Chương 494: Chết, không có gì đáng tiếc

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nữ tử áo đỏ đang giao chiến với Trần Hạ Thiên nhíu mày.

Thiên nhân giao chiến không cho phép bà ta phân tâm nhiều, hai người đánh nhau rất dữ dội, khiến hư không nứt vỡ, hư không xung quanh rặng mây đỏ không ngừng vỡ vụn.

Từ dưới đất nhìn lên sẽ thấy bầu trời như nứt ra những cái khe to, có xu hướng kéo dài xuống tới mặt đất, những nơi nó đi qua, như có sấm sét rơi xuống, nổ vang tung tóe.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần run lên, tận mắt nhìn thấy một hồn tu tu vi nguyên anh bị một khe nứt hư không xẹt qua, ngay tức khắc bị chia năm xẻ bảy, hình thần câu diệt.

“Thiên nhân…” Bạch Tiểu Thuần hít thở, đây không phải lần đầu hắn nhìn thấy thiên nhân chi uy, nhưng lần nào nhìn thấy cũng làm hắn hết hồn.

“Cơ thể dung vào trời đất, mượn sức mạnh vô thượng của trời đất…” Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn hai người trên bầu trời, xung quanh Trần Hạ Thiên và nữ tử áo đỏ, dù là gió hay là mấy, ngay cả là hư không, cũng đều biến thành vũ khí của họ, biến thành thần long trời lở đất!

Cũng may chiến sự bây giờ, nhìn từ đại cục thì Trường Thành đang chiếm ưu thế, tu sĩ liên tục tiến tới, oan hồn triều đã tan nát, thổ dân cự nhân không có oan hồn bảo vệ, lại bị màn sáng áp bách, liên tục bại lui.

Bạch Tiểu Thuần thở ra, hắn đã nhìn thấy chiến tranh rất nhiều lần, ngay cả tham dự cũng không ít, nhưng với quy mô cỡ này thì đây chính là lần đầu.

Song, hơn trăm luyện hồn sư của Man Hoang bỗng ngẩng đầu lên, sau đó khoanh chân ngồi xuống, mỗi người lấy ra một cây nhang màu đen, đốt lên, hít mạnh vào, sau đó cả người run rẩy, nhắm mắt như ngủ say.

Từ trên đầu họ, bay lên từng sợi hồn!

Những sợi hồn này chính là bản mạng chi hồn của họ, hơn trăm hồn ảnh bay thẳng tới màn sáng của trường thành!

Màn sáng này ngăn cản được oan hồn, cự nhân, nhưng không cản được hồn ảnh của luyện hồn sư!

Bạch Tiểu Thuần biến sắc lùi lại!

Khi các thần hồn gần như chạm vào màn sáng, thì các quân đoàn trưởng đều bay ra, cùng với các Vạn phu trưởng nhất tề xông tới, chặn đánh thần hồn.

Khiến thần hồn của các luyện hồn sư không tới gần được trường thành.

Các cự nhân được lệnh của đại tù trưởng, lại tiếp tục xông lên!

Những cự nhân này không còn quan tâm tới sống chết, dùng hết sức công kích vào màn sáng, không ngừng tự bạo, khiến màn sáng trở nên mỏng hơn!

Man Hoang phản kích!

Mấy chục vạn cự nhân tự bạo, màn sáng buộc phải co lại, nhiều tu sĩ không kịp lùi lại theo màn sáng, đều bị cự nhân giết chết.

Nhiều người bị thổ dân chụp lấy, xé sống rất thê thảm.

Bạch Tiểu Thuần tái mặt, thấy một tu sĩ bị hai cự nhân phân thây, nuốt sống, sau đó hai cự nhân này lại có dấu hiệu giống như muốn đột phá.

Thổ dân cần tu hành, bởi vì không có Linh khí, nên phải hấp thu hồn lực, đối với bọn họ, Linh khí chính là dòng nước thần, trong thân thể tu sĩ lại có chứa linh khí, nên đối với thổ dân man hoang, chính là mỹ vị!

“Ăn thịt chúng đi! !”

“Lâu lắm rồi không được ăn tu sĩ…”

“Ha ha, chính là hương vị này! !” Những thổ dân như phát cuồng, liều lĩnh xông tới để bắt tu sĩ, nếu bắt được là đều lập tức cắn xé, hệt như dã thú.

Mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ lên, thứ hắn đang nhìn thấy đã kích thích hắn rất mạnh, thổ dân ăn người, việc này hắn đã từng được nghe nói nhưng tới bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy.

“Chết không có gì đáng tiếc! !” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, ánh mắt lạnh hẳn đi.

Hắn im lặng xoay người, chạy thẳng về công giáp các.

Bạch Tiểu Thuần nhìn mười lò đan đỏ rực, hít sâu một cái, phất mạnh tay áo, mười lò đan bay lên, vờn quanh hắn.

Bạch Tiểu Thuần hai tay bấm pháp quyết, hắn rút từ trong kim đan của mình một tia thiên đạo khí tức, đánh vào trong những lò đan.

Những lò đan này vốn chưa tới thời điểm nứt vỡ, nhưng Bạch Tiểu Thuần có cách làm cho chúng nổ sớm hơn, chính là dựa vào Ấn Quyết ngoại lực, khiến cho dược lực trong đó bùng phát không được.

Dù uy lực sẽ bị giảm đi, nhưng vì cũng đã nung nhiều ngày, nên cũng chẳng bị giảm bao nhiêu. Bạch Tiểu Thuần kéo theo mười lò đan lớn quay lại Trường Thành!

Đi cùng hắn là mười cái lò đan to tổ tướng, đỏ rừng rực, rõ ràng là đang rung lắc vô cùng bất ổn.

“Cái đó là…”

” lò đan của Bạch đại sư! !” đám tu sĩ vô cùng chờ mong.

Các quân đoàn trưởng đang chiến đấu với thần hồn của luyện hồn sư cũng phải quay sang nhìn.

Các thần hồn luyện hồn sư đều giật mình kinh hãi.

Các đại tù trưởng và thổ dân đều trừng to mắt hoảng sợ.

“Sao mà… lớn thế!”

“Trời ơi…”

Bạch Tiểu Thuần bay ra Trường Thành, ném mười lò đan vào đám thổ dân!

Mọi ánh mắt trên chiến trường đều đổ dồn vào mười cái mặt trời đỏ rực đó…