Chương 486: Tất cả truy nã Bạch Tiểu Thuần!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Triệu Long trọn tròn mắt, Lưu Lệ cũng há hốc mồm, mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần.

“Tình đan?” Bạch Lân sửng sốt.

Bạch Tiểu Thuần hất mạnh tay áo, bảy tám lò đan bay xoáy lên, bị hắn quấn lấy, xách thẳng tới Trường Thành.

“Thú bụng to, Bạch Tiểu Thuần ta tới rồi!”

Bạch Lân vội vàng chạy theo, đám Triệu Long cũng bám gót, ai cũng muốn xem Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ khủng bố như thế, đan dược hắn làm ra rốt cuộc có hiệu quả gì.

Bạch Tiểu Thuần tới Trường Thành, hét lớn một tiếng, quăng mớ lò đan ra ngoài.

Những lò đan bay ra, cái nào cũng nóng hực, đỏ rực.

Đám cự nhân theo bản năng căng người lên, nhưng không còn kinh hoảng như trước, mà chỉ nhìn vẻ chờ đợi. Trên tế đàn trong cánh đồng, lão giả áo đen và các luyện hồn sư, tù trưởng bộ lạc cũng đều đang quan sát cảnh này.

“Hừ, cố vận sức tàn, chiêu này đã là vô dụng!” lão giả áo đen hừ lạnh, chỉ vào màn nước, màn nước hơi méo một cái, ngay sau đó, trên chiến trường, hơn mười con thú tròn vo bay lên.

Những con thú phình to người ra, ánh mắt đầy khinh thường, há rộng miệng, hút một cái!

Những lò đan lập tức bị chúng hút tới, bị chúng giành nhau, nuốt vào trong miệng.

Những con không cướp được lò thì bất mãn gầm lên.

Lão giả áo đen mỉm cười.

Bạch Lân im lặng, các tu sĩ ngũ đại quân đoàn cũng im lặng, thất vọng.

Chỉ có Bạch Tiểu Thuần là cười khẩy nhìn những con thú đã nuốt lò kia.

“Ăn đi, ăn nhiều mới tốt!”

Bụng của những con thú nuốt lò phình lên, sau đó lại nhanh chóng xọp trở xuống, trở lại kích thước bình thường.

Bọn chúng lắc lắc người, lùi lại, trả chỗ cho các cự nhân tiếp tục tiến ra công kích.

“Chỉ có tí tài năng thế thôi à, cái pháp bảo này đã vô dụng với chúng ta rồi!”

“Đám hạt đậu trên Trường Thành, có còn trò nào khác nữa không, lần này làm ra chỉ được có mấy cái lò, sủng thú của bọn ta ăn không no đây này!”

“Thực là ngu hết chỗ nói, trước đã bị mấy lần rồi, vậy mà hôm nay lại còn ném ra nữa!”

Những tiếng trêu chọc, tiếng cười vang lên chói tai, các tu sĩ đều nghiến răng giận dữ, nhưng Thiên Nhân đã có lệnh, quân đoàn chỉ ở trong thành cố thủ, không được tấn công ra ngoài.

Bạch Lân vọt tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, đang muốn mở miệng.

“Hừ hừ, chúng sẽ sớm hết cười được thôi, ta mà nổi nóng lên, bản thân ta cũng còn phải sợ hãi.” Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lầm bầm. Bạch Lân chưa kịp hỏi, thì đám thú đã nuốt lò đan đang lùi bỗng nhiên khựng lại.

Mắt của chúng trở nên đỏ rực, thân thể run lên bần bật, miệng phun ra sương mù màu hồng nhạt, cả cơ thể chúng cũng bắt đầu tỏa ra hồng mang.

Chúng gào lên, các cự nhân đều kinh ngạc, những con thú kia vừa gào, vừa phóng thẳng vào những cự nhân đang bảo vệ xung quanh chúng.

Có hai con trong đám thì phóng vào đồng loại, có con thì nhào vào động vật khác, chẳng quản đấy là cự nhân, hay là hung thú, chỉ cần nhìn thấy là nhào vào. . .

Chúng động tình! !

Tình đan này vì nổ trong cơ thể chúng, khí lưu không thoát được ra ngoài, khiến uy lực của nó càng trở nên tăng gấp bội!

Mặc kệ hung thú nuốt lò là đực hay cái, con nào cũng như trong bụng có một cái bếp lò đang thiêu đốt, chúng hoàn toàn mất đi thần trí, chỉ còn muốn động tình, miệng chúng phun ra sương mù màu hồng nhạt, sương mù này đối với oan hồn thì không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với thổ dân cự nhân thì ảnh hưởng rất lớn!

Họ chỉ hít vào mấy hơi, lập tức sắc mặt ửng hồng, mắt đờ ra, sau đó trở nên đỏ rực, rống to nhào đi. . .

Chỉ trong thời gian ngắn, chiến trường ngoài Trường Thành trở nên hỗn loạn, chỗ nào cũng là. . . (cái này thì tự tưởng tượng ra nhé)

Tiếng gào phấn khích, tiếng kêu thảm thiết, tiếng hét hốt hoảng, … đủ loại âm thanh làm cho cả chiến trường hoàn toàn biến đổi, nó không còn là chiến trường, mà biến thành một nơi hỗn loạn. . .

Sở dĩ có hiệu quả kinh người như thế, vì trong Tình đan này, Bạch Tiểu Thuần còn bỏ thêm vào phương thuốc của Trí Huyễn Đan, một số tài liệu còn được hắn đem đi luyện linh, khiến dược lực được tăng cường rất nhiều.

Tu sĩ trên Trường Thành đều kinh hãi mà nhìn, ai cũng ngây ra nhìn chiến trường đã trở thành một màn hỗn loạn.

“Cái này. . . Cái này. . .”

“Bọn họ. . . Khỉ thật, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Cái đó là. . . Đan dược gì vậy, trời ơi! !”

Từ quân sĩ, tới Thập phu trưởng, Bách phu trưởng, thậm chí Thiên phu trưởng Vạn phu trưởng cũng đều mất đi tỉnh táo.

Ngay cả đám Bạch Lân cũng há hốc cả ra.

Thậm chí đôi mắt vĩ đại trên tháp cao cũng lóe lên hào quang, Tam Nhãn lão giả Trần Hạ Sơn xuất hiện, không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Bạch Tiểu Thuần vẻ đầy cổ quái.

“Đây . . . Còn là Trường Thành sao?” mọi người ngơ ngác, từ lúc này, cái tên Bạch Tiểu Thuần đã được in dấu vô cùng sâu sắc trong lòng tất cả mọi người!

“Nhớ kỹ, sau này không được trêu vào cái tên Bạch Tiểu Thuần kinh khủng này nữa!”

Trên tế đàn là một sự im lặng đến tĩnh mịch, ai nấy mở to mắt nhìn vào trong màn nước, ngay cả tiếng hít thở cũng đều không có. Thật lâu sau mới có một tiếng hít hơi rất nhỏ, sau đó những tiếng hít nhiều hơn, nhanh hơn, nặng hơn, cuối cùng, bắt đầu có người run rẩy.

Cả nửa ngày sau, những tiếng gào thét phẫn nộ mới từ trong tế đàn rùng rùng vang ra ngoài.

“Bạch Tiểu Thuần! ! !”

“Man hoang ta và ngươi không đội trời chung! !”

“Bạch Tiểu Thuần khốn kiếp, ngươi ngươi ngươi. . . sau này ngươi chết không được yên lành! ! !”

“Truy nã! Tất cả truy nã tên Bạch Tiểu Thuần này cho ta, tên này nhất định phải chết! ! Nếu hắn không chết, chính là sự sỉ nhục lớn nhất của Man Hoang ta!”