên này chết không có gì đáng tiếc! Chu Nhất Tinh hừ lạnh một tiếng, quan sát xung quanh rồi bắt đầu bố trí một phen.

Hai tháng trước, hắn cũng bị truyền tống đến nơi này, vì trong mê cung bị thương không nhẹ, trong thí luyện chi địa cũng chưa khôi phục lại. Mà sau khi đến nơi này, vận khí của hắn rất tốt nên đã gặp mấy tên Trúc Cơ Hồn Tu đi ngang qua.

Vì vậy hắn sử dụng chút dư lực còn lại, giết chết mấy tên Trúc Cơ Hồn Tu, dùng bí pháp cắn nuốt huyết nhục cùng tu vi bọn hắn, giúp thương thế khôi phục lại một phần. Nhưng hắn biết rõ, dù mình là Luyện Hồn Sư, nhưng khu vực này lại không phải lãnh địa của tộc mình, thậm chí khoảng cách cực kỳ xa xôi. Tại địa phương xa lạ này, vẫn tiềm ẩn nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng của hắn.

Hắn không có ly khai ngay, mà bố trí cấm chế ở chỗ này, chuẩn bị chưa thương. Hai tháng qua, trong cấm chế có nhiều Hồn Tu vô tình xâm nhập, cuối cùng đã trở thành chất dinh dưỡng cho hắn chữa thương.

“Khu rừng rậm này, nếu ta đoán không sai thì chính là Mê Hồn Lâm. Nếu như thế thì nơi đây cách gia tộc của ta quá xa…” Chu Nhất Tinh cau mày, thầm than một tiếng.

“Nơi đây hẳn là phạm vi thế lực của Cự Quỷ Vương. Cự Quỷ Vương, là một trong Tứ Đại Thiên Vương, tu vi Bán Thần, dưới trướng có năm vị Thiên Nhân. Nếu ta muốn rời đi thì kiểu gì cũng phải đến Vương Thành một chuyến, dùng truyền tống trận ở đó mới có thể.” Chu Nhất Tinh vừa suy tư, vừa bố trí cấm chế xung quanh đồi trọc.

“Mê Hồn Lâm này có lẽ có không ít Hồn Tu lui tới. Ta thôn phệ thêm một ít, chờ tu vi khôi phục triệt để sẽ rời nơi đây tới Cự Quỷ Thành.” Chu Nhất Tinh hạ quyết tâm, đang định quay lại sơn động đả tọa thì thần sắc khẽ động. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm, thấy được một thân ảnh đang xé gió bay ra.