Chương 459: Thổ lộ...

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, mấy ngày nay hắn bận nghĩ xem nếu lỡ cái bóng trắng kia tới thì mình phải đối phó như thế nào, tới mức quên luôn cả việc của Triệu Thiên Kiêu.

Nên nghe Triệu Thiên Kiêu nói xong, Bạch Tiểu Thuần giật mình chột dạ, cười gượng một cái, bấm bấm ngón tay, giả vờ tính toán, sau đó vỗ đùi.

“Thời cơ đã đến, trưa mai, Triệu sư huynh, ngươi tới thổ lộ với Nguyệt San sư tỷ đi, đây chính là một kích cuối cùng, sau đó là ngươi đã có thể ôm mỹ nhân về, cùng Nguyệt San sư tỷ đôi túc song phi!” Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng nói.

“Lỡ cô ấy từ chối thì sao?” Triệu Thiên Kiêu lo lắng hỏi.

“Theo mấy chục năm kinh nghiệm của ta, nguyên nhân lớn nhất khi thổ lộ thất bại là vì tình cảm dành cho nhau chưa đủ!

Nhưng ngươi không phải vậy. Huynh với Nguyệt San sư tỷ đã có tình cảm với nhau từ lâu, bây giờ ngươi chỉ cần để ý tới cách dùng từ mà thôi, nhưng ngươi yên tâm, đây chính là cái Bạch Tiểu Thuần ta am hiểu nhất, ta nhất định sẽ giúp ngươi!” Bạch Tiểu Thuần vung tay áo.

“Ta sẽ giúp ngươi lập một kế hoạch kĩ lưỡng.” Bạch Tiểu Thuần cười nhạt, vẻ cao thâm, cùng Triệu Thiên Kiêu bàn bạc tới tận khuya, Triệu Thiên Kiêu mới đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Giữa trưa ngày thứ hai, trời trong nắng ấm, mặt biển yên bình, chỉ hơi gợn sóng nhè nhẹ, mặt biển rộng như một tấm gương màu vàng, rất là xinh đẹp.

Xa xa, những con chim biển bay lượn trên bầu trời, Hi..i…iiii vang vọng khắp nơi.

Triệu Thiên Kiêu mặc bào xanh, đứng ở đầu thuyền, ngọc thụ lâm phong, nhìn ra xa, dáng đứng thẳng tắp, khí thế mạnh mẽ, vô cùng ấn tượng.

Tay phải chắp sau lưng, cằm hất lên, mái tóc khẽ bay bay, vô cùng tuấn lãng.

Không ai biết, Bạch Tiểu Thuần đang truyền âm cho hắn.

“Sai rồi sai rồi, là để tay trái ở sau lưng, đúng rồi,. . . Ngẩng đầu, hất cằm lên. . . Nhìn ra xa!”

“Mắt không được nhìn quanh!”

“Bước chân trái lên nửa bước, ừ, được rồi, thần sắc quá nghiêm túc, ngươi đây là muốn thổ lộ, không phải đi hù dọa người ta, phải dịu dàng xuống một chút. . .”

Bạch Tiểu Thuần ngồi trong góc cách đó không xa, không ngừng chỉ đạo.

“Giữ nguyên như vậy, không được cử động, thời gian ngươi hẹn Nguyệt San sư tỷ đã tới rồi.”

“Nhất định thành công!” Bạch Tiểu Thuần đầy chờ mong, một lúc sau, Trần Nguyệt San từ trong phòng đi ra.

Hôm nay cô mặc khác với những ngày trước, cũng mặc trường bào đệ tử màu xanh, ôm lấy dáng vóc mảnh mai, mái tóc được cột lại, lộ cái cổ trắng muốt, làn da mịn màng, trong ánh nắng đầy thánh khiết và xinh đẹp.

Gương mặt cô hơi ửng đỏ, vẻ thẹn thùng, bồn chồn bối rối, ngón tay nắm lại chứng tỏ cô cũng rất hồi hộp.

Cô đi lên boong tàu, nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu đứngở đầu thuyền, hơi khựng lại, rồi từ từ đi tới.

“Đã tới rồi, không được quay đầu lại, tỷ ấy đang tới chỗ ngươi!” Bạch Tiểu Thuần kích động truyền âm.

Triệu Thiên Kiêu hơi run lên, nghiến răng cố duy trì tư thế, nhưng Linh thức tản ra, cảm nhận được sau lưng Trần Nguyệt San đang tới gần. Một lúc sau, cô đã đứng ngay sau lưng hắn, phả tới một làn gió thơm, làm trái tim của Triệu Thiên Kiêu bỗng nhiên tăng tốc.

“Triệu sư huynh, huynh tìm ta có chuyện gì?” Trần Nguyệt San khẽ hỏi, tay nắm chặt lấy góc áo, dáng vẻ này của Triệu Thiên Kiêu, có chút lạ, nhưng cô rất thích.

Triệu Thiên Kiêu vẫn cố gắng nhìn ra xa, giơ tay lên chỉ lên trời, trầm giọng nói.

“Nguyệt San, muội nhìn lên bầu trời xanh kia đi, một màu xanh trong không nhiễm một hạt bụi, tượng trưng cho tình cảm của ta dành cho muội, không dính một chút phàm trần, trọn đời không thay đổi.”

Trần Nguyệt San giật mình, hô hấp không còn bình tĩnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Bạch Tiểu Thuần thầm khen, Triệu Thiên Kiêu này làm thực là hoàn mỹ.

“Mấy câu này ta phải tốn bao nhiêu là thời gian mới nghĩ ra đó.” Bạch Tiểu Thuần đắc ý, bỗng cái bầu trời đang xanh trong kia. . .

Đùng một tiếng, một tiếng sấm từ trên cao vọng xuống, khí trời nhanh chóng thay đổi, chỉ trong chớp mắt, mây đen giăng đầy, trên bầu trời sấm chớp cuồn cuộn, màu xanh trong vắt không nhiễm một hạt bụi đã trở thành một màu xám đen u ám.

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, Triệu Thiên Kiêu cũng đứng tròng, Trần Nguyệt San ngây người.

“Cái này. . . ơ, sao thế nhỉ?!” Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.

Triệu Thiên Kiêu im lặng, Trần Nguyệt San cũng không biết nên nói cái gì, lúng túng cả nửa ngày, Triệu Thiên Kiêu quyết định tiếp tục, dù trời không giúp hắn, hắn cũng phải hoàn thành chuyệnđại sự đầy gian khổ nhân sinh hôm nay.

“Nguyệt San. . .” Triệu Thiên Kiêu chỉ vào biển rộng, giọng vang vang, truyền khắp bốn phương.

“Muội nhìn mặt biển yên tĩnh này, giống như lòng ta, từ nay ta xin thề với muội, dù vinh hay nhục, cũng quyết không thay đổi, như biển lớn này không hề gợn sóng!”

Triệu Thiên Kiêu vừa nói xong, Trần Nguyệt San lại cảm động nhìn theo ngón tay của Triệu Thiên Kiêu nhìn xuống biển, nhưng mà. . .

Trên trời, những giọt mưa to ào ào rơi xuống, mưa to như trút nước, khiến mặt biển trở nên cuồn cuộn, sóng cả không ngừng. . .

Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vã mồ hôi lạnh rồi, chuyện ngày hôm nay thật là quỷ dị, làm hắn không thể không nghĩ lung tung.

“Chẳng lẽ ta đã sai khi làm nghề mai mối. . .” Bạch Tiểu Thuần lạnh người, Triệu Thiên Kiêu thì muốn khóc, ông trời thực là muốn đối nghịch với hắn, hắn vừa mới nói cái gì, là ông ta làm ngược lại liền, trong lòng vô cùng bi phẫn, không biết phải tiếp tục ra sao, thì Trần Nguyệt San bỗng phì ra cười.

Cô vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ cười một nụ cười vui vẻ chân thành, khiến cô càng trở nên rạng rỡ, đôi mắt cong lại như lưỡi liềm, bàn tay trắng muốt chủ động đưa ra nắm lấy tay Triệu Thiên Kiêu, dịu dàng nhìn hắn.

Triệu Thiên Kiêu giật mình, quay sang nhìn Trần Nguyệt San, bốn con mắt nhìn nhau, thời gian như ngừng lại.

Trần Nguyệt San thích Triệu Thiên Kiêu, từ năm đó khi phụ thân cô nhận Triệu Thiên Kiêu làm đệ tử, cô đã thích hắn, thích cái con người ngày thường chất phác, nhưng tới lúc cần lại trở nên bưu hãn này.

Cô còn đã từng chủ động ra ý với hắn, nhưng tiếc là hắn quá đầu gỗ, ngày thường đều chăm chăm đi ra ngoài thí luyện, dần dần, chút tình cảm ấy cô đành chôn vào trong đáy lòng, thỉnh thoảng nghĩ tới, lại thở dài.

Cho đến mấy tháng nay, lúc ra khỏi phòng, nhìn thấy hắn mặc một bộ đồ màu hồng nhạt, cô đã hết hồn, từ hôm đó, mọi chuyện xảy ra đều như một giấc mơ. . .

Bạch Tiểu Thuần thở phào, nhìn hai người kia, dù mình có làm sai nghề, nhưng mà cũng kết quả mỹ mãn, cười khoái chí, cảm thấy mình quả thực là một tình thánh nha, thế nên hất cằm, phất tay áo nhỏ, bày ra dáng vẻ cao thủ cô đơn tịch mịch.

” Bạch Tiểu Thuần ta. . .”

Nhưng Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp tự khen ngợi, say mê bản thân, thì từ bầu trời xa, có mấy bóng người từ trong tầng mây bay ra, bay thẳng về phía chiến thuyền!

Người đi đầu, chính là lão giả thiên nhân ba mắt!