Chương 496: Ta biết đầu lĩnh của các ngươi

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Đừng mà. . .” Bạch Tiểu Thuần kêu lên thảm thiết.

Hắn trơ mắt nhìn mình và biết bao người khác bị hút tới cái miệng kia.

Hắn nhìn thấy nhiều tu sĩ bay tới đó, bị cái miệng kia cắn nhai, máu thịt tung tóe!

Tất cả tu sĩ bị hút ra đều dùng đủ cách để chống trả lực hút, nào thi triển bí thuật, nào dùng trọng bảo, có cả phối hợp với nhau, dùng đủ mọi tuyệt chiêu họ có được!

“Ta không thể qua đó. . .” Bạch Tiểu Thuần hét lên, Thông Thiên Pháp Nhãn mở ra, một luồng chấn động linh lực mạnh mẽ bắn ra, nhưng không gây được tác dụng gì.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, tay vội bấm pháp quyết, đập mạnh vào ngực, gầm lên.

“Nhân Sơn Quyết! !”

Cơ thể Bạch Tiểu Thuần to bành ra, cơ thể hắn biến mất, thay vào đó là một người đá rất to!

Người đá này to cả trăm trượng, như một ngọn núi nhỏ, có lẽ nhờ vậy sức nặng của nó tăng vọt, khiến nó chống lại được lực hút, hạ mạnh xuống đất!

Mặt của người đá chính là mặt của Bạch Tiểu Thuần, hắn đấm mạnh cả hai tay xuống đất!

Hắn đã dùng hết tất cả sức lực mình có, dù lực hút kia có mạnh mẽ, hắn vẫn cố gắng ghìm cơ thể mình lại, cắm xuống đất.

Cũng may lực hút này không kéo dài lâu, chỉ chừng mười lần hít thở, cái miệng to kia từ từ khép lại, chắc là dành thời gian để tiêu hóa những đồ ăn mới nuốt vào, cái khe cũng nhỏ dần lại.

Bạch Tiểu Thuần thoát ra khỏi trạng thái Nhân Sơn Quyết, đứng sững tại chỗ, run run hít thở.

Thành công chống cự lực hút của cái miệng to không chỉ có một mình Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng mọi người còn chưa kịp thở phào may mắn, thì đã phải giật thót, vì xung quanh họ chính là những đôi mắt tham lam của các cự nhân Man Hoang!

Những tu sĩ này đã bị lực hút của cái miệng kia hút ra khỏi trận pháp!!

“Nhanh quay về!” quân chủ và Vạn phu trưởng Ngũ đại quân đoàn gầm vang.

Cặp mắt vĩ đại trên tháp cao không ngừng chiếu xạ, màn sáng trận pháp cũng vội vàng lan ra, muốn nhanh chóng bay tới bảo vệ cho những tu sĩ kia.

Số tu sĩ bị hút ra ít nhất có chừng hai mươi vạn tu sĩ, họ bị phân tán trên chiến trường, ngay giữa họ và màn sáng trận pháp chính là rất nhiều cự nhân thổ dân, cơ bản là không thể nào trở về được!

“Giết chúng! !” các đại tù trưởng gầm lên.!

Mấy chục vạn thổ dân đồng thời ra tay, vây quanh chặt đứt đường về!

Bạch Tiểu Thuần tái mặt, nhìn quanh mà khóc không ra nước mắt.

“Bạch Ma ở đây, giết Bạch Ma! !”

“Hặc hặc, Bạch Ma là của ta! !”

“Hắn là của ta, ta phải ăn hắn!”

“Ta. . . Ta biết đầu lĩnh của các ngươi. . .” Bạch Tiểu Thuần buồn rầu nói.

“Ta là của chính ta, không phải là của các ngươi! ! Kẻ nào muốn ta chết, kẻ đó sẽ phải hối hận!” Bạch Tiểu Thuần nảy sinh ác độc, hắn vỗ Túi Trữ Vật, những chiếc áo giáp bay ra, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh nhất mặc một đống áo giáp lên người.

Phi kiếm pháp bảo ào ào bay ra, bay xung quanh người hắn, vô cùng khí thế.

Chưa hết, Bạch Tiểu Thuần lại lấy ra rất nhiều phù văn, dán hết lên người.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Bạch Tiểu Thuần võ trang vừa xong, thì hơn mười người thổ dân Cự Nhân đã va tới, mười người này đều có tu vi tương đương Kết Đan, nhưng tầng phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần quá mạnh mẽ, họ cơ bản không phá vỡ được, lại còn bị chấn ra, phun máu.

Một màn này khiến đám thổ dân đang tiếp tục chạy tới há hốc miệng ra.

“Chết tiệt, hắn mặc cả hơn mười cái áo giáp, hắn. . . làm sao hắn mặc được thế?”

“Đám phù văn đó, cái nào cũng mắc kinh người, mà hắn dán trên người cả ngàn cái!”

“Trời đất, hắn là một cái túi trữ vật sống a!”

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cố lấy dũng khí, dùng hết sức xông thẳng về phía những cự nhân mới bị hắn đẩy lùi.

“Các ngươi khinh người quá mức! !” Bạch Tiểu Thuần rống to, đừng thấy hắn mặc một đống áo giáp, quanh người đầy là Pháp bảo phi kiếm, phù văn dán trên người rậm rạp chằng chịt không dưới mấy nghìn, mà cứ tưởng cồng kềnh nặng nề, tốc độ của hắn không chậm tí nào, vừa xông tới, đã hất bay một cự nhân gần nhất.

Thổ dân bị Bạch Tiểu Thuần đánh bay ra xa, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải bấm niệm pháp quyết, hơn mười thanh phi kiếm chung quanh hắn dùng tốc độ nhanh nhất chém giết đám thổ dân chung quanh.

Bạch Tiểu Thuần không cho thổ dân cơ hội phản ứng, chỉ trong nháy mắt có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần đã chém thổ dân thành mấy khói.

Những thổ dân này cho đến lúc chết vẫn không thể tự bạo.

Bạch Tiểu Thuần không do dự xông lên, hắn như cự long xông vào đám thổ dân, lúc tới gần một thổ dân liền vận dụng phi kiếm chém tới.

Tên thổ dân muốn né tránh nhưng tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh nên không tránh kịp, hắn kêu thảm thiết và đầu lâu bay lên cao.

Cùng lúc đó các thổ dân khác lục tục tới gần, cũng đồng loạt ra tay.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nâng tay đánh thẳng vào mặt đất, trong tiếng nổ vang, mặt đất chấn động rất mạnh, phong bạo càn quét chung quanh, sắc mặt đám cự nhân biến hóa, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần vừa rồi vượt qua mấy chục thổ dân.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ rung trời, có lẽ hình ảnh này không là gì so với cả chiến trường nhưng Bạch Tiểu Thuần lại là chiến thần trong khu vực của hắn.

Mặc cho vài chục thổ dân ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn hắn lại nhưng chiến trường có quá nhiều thổ dân.

Chung quanh hắn lại xuất hiện mấy trăm thổ dân giết tới gần, rất nhiều công kích đánh vào vòng phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần, từng tầng phòng hộ sụp đổ, thân thể hắn chấn động, ánh mắt đỏ thẫm và càng điên cuồng hơn trước.

– Các ngươi quá khi dễ người!

– Nhiều người khi dễ một mình ta!

Bạch Tiểu Thuần vừa xông lên vừa gào thét, hắn như sao băng nện thẳng vào ngực thổ dân, sau khi đánh bay thổ dân lại phát hiện có mấy trăm thổ dân vây quanh tầng tầng và ra tay với hắn, khí thế cực kỳ kinh người, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nâng tay trái vỗ túi trữ vật mang ra rất nhiều đan dược.

Những đan dược kia bay chung quanh và nổ tung, sương mù mê huyễn dung nhập vào thân thể đám thổ dân, bọn chúng làm các hành động cổ quái, Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ cơ hội này thoát ra khỏi vòng vây.