Chương 450: Doanh Tự Quyết

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thần Toán Tử hít vào một ngụm khẩu khí, Tống Khuyết ở bên cũng trợn tròn mắt. Bọn hắn không thể nào nghĩ đến, cao cao tại thượng như Triệu Thiên Kiêu, sau khi vào phòng Bạch Tiểu Thuần lại nói ra câu đầu tiên như vậy.

Không chỉ hai bọn hắn sửng sốt, hai tên tùy tùng phía sau Triệu Thiên Kiêu cũng rất bối rối.

Nhất là Triệu Thiên Kiêu đưa ra thù lao lại là Thiên Thú hồn, khiến trái tim bốn người đập mạnh một cái. Một phần Thiên Thú hồn, có thể ở trong tông môn đổi lấy một quả Nguyên Anh đan, giá trị của nó vô cùng to lớn.

Lúc bốn người còn đang há hốc mồm, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi một chỗ, từ đầu đến cuối đều không đứng dậy. Giờ phút này hắn nhíu mày một cái, thần sắc có vẻ không vui.

“Triệu sư huynh, Bạch Tiểu Thuần ta cùng ngươi vừa gặp đã thân, lại nhìn ngươi thành tâm hỏi ý, nên ta mới đồng ý giúp ngươi. Nhưng ngươi lại đưa ra thù lao, ngươi cho rằng Bạch Tiểu Thuần này vì coi trọng thù lao của ngươi sao!” Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một cái, tay ó phất lên, nhìn như rất tức giận.

“Thiên Thú hồn… Hừ, Bạch Tiểu Thuần ta nếu như muốn có thì bản thân sẽ tự thân đoạt được, không cần phải sử dụng đến cách này. Triệu sư huynh, ngươi đi đi, Bạch mỗ không tiễn!” Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần âm trầm, giận dỗi mở miệng.

Hắn vừa nói ra, hô hấp của Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết đều ngưng lại. Hai tên tùy tùng sau lưng Triệu Thiên Kiêu cũng có chút ngơ ngác. Bọn hắn trước giờ chưa thấy một ai trong cùng thế hệ dám nói chuyện như vậy đối với Triệu Thiên Kiêu. Giờ phút này thấy vậy, bọn hắn định gầm lên phản ứng, nhưng Triệu Thiên Kiêu lại ngẩng đầu, nâng tay phải lên ngăn cản hai người.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ đầy thâm thúy. Sau một lúc, Triệu Thiên Kiêu bỗng nở nụ cười, vẻ tươi cười trên mặt hắn rất ít khi xuất hiện. Đồng thời thanh âm từ phía Triệu Thiên Kiêu lại lần nữa truyền ra.

“Là ngu huynh lỗ mãng, sư đệ không nên tức giận.”

Nụ cười của hắn đầy chân thành, khiến trái tim hai tên tùy tùng sau lưng hắn đều nhảy lên. Bọn hắn đi theo Triệu Thiên Kiêu đã lâu, còn chưa thấy được Triệu Thiên Kiêu cười bao giờ. Lúc này thấy thế thì không sao tưởng tượng nổi, trong lòng lại càng thêm kiêng kỵ Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đứng lên, cười ha hả.

“Đại sư huynh, ta cũng không phải cùng huynh dùng mấy cái thủ đoạn treo giá. Ta giúp ngươi, không vì muốn thù lao một lần duy nhất, mà là muốn trong thời gian dài lâu, có càng nhiều thù lao hơn nữa. Ta cùng ngươi kết giao bằng hữu!” Bạch Tiểu Thuần cảm giác lời này của mình cực kỳ lợi hại, trong lòng có chút đắc ý.

Thần Toán Tử cùng Tống Khuyết bốn mắt nhìn nhau. Triệu Thiên Kiêu trong nhất thời cũng sững sờ, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lại thêm nhiều vẻ chân thành. Hắn lắc đầu, dứt khoát ngồi xuồng trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

“Ta thích Trần Nguyệt San! Tiểu Thuần, ngươi nói ta nên làm như thế nào?”

Bạch Tiểu Thuần ngồi xuống, lấy ra linh nhưỡng. Thần Toán Tử lanh lợi, tiến lên rót đầy chén cho hai người. Bạch Tiểu Thuần cầm chén rượu, nhấp một ngụm, trong mắt lộ ra vẻ mờ ảo thâm sâu.

Triệu Thiên Kiêu không thúc giục, cũng nâng chén rượu uống một hơi, chờ đợi Bạch Tiểu Thuần trả lời.

Một lúc sau, Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại mạch suy nghĩ mà hắn đã tính toán trong ba ngày qua. Thần sắc của hắn lộ ra vẻ phong khinh vân đạm, dường như cao nhân đắc đạo, chậm rãi mở miệng.

“Tình yêu trên thế gian thiên biến vạn hóa, có đủ loại tâm tư, vướng mắc không rõ ràng. Có rất ít người có thể định nghĩa tình yêu một cách tinh tường, vì nó có liên quan đến rất nhiều thứ, như tính cách, công việc, địa vị, quan hệ, cùng rất nhiều chuyện vặt khác.”

“Ngươi thích một người, nhìn như đơn giản. Có thể làm thế nào để người ấy cũng thích người, thì chuyện đó là một môn học vấn rồi.” Bạch Tiểu Thuần đặt chén rượu xuống, ung dung nói.

“Bạch Tiểu Thuần ta vừa mới vào tu chân giới đã gặp phải tình kiếp. Sau đó tung hoành tình trường mấy chục năm, thu hoạch ba vạn bảy ngàn chính trăm tám mươi mốt phong thư tình, cự tuyệt mấy vạn nữ tử cầu ái, mắt thấy vô số tình hoan, lại nhìn hồng nhan khô cốt. Cho đến hôm nay, tuy không dám nói hiểu thấu tình trên thế gian, nhưng ít nhiều cũng có một ít cảm khái cùng tâm đắc.” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, cằm hơi ngẩng, thanh âm phiêu hốt bất định, như mang theo suy nhĩ đặc biệt nào đó.

Thần Toán Tử mở to mắt, Tống Khuyết thì nhếch miệng khinh thường, Hai người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy những lời này của Bạch Tiểu Thuần quá khoe khoang rồi, trong lòng ai nấy đều khinh bỉ.

Triệu Thiên Kiêu ho khan một tiếng, đang định nói điều gì thì Bạch Tiểu Thuần bỗng buông lỏng tay áo, trong mắt lộ ra vẻ kỳ dị, nhìn thẳng về phía Triệu Thiên Kiêu.

“Lời ta sắp nói, chính là kinh nghiệm bất truyền mà Bạch Tiểu Thuần ta đúc kết suốt nửa đời người. Phàm là người có thể nắm giữ, nhất định sẽ làm cho thiên địa biến sắc, gió cuốn mấy bay. Nếu rơi vào trong tay người tâm địa bất chính, nhất định sẽ khiến cho vô số nữ tu từ nay về sau kinh hãi lạnh mình, nghe tin đã sợ mất mật, thậm chí sinh linh đồ thán… Vì vậy các ngươi hãy nhớ lấy, không thể truyền ra bên ngoài một chút nào!”

“Tình trường như chiến trường. Trên chiến trường quan trọng nhất là thắng, trên tình trường quan trọng nhất là doanh*! (赢 – doanh: nghĩa là thắng)”

“Cho nên, bí truyền nửa đời mà Bạch Tiểu Thuần ta đúc kết chỉ ngưng tụ lại trong một chữ, chính là chữ ‘Doanh’ này!” Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần đề cao, thậm chí còn mang theo một ít khi thế.

“Doanh (赢), tách biệt ra chính là vong (亡) khẩu (口) nguyệt (月) bối (贝) phàm (凡)!”

“Vong (亡) đại biểu tại mọi thời khắc ngươi cần phải có ý thức về nguy cơ. Khẩu (口) đại biểu ngươi cần phải có trình độ ăn nói thật tốt. Nguyệt (月) đại biểu thời gian là điểm mấu chốt. Bối (贝) đại biểu ngươi cần phải có linh thạch. Phàm (凡) đại biểu ngươi cần phải có tâm tư bình phàm, thời khắc mấu chốt mới có thể giữ cho nội tâm bình ổn được.” Lời nói từ phía Bạch Tiểu Thuần lập tức làm cho thần tình của Triệu Thiên Kiêu biến đổi.

Không chỉ có hắn như vậy, sắc mặt của Thần Toán Tử lúc này cũng đột biến, não hải của Tống Khuyết cũng ông ông một trận. Hai tên tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu cũng hít vào một hơi, tựa hồ có chút lĩnh ngộ.

Bọn hắn sống đến nay chưa từng nghe qua lời bàn như vậy, hơn nữa càng nghĩ lại càng cảm thấy có chút đạo lý.

“Cái này, chính là do tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta đúc kết ra… Bí thuật bất truyền, Doanh Tự Quyết!” Bạch Tiểu Thuần vỗ xuống mặt đất, tạo ra thanh âm đùng đùng khiến tâm thần chúng nhân chấn động.

“Cái này…” Trong đầu Thần Toán Tử tất cả đều hiện lên ba chữ Doanh Tự Quyết, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, tâm thần rung chuyển.

Tống Khuyết cũng triệt để ngây người, hắn không sao tưởng tượng được, đến cùng Bạch Tiểu Thuần là cái loại người gì mà lại đi tổng kết cái loại này.

Hô hấp của Triệu Thiên Kiêu trì trệ giây lát rồi bình ổn trở lại. Hắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, lúc này hắn thực sự tin phục đối phương. Cái Doanh Tự Quyết này mặc dù ngắn, nhưng lại như thiên lôi xẹt qua đầu hắn, khiến hắn mơ hồ có cảm giác thông suốt được nhiều điều.

“Có thể đem thiên địa tình trường quy biến ảo vô cùng như vậy quy kết thành một chữ… Công lực của người này rốt cuộc sâu bao nhiêu?” Triệu Thiên Kiêu hít vào một ngụm khẩu khí, vội vàng đứng dậy, một lần nữa hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu thật sâu.

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần thản nhiên, không ai chú ý tới hắn lấy ra một cây quạt. Sau đó hắn chậm rãi phe phẩy, khuôn mặt giống như cười mà không phải cười, dường như hết thảy đều ở trong suy nghĩ của hắn.

Trên thực tế, Doanh Tự Quyết này cũng không phải do một mình Bạch Tiểu Thuần nghĩ ra, mà có sự trợ giúp rất lớn từ Dạ Táng giả. Dù sao năm đó lúc còn ở Huyết Khê Tông, Dạ Táng giả cũng trải qua vô số tình sử… Tuy rằng mỗi đoạn tình đều là huyết lệ, nhưng nếu không có những thủ đoạn độc đáo của Dạ Táng giả, đổi lại là những người khác thì cũng không có khả năng nhiều lần thành công như vậy.

“Đây chỉ là quy tắc chung mà thôi, nói cho các ngươi cái Doanh Tự Quyết này là để các ngươi mình bạch, tình trường như chiến trường!” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ thâm sâu, giống như đang hồi ức, ung dung mở miệng.

“Hiện tại, ta sẽ giải thích cho các ngươi tinh túy của Doanh Tự Quyết!”

“Vong khẩu nguyệt bối phàm, thứ nhất chính là chữ ‘vong’. Chữ này đại biểu ngươi phải luôn có ý thức về các nguy cơ tiềm ẩn, lúc nào cũng phải nhắc nhở bản thân phải cảnh giác! Dù sao Trần sư tỷ thiên sinh lệ chất, dung mạo tuyệt luân. Nữ nhân như vậy, đừng nhìn nàng hiện tại không có đạo lữ, nhưng ngươi nhất định hiểu rõ, toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông có không biết bao nhiêu người âm thầm thích nàng. Không nói đâu xa, chính trong chiếc thuyền này cũng có rất nhiều người thích nàng, ngươi nếu không cảnh giác thì nhất định sẽ thất bại!” Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Thiên Kiêu, lời nói giống như đòn cảnh cáo khiến Triệu Thiên Kiêu chấn động toàn thân. Hắn rất thích Trần Nguyệt San, nhưng vì tính cách có vấn đề nên hắn không biết nên biểu đạt như thế nào, lại càng không biết theo đuổi ra làm sao. Lúc rơi vòng đường cùng, hắn lại chứng kiến Bạch Tiểu Thuần kề dựa giai nhân, vì vậy mới tìm đến Bạch Tiểu Thuần. Hắn bị rung động bởi thư tình của Bạch Tiểu Thuần, sau lại chấn kinh vì Doanh Tự Quyết, nên lúc này hắn đã cực kỳ tin tưởng Bạch Tiểu Thuần, nghe được lời như vậy thì lập tức nóng nảy.

“Ta nên làm cái gì bây giờ!” Triệu Thiên Kiêu gấp gáp mở miệng.

“Đừng nóng vội, ta còn chưa nói xong. Ngươi phải nhớ cảm giác nguy cơ của mình không nên biểu lộ ra ngoài, mà phải giấu trong lòng. Vì vậy ngươi muốn nhận rõ tình thế thì thời gian của ngươi không còn nhiều lắm!” Lời nói của Bạch Tiểu Thuần thấm thía, liếc nhìn Triệu Thiên Kiêu thật sâu.

Triệu Thiên Kiêu hít vào một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.

Thấy Triệu Thiên Kiêu đã bình tĩnh, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ tán thưởng, sau khi nhẹ gật đầu lại tiếp tục mở miệng.

“Tiếp theo, ngươi đã nói ngươi yêu thích Trần sư tỷ, ta không cần hỏi cũng biết ngươi chưa nói điều này cho nàng biết, cũng không có hành động gì. Điều này là không được, không cần phải vội thổ lộ, nhưng ngươi phải câu thông thật nhiều cùng nàng, lúc nói chuyện nhất định phải khôi hài, điểm ấy rất trọng yếu. Bất quá ngươi cứ yên tâm, ta sẽ dạy ngươi nói năng như thế nào.”