Chương 456: Bóng trắng ma mị

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong khi Bạch Tiểu Thuần đang nhìn chăm chú, Triệu Thiên Kiêu ngửa mặt quát lớn, giơ hai tay lên, vô số tia chớp liền lập tức hiện ra, ngưng tụ trên hai tay hắn tạo thành hai luồng tia chớp lớn chừng một thước. Luồng tia chớp, từ màu bạc vụt chuyển thành vàng, được Triệu Thiên Kiêu phóng thẳng về phía bóng trắng.

“Chết cho ta!” Triệu Thiên Kiêu rống to. Giờ khắc này, khí thế hắn như hồng, hoang dại chưa từng thấy, âm thanh hắn vang vọng tứ phương, hình thành uy lực to lớn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng nhịn không được liên tục hấp khí.

“Mạnh quá!” Bạch Tiểu Thuần nội tâm chấn động. Hai luồng tia chớp kia sáng đến chói mắt, bên trong ẩn chứa một lực lượng khủng bố mà Bạch Tiểu Thuần chỉ hơi cảm thụ qua đã liền kinh hãi.

Bóng trắng kia vóc dáng mơ hồ, dường như bản thân nó cũng không phải là thực chất mà chỉ như một hình ảnh mà thôi, giờ phút này đột nhiên vặn vẹo, ở giữa không trung hóa thành một cái bàn tay lớn màu trắng, hướng về phía bôn lôi của Triệu Thiên Kiêu, vỗ mạnh tới.

Lập tức tiếng sấm vang động tứ phương. Giữa đêm khuya, âm thanh này vang truyền khắp toàn bộ chiến thuyền. Bạch Tiểu Thuần lập tức hiểu được dụng ý của Triệu Thiên Kiêu. Hắn muốn tạo ra âm thanh càng lớn để mọi người kéo đến, tập hợp sức lực của tất cả quyết một lần giết chết bóng trắng này.

Nhưng Triệu Thiên Kiêu đã đánh giá thấp sự cường hãn của bóng trắng kia. Ngay khi bàn tay lớn va chạm với sấm chớp của hắn, một tiếng nổ mạnh vang lên, Triệu Thiên Kiêu liền thổ huyết, tia chớp quanh người hắn cũng vỡ vụn tan tành.

Đây là lần đầu Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy tia chớp bị tan vỡ. Những tia chớp ấy bị phá thành từng mảnh nhỏ, hóa thành vô số tàn cung, khuếch tán ra bốn phía. Khi các tàn cung này va chạm với vách tường xung quanh liền truyền ra âm thanh đùng đùng không dứt.

Bóng trắng kia tuy cường hãn nhưng sau khi đón chặn một kích toàn lực của Triệu Thiên Kiêu thì cũng chấn động toàn thân, thối lui lại mấy trượng, cũng hơi ảm đạm đi. Tuy nhiên, khi vừa lui lại, bóng trắng này đột nhiên nhoáng lên, tự phân chia thành chín phần, lao thẳng đến Triệu Thiên Kiêu, dường như muốn chui vào, như để đoạt xá hay thôn phệ.

Cùng lúc đó, một luồng băng hàn có thể làm đóng băng cả linh hồn cũng từ bóng trắng lan tràn ra xung quanh.

Thấy Triệu Thiên Kiêu gặp nguy hiểm, Trần Nguyệt San biến sắc vội bước tới hướng về phía bóng trắng, tay phải đánh ra một quyền, tay trái bắt quyết. Lập tức, ánh trăng ngưng đọng lại xung quanh nàng, kết thành một vầng trăng tròn ở sau lưng.

Trần Nguyệt San đưa tay chỉ tới. Vầng trăng kia liền tỏa ra một thứ ánh sáng quỷ dị xuyên qua cơ thể nàng, cuồn cuộn lao thẳng về phía bóng trắng. Những nơi đi qua, lực lượng tuế nguyệt như bị hàm súc lại, dường như trong ánh trăng, thời gian chảy nhanh hơn.

Giây phút này, Triệu Thiên Kiêu hai mắt phẫn nộ, hắn hít sâu một hơi, từ trong cơ thể lại truyền ra tiếng sấm động, hắn mạnh mẽ vung tay phải lên. Lập tức, tia chớp khắp bốn phía ầm ầm ngưng tụ lại, liên tục liên tục kết thành những khối cầu vàng óng.

Ở gần đó, hai tên tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu, giờ phút này cũng nghiến răng, quyết liệt thẳng đến bóng trắng, muốn cùng nhau quyết chiến với thứ hư linh kia.

Thấy mọi người đều đã xuất thủ, Bạch Tiểu Thuần biết mình nếu còn không ra tay thì về sau khó mà đối mặt với bọn Triệu Thiên Kiêu. Vì vậy hắn nghiến răng hét lớn một tiếng, từ chỗ ẩn thân xông lên ra, cùng với đám người Triệu Thiên Kiêu lao thẳng đến bóng trắng.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần không khỏi lo lắng, hắn tự hỏi vì sao cho tới bây giờ mà những người khác còn chưa xuất hiện. Trên thực tế, từ khi bóng trắng xuất hiện, nhìn như lâu lắc chứ thật ra thời gian mới chừng mười hơi thở mà thôi.

Bóng trắng thấy cả đều xông tới thì nó đột nhiên nhoáng lên. Chín phần quang ảnh phân ra lúc trước liền cải biến phương hướng. Hai phần lao đến hai tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu, hai phần ngăn cản Trần Nguyệt San, hai phần bay về phía Bạch Tiểu Thuần. Ba phần còn lại thì vẫn thẳng đến Triệu Thiên Kiêu.

Một lần nữa, tiếng sấm lại vang động. Sau khi va chạm với bóng trắng, hai tên tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu liền thổ huyết phải lui lại, mặt môi tím tái, toàn thân run rẩy, thậm chí đuôi chân mày cũng chuyển thành màu trắng. Hơn nữa, càng khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi chính là, trong mắt hai người đó lộ ra vẻ mờ mịt, hào quang ảm đạm nhanh chóng, dường như ngọn lửa linh hồn của bọn họ sắp sửa bị dập tắt.

Trần Nguyệt San thấy vậy liền kêu khẽ một tiếng, trăng sáng như bánh xe tuế nguyệt va chạm trực tiếp cùng hai phần kia của bóng trắng. Âm thanh vang động, nàng chấn động toàn thân, sắc mặt trắng bệch, máu tươi rỉ ra nơi khóe miệng. Mặt đất dưới chân nàng bỗng sinh ra mấy tiếng ken két, hàn băng kết nên những mũi gai sắc nhọn tạo thành cản trở khiến nàng trong lúc nhất thời không cách nào tiến tới.

“Triệu sư huynh cẩn thận, đây là Công kích linh hồn.” Trần Nguyệt San vội vàng nhắc nhở, đồng thời bấm niệm pháp quyết liên tục điểm trên thân thể, toàn lực ngăn cản thương thế chuyển biến xấu.

Còn Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt thấy hai phần bóng trắng gào thét lao tới, hắn liền bắt quyết, Hàn Môn Dưỡng Niệm quyết lập tức vận chuyển, thượng hàn chi lực liền khuếch tán ra xung quanh, dùng lạnh đối lạnh!

Tiếng ầm ầm rung chuyển bốn phương, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn bây giờ đã là Kim Đan hậu kỳ, hàn khí rất kinh người, thậm chí dù là Thông Thiên Hà Thủy, hắn cũng có thể đóng băng một chút. Khi cùng bóng trắng đối kháng, hắn liền cảm nhận được băng hàn của bóng trắng so với hiểu biết của mình có chỗ bất đồng, thậm chí so với băng hàn của Công Tôn Uyển Nhi cũng không giống. Thứ băng hàn này tựa hồ như có thể khiến cho linh hồn người ta ngủ say.

Đây chính là… Công kích linh hồn!

Sắc mặc Bạch Tiểu Thuần lại biến động, hắn rùng mình cảm nhận được rõ ràng hàn khí từ bóng trắng lại chui thẳng vào thân thể mình, giống như muốn xông lên đầu. Trong thời điểm cấp bách, Bạch Tiểu Thuần rống to lên, Bất Tử Trường Sinh Công đột nhiên vận chuyển, hắn giơ chân trái lên, hướng về mặt đất quyết liệt đạp mạnh xuống.

Hắn sử dụng cũng không phải là lực lượng cường hãn của thân thể mà là… Bất Tử Cấm. Mà mục tiêu của Bất Tử cấm lại chính là bản thân hắn!

Âm thanh ken két vang lên, trên thân Bạch Tiểu Thuần xuất hiện những đạo khe hở, nhanh chóng lan tràn từ trong ra ngoài, trong chớp mắt, đã bao trùm lấy toàn thân, ngăn cản hàn khí trong cơ thể xâm lấm linh hồn.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần căn bản là không kịp nghĩ ngợi gì, hoàn toàn dựa vào bản năng để hành động. Đây là lần đầu tiên hắn thi triển Bất Tử Cấm trên chính thân thể mình.

Đó cũng là một loại bản năng chiến đấu. Năm đó trong trận tử chiến ở Lạc Trần sơn mạch, Bạch Tiểu Thuần đã phát hiện ra, mình có chấp niệm muốn sống rất mãnh liệt hơn xa người khác, có lẽ là do hắn rất sợ chết. Cũng vì thế, bản năng của hắn cũng thường không sai.

Lúc này, ngay khi Bất Tử Cấm vừa được dùng, Bạch Tiểu Thuần liền nhận ra hàn khí trong người vốn có thể xâm chiếm linh hồn lại lập tức bị ngăn cản lại, hơn nữa dưới lực lượng của cấm chế lại liên tục bị ép ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần thở dài nhẹ nhõm. Tuy nhiên khi hắn ngẩng đầu nhìn qua thì rùng mình biến sắc. Ba phần bóng trắng công kích Triệu Thiên Kiêu vừa đụng chạm với mấy quả cầu tia chớp liền lập tức ngưng tụ lại hóa thành một phi kiếm màu trắng mờ ảo lao thẳng đến mi tâm Triệu Thiên Kiêu.

Triệu Thiên Kiêu thần sắc đại biến toàn thân rung động, dưới chân hắn, hàn băng cũng bắt đầu kết tụ, tình thế ngập tràn nguy cơ. Thông Thiên pháp nhãn ở mi tâm Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở ra, ngự lực rầm rầm hướng về phi kiếm mờ ảo kia.

“Ngừng lại!” Bạch Tiểu Thuần gầm lên, con mắt thứ ba tỏa hào quang màu tím sáng ngời, dùng tu vi Kim Đan hậu kỳ của mình vận dùng toàn lực, Bạch Tiểu Thuần lại thật sự làm cho cái kia phi kiếm màu trắng ngừng lại một chút tại trước mặt Triệu Thiên Kiêu.

Cái ngừng này đối Triệu Thiên Kiêu mà nói, chính là một cơ hội lớn. Triệu Thiên Kiêu đã tin là mình không cách nào tránh được, vốn định để cho phi kiếm kia chui vào mi tâm, đợi lúc đối phương công kích linh hồn lúc thì sẽ dùng biện pháp khác để khắc chế, mặc dù hắn tự tin có thể làm được, nhưng dù sao vẫn là quá mạo hiểm. Nay được Bạch Tiểu Thuần tương trợ, Triệu Thiên Kiêu không chần chờ chút nào, kim quang trực tiếp từ trong hai mắt tuôn ra. Khi kim quang vừa xuất hiện, con ngươi của hắn dường như biến mất, thay vào đó là vô số tia chớp.

“Lôi bạo!” Triệu Thiên Kiêu rống to. Thời khắc này, tất cả tia chớp trong mắt hắn nổ vang bắn ra, khiến cho toàn bộ phạm vi trước mặt hắn lập tức bị sấm sét tràn ngập. Phi kiếm mờ ảo kia khựng lại, ở giữa sấm sét lôi đình phải dạt về phía sau, hợp cùng với những phần khác của bóng trắng kết lại thành một hình bóng con người.

Hình bóng này giống như chú mục nhìn kỹ Triệu Thiên Kiêu, mà cũng lại như đang nhìn Bạch Tiểu Thuần. Đột nhiên bóng hình này nhoáng lên biến mất. Cứ như là, nó muốn đến thì đến, muốn đi sẽ đi – trên tầng hai của chiến thuyền, tùy ý tới lui.