Chương 770: Ty chức có một kế

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạch Tiểu Thuần ngẩn người lắng nghe, mắt không hề chớp, rồi không chút chần chừ nhìn thẳng mặt Đại Thiên Sư lớn tiếng nói.

“Đại Thiên Sư, nếu ta nói, đám người vừa rồi thì đến tám chín phần mười đều có tâm hướng về hoàng tộc thì liệu ngài có tin không? Nhất là tên Trần Hảo Tùng kia, gia hỏa này nhất định là có cấu kết với Khôi Hoàng!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến Trần Hảo Tùng từng có ý muốn giết mình lúc trước mà trong lòng không khỏi tức giận, lúc này nhân cơ hội liền lập tức góp lời.

“Ồ? Ngươi có chứng cớ gì không?” Đại Thiên Sư ho nhẹ một tiếng, từ tốn hỏi.

“Có chứng cứ a. Trần Hảo Tùng vừa rồi đã muốn giết ta đó thôi. Đại Thiên Sư, ta chính là Giám Sát sứ mà lão nhân gia đã chỉ định, ta đối với ngài luôn tận tâm trung thành thế mà hắn lại muốn giết ta, như thế cũng đủ thấy hắn ta đang chột dạ.”

“Đại Thiên Sư, hay là chúng ta giết chết hắn đi!” Bạch Tiểu Thuần có chút kích động xúi giục.

Đại Thiên Sư liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn biết rõ Bạch Tiểu Thuần có ác ý với Trần Hảo Tùng, cũng biết rõ tính tình Bạch Tiểu Thuần, vì thế trực tiếp lờ đi làm như không nghe thấy những lời xúc giục của hắn mà ngẩng đầu nhìn hoàng cung phía xa xa, trong mắt lộ rõ vẻ suy tư.

Thấy Đại Thiên Sư không để ý đến mình, Bạch Tiểu Thuần thở dài cảm thấy đáng tiếc, xem ra Đại Thiên Sư có chút không quyết đoán a.

“Nếu là ta, ta nhất định sẽ diệt tên Trần Hảo Tùng kia, hà tất còn phải suy trước đoán sau.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ thầm.

Qua một lát, Đại Thiên Sư vẫn không chút để ý gì đến Bạch Tiểu Thuần, vẫn đang chìm trong trầm mặc. Khoảng không yên lặng khiến cho bên ngoài Thiên Sư điện tựa hồ như có áp lực đè xuống. Dưới áp lực này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần ý niệm chuyển động miên miên. Hắn nghĩ đến những bảo tàng mà mình mới vơ vét được từ Lý gia và Trần gia, giờ thấy Đại Thiên Sư vẫn không nói một lời nào, hắn thầm nghĩ, hay là Đại Thiên Sư cũng giống như Cự Quỷ Vương… chờ đợi mình hiến dâng bảo vật?

“Đại Thiên Sư, Lý gia và Trần gia giàu đến nứt đố đổ vách a, bọn chúng tàng trữ bảo vật nhiều đến nỗi người khác nhìn thôi cũng phải giật mình. Chúng chỉ là Thiên Hầu mà đã phú quý như thế hẳn là phải có cấu kết chặt chẽ với Khôi Hoàng.” Bạch Tiểu Thuần mở lời, hắn chẳng cần biết giữa giàu có và cấu kết có liên quan gì đến nhau không. Tuy nhiên, hắn nói xong mà Đại Thiên Sư vẫn đứng yên tại chỗ như cũ không nói một lời. Chuyện này khiến Bạch Tiểu Thuần không thể hiểu được Đại Thiên Sư đang suy nghĩ gì.

“Đại Thiên Sư, ta đã truyền lệnh xuống, lát nữa sẽ có người đem kho tàng của hai nhà này đưa đến cho Đại Thiên Sư…” Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút rồi tiếp tục thăm dò.

Nhưng, Đại Thiên Sư vẫn không hề mở miệng, bầu không khí ở chung quanh càng lúc càng áp lực, càng khiến cho Bạch Tiểu Thuần thêm lo lắng. Hắn nghĩ thầm, chẳng lẽ Đại Thiên Sư biết mình trong lúc xét nhà có cất giữ của riêng…

“À… Đại Thiên Sư, vừa rồi ta còn quên nói rõ Lý gia có một tòa linh sơn…” Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ tranh thủ bổ sung, nhưng nói còn chưa xong thì hắn nhận thấy Đại Thiên Sư vẫn không chú ý đến mình. Lúc này, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã thất kinh.

“Đại Thiên Sư, ta nhớ ra rồi… Trần gia còn có một khối bảo ngọc…” Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi mở miệng tiếp.

Khi Bạch Tiểu Thuần vừa nói xong những lời này thì ánh mắt Đại Thiên Sư thu hồi lại, không nhìn ở xa xăm nữa mà hướng vào Bạch Tiểu Thuần. Dù rằng ánh mắt như dường không thật sự nhìn Bạch Tiểu Thuần nhưng vẻ thâm sâu trong mắt đủ khiến Bạch Tiểu Thuần như nhìn thấy được tinh không, dường như hết thảy bí mật của hắn đều lộ ra rành rành trong mắt của Đại Thiên Sư. Chuyện này khiến cho lòng Bạch Tiểu Thuần rung chuyển mạnh, hắn vội cất lời.

“Đại Thiên Sư, ta vừa nhớ ra, hình như Lý gia còn có rất nhiều hồn dược…”

Lúc này, thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư chậm rãi cất lên.

“Bạch Hạo, ngươi có biết cái gì mà càng suy xét thì càng chẳng thấu không?” Lúc nói những lời này, ánh mắt Đại Thiên Sư đột nhiên hướng lên nhìn về phương xa.

Nghe được lời này, Bạch Tiểu Thuần càng thêm khẩn trương, mơ hồ cảm thấy hình như Đại Thiên Sư hàm ý không tin là mình chỉ tham ô có một chút như thế, cho nên mới nói càng suy xét càng không thấu.

Trong lòng hắn giờ rối như tơ vò, nghĩ thầm có nên đem luôn cây chủ dược của Lý gia giao ra hay không. Hắn thầm giận, Đại Thiên Sư cũng quá nhỏ nhen, bản thân mình cũng không tham lam nhiều, hà tất phải bươi móc mọi thứ không cho mình hưởng chút gì.

Đang lúc hắn xoắn xuýt thì lại nghe được thanh âm của Đại Thiên Sư.

“Là nhân tâm!”

“Nhân tâm chính là thứ mà càng suy xét thì càng không thể nhìn thấu. Bạch Hạo, người nói xem có phải vậy không?” Một câu nói ấy giống như ẩn chứa một sức mạnh kỳ dị truyền vào trong tai Bạch Tiểu Thuần khiến hắn hoảng loạn đến phát khóc. Hắn cảm thấy vị Đại Thiên Sư này còn bủn xỉn hơn so với Cự Quỷ Vương. Mình đã phải vắt kiệt sức để lập công lớn thế mà lại còn bóc lột mình như vậy.

Giờ phút này hắn không dám tiếp tục dấu giếm, vội vàng cất tiếng.

“Đại Thiên Sư, trí nhớ ta không được tốt, cuối cùng mới nhớ tới Lý gia kia còn có một cây…”

Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, thanh âm khàn khàn của Đại Thiên Sư đã vang lên, ánh mắt hắn cũng lộ vẻ thâm sâu không lường được.

“Lòng người khó đoán, kể cả đám quyền quý trong Khôi Hoàng triều, Khôi Hoàng đương đại hay chính bản thân ta cũng vậy. Khôi Hoàng triều mà không có lão phu thì lúc Khôi Hoàng đột phá Bán Thần thất bại, nó đã tan thành mây khói rồi… Lão phu thay mặt Khôi Hoàng chấn nhiếp Tứ Đại Thiên Vương, bảo vệ nguyên vẹn Khôi Hoàng triều, đồng thời còn chống lại sự xâm lược của Thông Thiên Hà… Đôi khi, ta thật sự muốn học theo vị Thiên Tôn ở Thông Thiên đảo kia, giải quyết một lần gọn gàng, cầm nhật nguyệt hoán thanh thiên!” Trong nháy mắt khi Đại Thiên Sư nói ra những lời này, đầu của hắn ngẩng cao, sống lưng thẳng tắp. Một cỗ khí thế không thể hình dung phát ra từ thân thể hắn. Cỗ khí thế này dường như có thể cải thiên hoán nhật, che phủ toàn bộ ánh sáng của trời đất trong khoảng thời gian ngắn.

Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy lúc này Đại Thiên Sư không còn chút dáng vẻ già nua nào, mà đã trở thành một người khổng lồ chống trời, chỉ cần một ý niệm có thể làm cho nhật nguyệt biến mất, trời đất không còn ánh sáng!

Khí thế mạnh mẽ khiến Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi phải lùi lại phía sau, tim đập thình thịch, nhưng tất cả lại chấm dứt trong nháy mắt. Lưng Đại Thiên Sư lại còng xuống một lần nữa, đầu cúi thấp rồi thở dài một tiếng.

Tất cả mọi thứ trở lại như bình thường, mọi chuyện xảy ra lúc trước dường như chỉ là ảo giác, nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần rõ ràng cảm thấy rung động, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Đại Thiên Sư chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Ngươi vừa nói cái gì ? Lý gia có một gốc gì ?”

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, cảm thấy khóc không ra nước mắt. Cuối cùng hắn đã hiểu bản thân mình đã hiểu lầm, Đại Thiên Sư căn bản không để ý đến chút của cải lấy được khi xét nhà, chỉ là không biết vì sao có điều cảm khái mà thôi. Do Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chột dạ nên mới hiểu lầm ra như vậy.

Câu hỏi của Đại Thiên Sư làm Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một ngụm nước bọt, ý nghĩ xoay chuyển tìm cách để bảo toàn thu hoạch khi xét nhà. Ánh mắt Đại Thiên Sư khiến hắn cảm thấy áp lực thật lớn, mồ hôi trên trán cũng chảy ra, hắn cân nhắc một chút rồi tranh thủ thời gian mở miệng nói.

“Việc đó… Lý gia có cái gì… là chuyện nhỏ, Đại Thiên Sư, ta cảm thấy tuy nhân tâm khó dò nhưng điều đó không quan trọng! Những người này đứng về phía ngài hay Khôi Hoàng cũng giống như vậy!”

“Quan trọng là … thái độ của bọn họ khi ngài và Khôi Hoàng cùng xuất hiện!” Bạch Tiểu Thuần trả lời vội vã, nghĩ gì nói đó khiến lời nói có chút lộn xộn. Theo lời nói ra, mạch suy nghĩ rõ ràng hơn, ngôn từ cũng trở nên lưu loát hơn.

“Coi như trong lòng đám người Trần Hảo Tùng đám người đều hướng về phía Khôi Hoàng thì có làm sao?! Bọn hắn có dám thừa nhận hay không ?”

“Kể cả toàn bộ đám quyền quý trong triều đứng ở phe Khôi Hoàng cũng không có gì đáng nói! Bọn chúng không dám thể hiện suy nghĩ của mình trước mặt Đại Thiên Sư, điều này chứng tỏ một mình ngài có thể áp chế tất cả bọn họ!” Bạch Tiểu Thuần càng nói càng như ý, ánh mắt cũng trở nên có thần thái.

“Đại Thiên Sư, ngài có lẽ không thể khiến cho mọi người trung thành, cũng không đoán ra ai không trung, nhưng người có thể làm cho tất cả đều phải sợ hãi!”

“Vì vậy ty chức cho rằng ngài không cần bận tâm bọn họ nghĩ gì, chỉ cần để ý bọn hắn sợ ai là đủ!” Lời nói Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn, âm vang hữu lực. Đến khi hắn nói xong, ánh mắt Đại Thiên Sư ngưng tụ giống như có điều suy nghĩ. Kết quả này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy bội phục chính mình. Hắn cảm thấy lời nói của mình vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn có đạo lý trong đó.

Nhìn thấy Đại Thiên Sư trầm tư, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đắc chí, bội phục cơ trí của mình thật sự là thiên hạ vô song, không gì sánh kịp.

“Để giữ lại gốc dược thảo ở Lý gia, còn có Khuyết Nhi, ta liều mạng.” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, cảm giác mình cực kỳ ưu tú và trượng nghĩa. Hắn thấy có lẽ nên rèn sắt khi còn nóng, vì vậy bỗng nhiên mở miệng.

“Đại Thiên Sư, ty chức có một kế…”