Chương 466: Trường Thành uy nghiêm

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

“Tiểu Thuần, ngươi cũng biết đó, những người như chúng ta tới đây thí luyện, tuy chỉ có thời gian mười năm, nhưng mỗi người đều phải có ba lượt hoàn thành nhiệm vụ. Ba lượt nhiệm vụ này, dù có thể tự mình lựa chọn, nhưng nhất định phải hoàn thành ở bên ngoài Trường Thành. Nói trắng ra là, tông môn yêu cầu chúng ta bắt buộc phải ra ngoài Trường Thành!” Triệu Thiên Kiêu nghiêm nghị nói.

“Đến lúc đó, ngươi muốn đi cũng phải rời đi, không muốn đi cũng phải rời đi. Bằng không mà nói, trong thời hạn mười năm này, ngươi cũng không qua được khảo hạch, khó có thể trở về.” Triệu Thiên Kiêu vỗ vỗ bả vai Bạch Tiểu Thuần.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên, nghe đến việc trong mười năm này phải đi ra ngoài ba lượt, hắn đã cảm thấy cả thế giới bỗng trở nên đen kịt cả rồi. Lúc trước hắn cũng từng nghe qua chuyện này, thế nhưng không hề để ý, cảm thấy cũng chẳng có gì là to tát. Có điều giờ đây lại khác, suốt cuộc hành trình đến Trường Thành kéo dài nửa năm này, hắn đã tự mình cảm nhận được nơi đây không đâu là không có nguy hiểm, chỉ cần bản thân hơi một chút không cẩn thận thôi thì cái mạng nhỏ sẽ không biết đi về đâu rồi. Lúc này hắn nghĩ đến ba lượt ra ngoài Trường Thành làm nhiệm vụ, thì lập tức cảm thấy đây là một cái bẫy lớn có thể dồn hắn vào chỗ chết . . .

“Không phải chỉ ba lượt thôi sao, bấy nhiêu đó đã là cái gì. Triệu sư huynh không cần nhắc nhở, đến lúc đó, ta tự nhiên sẽ đi làm việc ta nên làm.” Mặc dù đáy lòng sợ hãi, thế nhưng theo thói quen, vẻ ngoài của Bạch Tiểu Thuần không có gì khác thường, thậm chí hắn còn hất cằm lên, nhàn nhạt mở miệng, bày ra bộ dáng không thèm để ý .

“Tốt, thế mới là Bạch sư đệ trong mắt Triệu Thiên Kiêu ta!” Triệu Thiên Kiêu hặc hặc cười, dùng sức vỗ một cái lên vai Bạch Tiểu Thuần.

“Chuyện đó sư huynh ta cũng không muốn nói nhiều, dựa theo lộ trình, còn nửa tháng nữa là chúng ta có thể nhìn thấy Trường Thành rồi, chúng ta sẽ chia tay tại đó. Hi vọng lần sau gặp lại, chúng ta đều có thể lập nên uy danh của mình bên ngoài Trường Thành!” Triệu Thiên Kiêu thở sâu, lấy ra một bầu rượu, sau khi uống xong một ngụm lớn, đưa cho Bạch Tiểu Thuần. Khí thể trên người hắn bỗng quật khởi, sừng sững như một ngọn núi, Trần Nguyệt San phía sau hắn thấy vậy thì tinh mang trong mắt khẽ lưu chuyển.

Bạch Tiểu Thuần cũng ưỡn ngực, cầm lấy bầu rượu, sau khi uống xong một ngụm lớn, cũng tỏa ra khí thế hừng hực. Có điều hắn lại buồn bực phát hiện, bất luận là Trần Nguyệt San hay là mấy tên tùy tùng, đều sùng kính nhìn qua Triệu Thiên Kiêu, không nhìn về phía hắn dù chỉ là một chút.

“Khục khục, khiêm tốn, ta là người rất khiêm tốn. . .” Bạch Tiểu Thuần tranh thủ thời gian tự an ủi mình.

Nửa tháng, thoáng một cái đã trôi qua, sáng sớm ngày hôm nay, lúc mặt trời vừa mới nhô lên, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra. Hắn bỗng thấy được trên đường chân trời phía xa xa, theo hướng ánh hừng đông vừa tỏa sáng, đứng sừng sững một tòa thành nhìn như một dãy sơn mạch, nhưng lại vô cùng chỉnh tề. Đó chính là…Trường Thành!

Lúc nhìn đến tòa Trường Thành này, tâm thần Bạch Tiểu Thuần lập tức bị rung chuyển, hắn không cách nào có thể hình dung những gì mình nhìn thấy trong mắt. Đó là một tòa Trường Thành to lớn, giống như một đầu Cự Long đang uốn lượn trên đại địa, lan đi rất xa, không biết đến tận nơi nào.

Toàn bộ tầm nhìn, đều là Trường Thành. . .

Trường Thành cao chừng hai nghìn trượng, giống như một tấm cửa lớn, đem đại địa phân cách, khiến cho toàn bộ ngoại giới bị phong kín, không cách nào bước vào nơi đây nửa bước.

Không chỉ là tường thành từ mặt đất mọc lên cao hai nghìn trượng, mà còn có một màn sáng màu đen cực như kết nối tới tận Thương Khung, tạo thành một lớp phong ấn!

Nhìn từ xa, tường thành cùng màn sáng dung hợp, như một tầng bảo hộ!

Toàn bộ tường thành, không phải màu đen, mà là màu tím. Thậm chí dù chỉ nhìn từ xa xa, Bạch Tiểu Thuần cũng có thể cảm nhận được một cỗ máu tanh từ bên trên Trường Thành truyền ra. Có thể tưởng tượng, nơi đây có lẽ từng có màu đen, nhưng bởi vì dính quá nhiều máu tươi, khiến cho mặt đất lẫn tường thành, đều đã trở thành màu tím!

Dõi mắt nhìn đi, bốn phía vô cùng hoang vu, không có một ngọn cỏ, đồng thời một cảm giác khắc nghiệt khó có thể hình dung đang không ngừng ngưng tụ trên Trường Thành. Khiến cho quanh năm suốt tháng, cỗ khắc nghiệt này ảnh hưởng tới thương khung, làm tầng mây bên trên Thương Khung ngưng tụ, tạo thành vòng xoáy màu tím. Cái vòng xoáy này không ngừng chuyển động, phát ra tiếng nổ mạnh UỲNH UỲNH RẦM RẦM.

Từng đạo tia chớp màu hồng, chạy bên trong vòng xoáy kia, khi thì xẹt qua bầu trời, giống như một mảnh lụa dài hẹp màu đỏ đang bay múa gào thét.

Trường Thành màu tím, màn sáng màu đen, còn uy áp kinh người tỏa ra từ bên trong mỗi tấc gạch đá của tường thành. Tất cả hợp thành lớp phòng ngự cuối cùng, cắt đứt con đường Man Hoang xâm lấn Thông Thiên Đại Địa!

Thậm chí ở chỗ này, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, trên Trường Thành phía xa, có vô số pháp khí tung hoành, nhiều hơn Giới Thành hàng trăm lần. Những pháp khí đó, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, nhưng lại tràn đầy lực sát thương, một khi mở ra, đủ để hủy thiên diệt địa.

Ở bên trong Trường Thành, có một tòa thành trì, thành trì này rất lớn, vượt xa Đông Hải Thành, cũng đã vượt xa Giới Thành, phải gấp khoảng chừng mười lần hai tòa thành kia. Nó đứng sừng sững trên vùng đất này, tạo thành môn hộ cho tu sĩ cư trú!

Vô số khí tức, ngưng tụ bên trong thành trì, những khí tức này đều đã trải qua quá nhiều huyết chiến, tỏa ra ý chí kiên định, cảm thụ sơ sơ, đã có số lượng không dưới mấy trăm vạn.

Bên trong có không ít Nguyên Anh. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được bên trong tòa thành trì này, tồn tại một cỗ ý chí cực mạnh, tựa như có thể rung chuyển thương khung, khiến cho thiên địa quy nhất!

Cái đó là. . . Thiên Nhân!

Toàn bộ Thông Thiên Đại Địa, Thiên Nhân không nhiều lắm, nhưng ở chỗ này, lại tồn tại một vị. Mà một vị này, Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, Triệu Thiên Kiêu càng không xa lạ gì, bởi vì hắn chính là phụ thân của Trần Nguyệt San, vị Tam Nhãn lão giả đã cùng mọi người đi trên chiến thuyền vượt biển.

Hắn đã sớm một bước tới nơi này, trong những trong năm tháng tiếp theo, hắn sẽ trú đóng tại đây, uy hiếp Man Hoang!

Mà ở trong thành trì này, còn có một tòa tháp hình ngôi sao năm cánh. Tháp này cao chừng vạn trượng, đứng sừng sững bên trong thành trì, khiến cho trong ngoài Trường Thành, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng. Trong tòa tháp có quang mang lóng lánh, quang mang này sáng chói, mỗi một lần lưu chuyển, giống như có thể khiến cho hư vô chấn động.

Nhất là ở trên đỉnh tháp, khảm nạm một hạt châu cực lớn, hạt châu lớn chừng trăm trượng, bên trong đục ngầu, hình như có sương mù chạy quanh, sau khi ngưng tụ, thì hình thành một con mắt có hai cái đồng tử!

Phàm là người bị con mắt này tập trung , trong nội tâm đều run lên, dường như bị ý chí chí cao bên trên thương khung ngóng nhìn!

“Tinh Không Tháp!” Trong lúc nội tâm Bạch Tiểu Thuần còn đang rung động, thì thanh âm của Triệu Thiên Kiêu từ bên cạnh hắn truyền đến.

Triệu Thiên Kiêu ngóng nhìn tòa tháp cao, ánh mắt lộ ra cuồng nhiệt cùng sùng kính.

“Đó chính là thánh vật của Tinh Không Đạo Cực Tông chúng ta, Tinh Không Tháp, nghe nói bên trong hạt châu kia phong ấn một thứ gọi là…Chân Linh!”

“Chân Linh!” Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

“Ta cũng không biết Chân Linh này là cái gì, nhưng nghe sư phụ nói, có Chân Linh này ở đây, mới có thể khiến cho toàn bộ Trường Thành không còn là tử vật, mà như là có đầy đủ sinh mệnh.”

“Tinh Không Tháp, chẳng những có phòng hộ cường đại cùng với đủ loại lực lượng kỳ dị, mà còn là hạch tâm của Trường Thành. Hết thảy quân công, hết thảy tài nguyên, đều là dựa vào nó mà thao tác.” Triệu Thiên Kiêu thở sâu, tay phải nâng lên chỉ một cái.

“Tiểu Thuần, ngươi xem năm lá quân kỳ bốn phía Tinh Không Tháp!”

Ở chung quanh tháp, có năm lá quân kỳ, cùng nhau bay lên cao cao, đón gió lắc lư. Mỗi một lá quân kỳ, đều ở trong gió, phóng ra quang mang chói mắt, khiến cho người ở khoảng cách rất xa, cũng có thể liếc mắt là nhìn rõ năm lá quân kỳ!

Năm lá quân kỳ này, màu sắc khác nhau, đồ đằng khác nhau, nhưng bất kỳ một cái nào, đều là độc nhất vô nhị, để cho vạn chúng chú mục. Trong đó có một lá quân kỳ, sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy, để lại ấn tượng khắc sâu nhất, vì đồ đằng ở trên lá quân kỳ, rõ ràng là một thổ dân đã bị lột da!

Cái đồ đằng này hình tượng quá mức sinh động, thổ dân đã bị lột da kia, giống như là đang thống khổ gào rú, Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn thoáng qua, mà bên tai dường như truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.

“Năm lá quân kỳ này, đại biểu cho ngũ đại quân đoàn Thiết Huyết Đường bên trong Trường Thành. Ngũ đại quân đoàn này, mỗi một cái đều đã từng lập chiến công vô cùng hiển hách. Đó là Bác Bì Kỳ, Hắc Yêu Kỳ, Thất Sát Kỳ, Đồ Man Kỳ, cùng với Diệt Hồn Kỳ!”

“Bác Bì* Kỳ!” Bạch Tiểu Thuần hít vào một ngụm khẩu khí, bốn lá quân kỳ khác còn có tên tuổi nghe được, nhưng cái tên Bác Bì Kỳ này, lại khiến cho Bạch Tiểu Thuần trong lòng chấn động.
*Bác Bì: lột da

“Từng quân đoàn, đều có một lá quân kỳ, đại biểu chiến pháp của riêng mình, đồng thời cũng đại biểu uy nghiêm riêng của chính quân đoàn mình. Ngươi xem lá Bác Bì Kỳ kia kìa, nghe nói quân đoàn này vô cùng khát máu, mỗi một lần xuất chiến, đều rút gân lột da quân địch, để cho thổ dân bên ngoài Trường Thành, nghe tin đã sợ mất mật!” Ánh mắt Triệu Thiên Kiêu lộ ra sùng bái, hắn vô cùng khát vọng được gia nhập vào trong ngũ đại quân đoàn này.

Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau khi nhìn những lá quân kỳ kia, cảm giác bản thân vẫn nên tránh thật xa thì tốt hơn.

“Tiểu Thuần, ngươi biết không, ở bên ngoài Trường Thành, trong những thế lực của đám thổ dân kia, tồn tại một cái Tất Sát Bảng, chỉ cần có thể nổi danh ở trên bảng, sẽ trở thành người mà toàn bộ Man Hoang có ý đồ giết chết!

Tướng quân của ngũ đại quân đoàn này, đều liệt vị mười thứ hạng đầu, nhất là Bác Bì Quân Tướng Quân Bạch Lân, cùng họ với ngươi, bài danh cực cao, gần với Thiên Nhân, liệt vào vị trí thứ sáu!” Triệu Thiên Kiêu hô hấp dồn dập, đem những gì mình biết, toàn bộ nói ra.

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy, đối với tòa Trường Thành này đã có hiểu rõ nhất định, đồng thời cũng cảm thấy nơi đây tồn tại nguy hiểm khiến cho hắn bất an đến cực điểm.