Chương 452: Bách biến thiên kiêu

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Sáng mai, ta sẽ làm theo kế hoạch của ngươi!” Triệu Thiên Kiêu nghiến răng, đôi mắt đỏ lên. Có thể thấy lúc này nội tâm hắn quyết tâm đến mức nào. Hắn ôm quyền bái tạ Bạch Tiểu Thuần một lần nữa, lúc này mới dứt khoát tiêu sái rời khỏi phòng ở của Bạch Tiểu Thuần.

Hai tùy tùng phía sau hắn hai mặt nhìn nhau, sau đó ôm quyền với Bạch Tiểu Thuần rồi rối rít theo sau Triệu Thiên Kiêu.

Đến khi ba người Triệu Thiên Kiêu rời đi, Thần Toán Tử đứng dậy, lúc nhìn vào Bạch Tiểu Thuần đã mang theo sùng kính đến cực hạn. Trong đầu hắn lúc này vẫn còn quanh quẩn những tuyệt học tình trường mà Bạch Tiểu Thuần vừa nói.

Hắn có cảm giác nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm. Thậm chí nghĩ lại, nếu bản thân đem những tuyệt học này tìm hiểu thấu đáo, lúc về tới Nghịch Hà Tông sẽ tạo ra phong mang thế nào, một đường đi tới nhân sinh đỉnh phong.

Nghĩ tới đó, Thần Toán Tử vô cùng kích động, lập tức rót đầy một chén rượu, tranh thủ ra sức nịnh nọt Bạch Tiểu Thuần.

“Thiếu tổ, lúc trước nói mệt mỏi, nhanh tẩm bổ cổ họng a.”

Bạch Tiểu Thuần hất cằm, liếc nhìn Thần Toán Tử. Thấy hắn lộ ra vẻ nịnh nọt, nội tâm cực kỳ đắc ý, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, cái đầu khẽ gật.

“Thiếu tổ, bả vai có mỏi không? Đến đến đến, ta xoa bóp cho người.” Thần Toán Tử trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, vội vàng nói. Hắn rảo bước qua sau lưng Bạch Tiểu Thuần, xoa bóp bả vai cho đối phương.

“Thiếu tổ, lực đạo mạnh hay nhẹ một chút, người cứ nói là được.” Thần Toán Tử ân cần mở miệng.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần đắc ý, cười ha ha một tiếng. Hắn không ngừng phe phẩy quạt trên tay, đáy lòng cực kỳ sảng khoái. Hắn cảm thấy mình quá lợi hại, sau khi kết hợp những tuyệt học do Dạ Táng giả truyền thụ đã hù dọa mọi người.

“Thiếu tổ, người cho Triệu Thiên Kiêu cái chủ ý gì vậy? Khiến hắn thay loại trang phục gì?

“Muốn biết?” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên nói.

“Thiếu tổ sáng suốt thần võ, chút tiểu tâm tư của ta căn bản không gạt được người, bị người liếc một cái đã nhìn ra rồi.” Thần Toán Tử dùng hết vốn liếng để vỗ mông ngựa.

“Còn phải nói, tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta tung hoành tình trường mấy chục năm, có gì mà chưa thấy qua!” Bạch Tiểu Thuần không che nổi sự đắc ý, lúc này cười lên ha hả.

Cũng được, bất quá chúng ta không nên tùy tiện tới chỗ Triệu sư huynh, sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn. Như vậy đi, Khuyết nhi, ngươi đem tấm gương này đưa cho Triệu sư huynh, bảo hắn phải mang theo trên người. Kể từ đó, ta sẽ nhìn thấy tất cả, tùy thời có thể chỉ đạo.” Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, lấy ra gương đồng ném cho Tống Khuyết.

Tống Khuyết chần chừ một chút, cố tình không đi. Nhưng hắn lại rất tò mò Triệu Thiên Kiêu sẽ triển khai kế hoạch gì, nên cuối cùng cắn răng một cái, mang gương đồng rời đi.

Một đêm vô sự trôi qua, sáng hôm sau, bốn người Bạch Tiểu Thuần, Thần Toán Tử. Tống Khuyết, Trần Mạn Dao đều xuất hiện. Họ tụ tập lại một chỗ, chăm chú vào một cái ngọc giản trước mặt.

Ngọc giản tỏa ra ánh sáng nhu hòa, chậm rãi chiết xạ ra một bức tránh. Hình ảnh rất rõ ràng, chính là một căn phòng cực lớn xa hoa hơn căn phòng của Bạch Tiểu Thuần đến mấy lần.

Ngoại trừ gian phòng, còn có gương mặt Triệu Thiên Kiêu cũng xuất hiện trong tấm hình.

Triệu Thiên Kiêu lúc này đang cau mày, vẻ mặt xoắn xuýt, ánh mắt nhìn về gương đồng trong tay, Hắn biết Bạch Tiểu Thuần cũng đang quan sát bản thân, sau một lúc chần chờ hắn cũng hung hăng cắn răng một cái.

“Hết thảy vì Nguyệt San sư muội, ta… ta liều mạng!” Triệu Thiên Kiêu lấy lại bình tĩnh. Sau khi quyết định liền bấm niệm pháp quyết, ngoài thân thể lập tức xuất hiện một lớp sương mù. Màn sương mù này dày đặc, che kín toàn bộ toàn thân hắn, lúc này trong đó truyền ra những thanh âm xột xoạt.

Đám người Bạch Tiểu Thuần nhìn qua tấm gương, trừ khi vận dụng thủ đoạn đặc thù mới có thể xem thấu màn sương này. Nhưng trước mắt không thích hợp dùng trên thân Triệu Thiên Kiêu, nên đám người Thần Toán Tử càng thêm hiếu kỳ, chăm chú quan sát.

Rất nhanh sau đó, thanh âm xột xoạt biến mất, nhưng đám sương mù không tản đi chút nào. Trong màn sương mù, Triệu Thiên Kiêu tựa hồ không muốn đi ra. Thời gian cứ thế trôi qua, lúc Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quá lâu thì bỗng thấy trong sương mù lộ ra cặp mắt sáng như sao của Triệu Thiên Kiêu.

“Tiểu Thuần, ngươi chắc là nghe được ta nói chuyện. Thông qua quan sát của ta, vào thời điểm này mỗi ngày, Nguyệt San sư muội đều ra khỏi phòng. Ta sẽ dựa theo lời ngươi, ngay lúc nàng vừa ra khỏi phòng sẽ khiến nàng… nhìn thấy ta.” Thanh âm Triệu Thiên Kiêu có chút run rẩy. Coi như là tu vi hắn cao hơn nhưng không tránh khỏi khẩn trương trong lúc thế này.

Ngay khi hắn vừa dứt lời, màn sương mù quanh Triệu Thiên Kiêu đột nhiên co rút lại, sau đó nhanh chóng tiêu tán. Đồng thời thân thể hắn cũng lập tức đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Ngay khi hắn vừa đẩy cửa ra khỏi phòng, sương mù trên thân hắn cũng tan biến hết, lộ ra một bộ trang phục… khiến đám người Thần Toán Tử phải trợn mắt há hốc mồm.

Y phục hồng nhạt, quần hồng nhạt, mũ hồng nhạt, cộng thêm trường bào hồng nhạt… Tất cả đều là hồng nhạt… Thậm chí trên mặt hắn bởi vì ngượng ngùng nên cũng lộ ra một chút ửng hồng… Nhất là trên tay của hắn còn cầm một cây quạt màu… hồng nhạy.

Hình tượng Triệu Thiên Kiêu lúc này cùng dĩ vãng đã hoàn toàn khác biệt. Triệu Thiên Kiêu trước kia lãnh khốc ngạo nghễ, cao cao tại thượng, đối với bất kỳ ai đều tỏ ra băng lãnh như một khúc gỗ,

Nhưng trước mắt, trong một bộ trang phục toàn màu hồng nhạt, lại mơ hồ có chút lẳng lơ. Biến hóa to lớn này dù cho là người đề xuất chủ ý như Bạch Tiểu Thuần cũng không ngờ tới, hắn như bị thiên lôi oanh kích, hít khà một hơi.

Lúc Bạch Tiểu Thuần bị chấn cho ngơ ngẩn, Triệu Thiên Kiêu hung hăng cắn răng một cái, hắn đã bất chấp mọi giá, giờ phút này toàn bộ dựa theo kế hoạch của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này cả người hắn nghiêng ra tựa ở cửa phòng, trên mặt tận lực làm ra biểu lộ khinh miệt, quạt gỗ trong tay chậm rãi phe phẩy, cặp mắt nheo lại. Thậm chí hắn còn lấy ra một đóa hoa hồng nhạt, nhẹ nhàng ngậm ở trên miệng, nhìn về phía cửa phòng Trần Nguyệt San, trông như một đại quan nhân đang chuẩn bị đùa bỡn con gái nhà lành.

“Hắn… hắn là Triệu sư huynh?” Thần Toán Tử lắp bắp nói, Tống Khuyết bên cạnh cũng bị chấn động, Trần Mạn Dao thì trợn mắt há mồm.

Nhưng đúng lúc này, cửa phòng Trần Mạn Dao đột nhiên mở ra. Nàng có dáng người mảnh khảnh, thân vận một bộ trường bào màu xanh, tựa như vừa rửa mặt xong, trên tóc còn đọng lại vài giọt nước như hoa sen mới nở. Hai má nàng ửng hồng, tuy không nói sắc nước hương trời nhưng cũng đủ khiến hai mắt người ta phải tỏa sáng.

Trần Nguyệt San tựa như muốn ra boong thuyền ngắm hóng gió biển, vừa ra khỏi phòng, nàng liền duỗi tay ra. Nhưng tựa hồ cảm giác có điều gì không đúng, nàng xoay người, liếc mắt liền thấy được Triệu Thiên Kiêu đang nghiêng ngươi dựa vào trước cửa.

Ngay lúc nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu, hai mắt Trần Nguyệt San trợn tròn, toàn bộ người như ngây ngốc, đến cả cánh tay đang duỗi của nàng cũng quên buông xuống. Thời gian lúc này như ngừng lại, nội tâm Triệu Thiên Kiêu lúc này vô cùng khẩn trương, đang định nói gì đó thì thấy Trần Nguyệt San đã lấy lại tinh thần. Trong mắt nàng có chút mờ mịt, tranh thủ thời gian lui về phòng, ‘phịch’ một tiếng đóng cánh cửa lại.

Triệu Thiên Kiêu bị tiếng ‘phịch’ này chấn cho choáng váng, miệng mũi ngơ ngác, phấn hồng trên mặt rơi xuống lúc nào cũng không hay biết. Hắn rất khẩn trương trở lại trong phòng, lấy gương đồng ra hỏi.

“Thế nào, Tiểu Thuần, ta… ta cả thấy có chút không thích hợp…” Triệu Thiên Kiêu ủ rũ. Lúc này hắn đâu còn là đại sư huynh của Tinh Không Đạo Cực Tông mà là một mao đầu tiểu tử lo được lo mất.

“Triệu sư huynh, hãy bình tĩnh!” Thần sắc Bạch Tiểu Thuần nghiêm nghị, thông qua gương đồng truyền âm cho Triệu Thiên Kiêu.

“Ngươi quên ta đã nói, cần phải có một trái tim bình phàm hay sao. Toàn bộ quá trình vừa rồi ta đều đã thấy, biểu hiện của Nguyệt San sư tỷ rất bình thường, không có việc gì cả. Ngươi cứ theo kế hoạch của ta mà làm, nhất định có thể.” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian khuyên nhủ.

Triệu Thiên Kiêu lúc này không có một chút chủ ý, nghe được lời Bạch Tiểu Thuần thì nội tâm hắn bình ổn hơn một chút, gật đầu đáp.

“Ta nghe lời ngươi!”

“Tin tưởng ta, tuyệt đối sẽ không có vấn đề.” Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực đảm bảo, dù hơi chút chột dạ nhưng bản thân đã chém gió đủ điều nên lúc này cũng chỉ biết cắn răng, tận lực giúp Triệu sư huynh ôm mỹ nhân vào lòng. Suy nghĩ của hắn xoay chuyển, thương nghị cùng Triệu Thiên Kiêu tới tận đêm khuya, lúc này mới thỏa mãn.

Sáng sớm hôm sau,…

Triệu Thiên Kiêu ở trong phòng mà không ngừng hấp khí. Sau khi động viên bản thân, thấy thời gian đã đến, vì vậy liền hất tay áo, bên ngoài thân thể lập tức được bao quanh bởi một màn sương mù dày đặc. Sau đó hắn đẩy cửa bước ra ngoài, lúc bước ra thì toàn bộ sương mù cũng đã tan biến, y phục của hắn lại cải biến thêm một lần nữa.