Chương 467: Bác Bì Quân

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thời gian dần qua, đoàn người Bạch Tiểu Thuần đã bước vào phạm vi của Trường Thành. Vừa mới tới nơi này, lập tức có một tầng gợn sóng vô hình bao phủ bốn phương, tập trung lên đám người Bạch Tiểu Thuần.

Gợn sóng khuyếch tán khiến toàn bộ thế giới như trở thành mặt nước, lay động dữ dội. Trong chớp mắt, gợn sóng bao phủ đám người Bạch Tiểu Thuần, một tầng cấm chế lớn đến không tưởng cũng theo đó mà được dựng lên.

Cấm chế khổng lồ này không cho phép đám người Bạch Tiểu Thuần giãy giụa, dù là Triệu Thiên Kiêu lúc này cũng không thể cử động chút nào.

Thân hình cả đám trong khoảnh khắc đều cứng ngắc, thậm chí đến nháy mắt một cái cũng không làm được.

Hình như cấm chế đang dò xét thân phận của mọi người, dù Trần Nguyệt San có là con gái của Tam Nhãn lão giả thì cũng không ngoại lệ. Gợn sóng lay động, không biết dùng cách gì để nghiệm chứng thân phận lệnh bài, đồng thời cũng nghiệm chứng luôn những lệnh bài đó đều thuộc về bọn hắn.

Sau đó, còn một tầng gợn sóng khác lan đến, bao trùm và xâm nhập cơ thể của mọi người, dò xét linh hồn của bọn hắn.

Cũng may nó chỉ hơi dò xét qua rồi lập tức rút đi. Nhưng chỉ một thoáng như vậy cũng khiến nội tâm đám người Bạch Tiểu Thuần phải run rẩy, cảm giác như vừa lượn qua quỷ môn quan.

Dù sao, thân thể bị cố định, lại có thần thức xâm nhập linh hồn, chỉ cần đối phương hơi có chút ác ý thì bọn hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Sau khi dò xét nghiêm ngặt, gợn sóng đang giam cầm thân thể bọn họ cũng từ từ tản đi. Thân thể đám người Bạch Tiểu Thuần lúc này mới được khôi phục tự do. Cả đám đều biến sắc, nhìn về tòa Trường Thành trước mắt, không biết có nên tiếp tục đi tới hay không.

Đúng lúc bọn hắn còn đang chần chờ, thì dưới Trường Thành phía xa bỗng có một cánh cửa được mở ra. Một tu sĩ trung niên mặc giáp đen bước tới, trên thân tỏa ra khí tức Kết Đan đại viên mãn, nhưng trong hơi thở của hắn lại ẩn chứa sát khí kinh người, càng tới gần thì sát khí lại càng mãnh liệt. Hắn chỉ dùng bốn bước, giống như đã vượt qua cả đại địa, đi tới trước mặt mọi người.

Người này vừa xuất hiện, đến Triệu Thiên Kiêu sau khi cảm nhận được sát khí cũng tỏ ra ngưng trọng.

“Kẻ hèn này là thiên phu trưởng Lý Hoành Minh của Bác Bì quân.” Tu sĩ trung niên nhàn nhạt mở miệng, nhìn về phía Trần Nguyệt San rồi mới ôm quyền khẽ cúi đầu.

“Lúc trước cũng không phải là tận lực dò xét mà là do Trường Thành đặc thù. Sau khi trận pháp mở ra, tất cả mọi người lui tới đều bị kiểm tra nghiêm khắc. Dù có từ trong Trường Thành đi ra ngoài cũng sẽ bị dò xét, nên mong mọi người thông cảm.” Lý Hoành Minh bình tĩnh nói, cũng không cần mọi người phải nói điều gì. Như thể hắn không cần nghe người khác mở miệng, chỉ cần người khác nghe hắn nói là được.

“Trong Trường Thành không cho phép dừng lại quá lâu, cũng không thể vào thành. Những thí luyện giả khác không thể vào chủ thành, chỉ có thể thông qua hoặc trở về từ của hông, thời gian dừng lại tối đa là một nén nhang.”

“Mà các ngươi thì có khẩu dụ của Thiên Nhân lão tổ nên có thể tiến vào chủ thành. Bất quá chỉ có thể lưu lại một ngày rồi đều phải rời đi… Việc này do Lý mỗ an bài, các ngươi không được rời khỏi tầm kiểm soát của ta, xin đừng để ta phải khó xử.” Lý Hoành Minh nói xong, không để ý tới mọi người nữa mà lập tức quay người, đi trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng lưng của Lý Hoành Minh, cảm thụ tu vi của hắn chỉ cao hơn mình một tầng, nhưng sát khí lại mạnh mẽ hơn nhiều. Nhất là ánh mắt của hắn cất giấu huyết khí nồng đậm, chứng tỏ hắn đã giết chóc rất nhiều.

Người như vậy, lại chỉ là thiên phu trưởng, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được nhiều hơn về ngũ đại quân đoàn ở Trường Thành.

“Lý huynh, vì sao lúc nãy còn xét duyệt đến cả hồn của từng người?” Triệu Thiên Kiêu trầm mặc một lúc, bước đi theo Lý Hoành Minh rồi bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Sáu mươi năm trước, bên ngoài Trường Thành từng có oan hồn lấy phương pháp đặc thù đoạt xá, giả trang thành tu sĩ, có ý đồ bước vào Trường Thành để ám sát tường quân. Từ đó trở đi, chúng ta đã biết oan hồn nơi đây có loại năng lực này, vì vậy để phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn nên mới kiểm tra hồn phách người lui tới có còn như lúc ban đầu hay không!” Lý Hoành Minh không quay đầu lại, nhàn nhạt mở miệng.

Triệu Thiên Kiêu gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Bạch Tiểu Thuần thì cẩn thận từng li từng tí một. Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lý Hoành Minh chậm rãi đi qua đại địa ngoài Trường Thành, rồi đi theo cửa hông để bước vào bên trong Trường Thành.

Vừa bước vào Trường Thành, Bạch Tiểu Thuần đã cảm nhận rõ nơi này cùng Giới Thành và Đông Hải Thành có sự khác biệt. Trường Thành không hề có cửa hàng, tuy có người qua lại nhưng tất cả đều mặc áo giáp, khuôn mặt băng lãnh không chút biểu tình.

Nói đây là một thành trì còn không bằng nói nơi đây chính là một binh doanh khổng lồ.

Tu sĩ ở nơi này rất nhiều, phân biệt rõ ràng thành ngũ đại quân đoàn. Đồng thời nó cũng khiến thành trì quanh năm ở vào trạng thái tiêu điều xơ xác, tích lũy thành một áp lực mơ hồ, khiến tâm thần đám người Bạch Tiểu Thuần không thể tập trung. Dù là Triệu Thiên Kiêu cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy thần sắc biến hóa của đám người Bạch Tiểu Thuần, Lý Hoành Minh cười lạnh, vẻ khinh miệt lóe lên trong ánh mắt. Hắn không có hảo cảm gì với đám Triệu Thiên Kiêu, nếu không phải Thiên Nhân lão tổ ra lệnh thì hắn cũng không đi làm cái chuyện dẫn đường này.

Trong mắt hắn, để hắn đi dẫn đường còn không bằng để hắn ra chiến trường giết địch hoặc nắm chặt thời gian tu hành còn tốt hơn.

“Một đám đệ tử thân phận cao quý trong tông, tới đây chỉ cảm thụ một chút chiến trường là thế nào mà thôi.” Nội tâm Lý Hoành Minh khinh thường, nhưng thần sắc không biểu lộ ra chút nào, vẫn tiếp tục dẫn mọi người đi lại trong Trường Thành.

Trên đường đi, bọn hắn gặp không ít tu sĩ của ngũ đại quân đoàn. Từng người sau khi thấy Lý Hoành Minh và khôi giáp của hắn đều nhao nhao bái kiến, thần sắc đầy cung kính.

“Bái kiến thiên phu trưởng!”

“Bái kiến thiên phu trưởng!”

Những lời như vậy trên đường đi được Bạch Tiểu Thuần nghe rất nhiều lần. Cũng nhìn thấy vẻ cung kính trong mắt những người kia, không khỏi hiếu kỳ thêm vài phần đối với thân phận thiên phu trưởng.

Đám người Triệu Thiên Kiêu cũng có những lưu ý của riêng mình, nhìn bốn phía chủ thành và tường thành màu tím, nội tâm dâng lên những suy nghĩ bất đồng.

Toàn bộ thành trì đều có màu tím, dù phòng ốc cũng như vậy, máu tanh, sát khí tràn ngập khắp mọi nơi.

“Chủ thành Trường Thành căn cứ theo ngũ đại quân đoàn mà chia làm năm khu vực. Khu vực của chúng ta đang đứng chính là lãnh địa của Bác Bì quân. Chỉ riêng nơi này đã lớn hơn Giới Thành không ít rồi.”

“Trong phạm vi Bác Bì quân lại chia làm mười khu vực. Còn chỗ đó… là chỗ của Bạch Lân quân đoàn trưởng.” Lý Hoành Minh chỉ một cái về phía xa xa. Theo hướng tay hắn chỉ, có thể thấy ở đó có một kiến trúc to lớn, kiến trúc này cao mấy trăm trượng, nhìn qua như một cái quan tài màu tím được dựng đứng.

Trên tấm quan tài này có khắc đồ đằng Bác Bì Kỳ, khí tức uy nghiêm từ trên quan tài tỏa ra khiến người ta kinh hãi. Bạch Tiểu Thuần còn phát giác được, tu sĩ quân đoàn ở bốn phía khi nhìn về phía quan tài đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt, dù là Lý Hoành Minh cũng vậy.

“Những khu vực khác cũng phân chia như vậy, nhưng vì thuộc quyền nơi khác nên ta sẽ không mang các ngươi đi.” Lý Hoành Minh thản nhiên nói, mang mọi người đi dạo qua vài vòng rồi tới bên cạnh một tòa đình viện bình thường.

“Sắc trời không còn sớm nữa, các ngươi đi nghỉ ngơi đi. Nơi đây không cho pháp ra ngoài vào ban đêm, các ngươi hãy nhớ kỹ điểm này.” Lý Hoành Minh ngẩng đầu nhìn mặt trời còn trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói.

Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, cũng ngẩng đầu nhìn mặt trời. Lúc này mới là giữa trưa, còn lâu nữa trời mới tối, nhưng Lý Hoành Minh này không muốn tốn thời gian tiếp tục dẫn đường vì bọn họ.

“Sáng mai, ta sẽ tiễn các ngươi rời đi.” Lý Hoành Minh nói xong, quay người muốn rời đi. Triệu Thiên Kiêu vẫn luôn trầm lặng suốt quãng đường, giờ này nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng Trần Nguyệt San đã bước lên một bước nói trước.

“Lý huynh dừng bước.”

Lý Hoành Minh dừng chân, nếu là người khác nói hắn không thèm để ý tới. Nhưng hắn biết rõ thân phận Trần Nguyệt San, nên lúc này mới quay người lại.

“Lý huynh, có thể mang theo bọn ta đi lên Trường Thành quan sát một chút.” Trần Nguyệt San nhẹ giọng mở miệng, nàng biết rõ đây là mục đích của Triệu Thiên Kiêu.

“Nơi đó đang phát sinh chiến tranh, rất là nguy hiểm. Nếu các ngươi đi, Lý mỗ không dám cam đoan sinh tử, các ngươi xác định sao.” Lý Hoành Minh trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng.

“Xác định!” Triệu Thiên Kiêu gật đầu.

“Đương nhiên là muốn đến xem một chút!” Bạch Tiểu Thuần chần chừ một lúc, thấy mọi người đều gật đầu, hắn vội càng nghiêm trang phụ họa.

Lý Hoành Minh không khuyên nữa, cải biến phương hướng, mang theo mọi người đi thẳng đến khu vực biên giới Trường Thành.