Chương 495: Bạch Ma

Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lò đan của những lần trước đã đủ làm họ giật mình, vậy mà kích thước của mấy cái lò đan lần này.

“Cái này. . . cái này to quá!”

“Mười cái lò đan này mà nổ. . .” các đại tù trưởng đều trợn trừng mắt, các cự nhân thì biến sắc, nhớ tới những thê thảm khủng bố trong dĩ vàng.

“Bạch Ma! !”

“Chết tiệt, là Bạch Ma đó! !” các cự nhân hoảng hốt ào ào lùi về, Bạch Ma mày chính là tên gọi các bộ lạc này dành cho Bạch Tiểu Thuần – kẻ đã làm họ vô cùng thê thảm.

Bạch Tiểu Thuần không biết cái danh xưng này của hắn đã khá là nổi tiếng trong Man Hoang.

“Bằng mọi giá phải phong ấn những lò đan đó! !” Một tiếng gầm vang từ tuốt phía sau Man Hoang, những hồn tu, và các đại tù trưởng vội vã dùng hết tu vi, toàn lực cùng nhau ra tay, tạo thành một tấm lưới lớn.

Tấm lưới xuất hiện rất nhanh, nhưng tốc độ của các lò đan còn nhanh hơn, hai bên va vào nhau, có mấy lò bị cản dừng lại, nhưng vẫn có hai cái lọt ra, rơi xuống đất.

Tiếng nổ vang rền, tai đều ù đi, át hết tất cả âm thanh, đất đai rung chuyển!

Không từ ngữ nào mô tả được cảnh lò đan nổ, như đất rung núi chuyển, như tận thế đã tới, một vùng biển lửa màu lam từ trong lò vỡ bùng ra, tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Những nơi chúng đi qua, đều vang lên những tiếng kêu thảm thiết, các cự nhân bốc cháy, những mảnh vỡ của lò đan như những viên sao băng, bắn văng tung tóe!

Gợn sóng trùng kích hất văng những cự nhân đang bốc cháy trên đường đi của chúng!

Những làn khí năm màu không ngừng lan ra khắp nơi, chui vào người những cự nhân, khiến các cự nhân đó nhanh chóng bị thối rữa.

Có những cự nhân như bị choáng đầu, rõ ràng đang bị thiêu cháy, vậy mà còn đứng hoa chân múa tay vui sướng!

Lò thứ hai, thứ ba, thứ tư lần lượt nổ, cả chiến trường chìm trong màn lửa màu lam cuồn cuộn, như muốn san tất cả thành bình địa! !

Lực sát thương mạnh nhất khi lò vỡ, chính là màn sương mù năm màu!

Những nơi sương mù đi qua, hầu như không còn một ngọn cỏ, trong lò đan ẩn chứa một loại dược lực quái dị, mà ngay cả bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết rõ.

Ngay cả những hồn tu cũng phun máu, vội vàng rút lui, cảm Man Hoang thảm đạm, tác hại của bốn lò đan này quá lớn, không chỉ số lượng lớn thổ dân bị chúng diệt sát, mà còn tác động lên những người còn sống sót.

Họ đã bị những lò đan này diệt đi chiến ý, diệt đi quyết tâm chiến đấu, ai nấy chỉ còn biết cuống cuồng chạy lùi về sau, trong mắt họ, chỉ còn sự sợ hãi, sợ hãi và mờ mịt, không sao tin được.

“Bạch. . . Bạch. . . Ma! !” Các thổ dân cuồng loạn la lên, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần trên trường thành đầy sợ hãi.

Không chỉ thổ dân, mà ngay cả tu sĩ ngũ đại quân đoàn cũng vô thức ngừng thở, sự kính sợ dành cho Bạch Tiểu Thuần đã lên tới cực hạn.

Nổ lô là hắn làm ra, Tụ Hồn đan là hắn luyện, những mặt trời nhỏ dữ dằn khủng bố này cũng là từ tay hắn mà có. . . lần nào cũng tạo nên hiệu quả kinh người.

Khi tất cả tiêu tán, khu vực chiến trường kia đã trở thành trống trơn, trên mặt đất chỉ còn lại bốn cái hố sâu và sáu phế lô chưa nổ được.

Cả chiến trường chìm trong tĩnh mịch một cách quỷ dị, ngoài hai thiên nhân đang chiến đấu, đám Bạch Lân và thần hồn Luyện hồn sư, cả hai phe địch ta đều sững ra, chìm đắm trong những tiếng nổ bạo liệt vẫn còn vang vọng trong đầu.

Lão giả dưới hình ngũ giác do năm tế đàn tạo ra run rẩy mở mắt, nhìn về phía chiến trường, sau đó ngẩng lên nhìn hai thiên nhân đang giao chiến trên cao, im lặng một lát, rồi quay sang nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần trên trường thành.

Cái nhìn này, như muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài cả người Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác há to miệng, hít sâu liền mấy lần, nhìn chiến trường mà khiếp vía, ai da, chiến công của hắn đang bay lên với một tốc độ kinh người!

“Ta sẽ trở thành Thiên phu trưởng a.” Bạch Tiểu Thuần không nén được kích động.

Đột nhiên, từ trên rặng mây máu trên cao, một ánh mắt chiếu xuống.

Một mảng huyết vụ từ trong rặng mây máu tróc ra bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, chính là nữ tử áo đỏ kia ra tay, định giết Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng Trần Hạ Thiên làm sao đồng ý, lão cười to, vung tay ra cản.

Bạch Tiểu Thuần sợ run, lại thấy những đại tù trưởng ở phía xa dưới kia cũng đang ném những ánh mắt dữ tợn, điên cuồng về phía mình.

“Sao đều nhìn vào ta… ai da, nguy hiểm quá, ta nên chạy lẹ về thôi.” Bạch Tiểu Thuần căng thẳng, quyết định lùi về, nhưng trên trời cao đã vang lên một tiếng nổ to.

Phía trên lão giả áo đen, khoảng không gian do năm tế đàn tạo ra đã hoàn toàn vỡ nát.

“Đói. . . Đói. . .” một tiếng gào rầu rĩ từ trong những cái khe trong đó vọng ra, những bàn tay quỷ thi nhau thò ra ngoài, túm lấy lão giả áo đen, túm vào trong khe.

Lão giả áo đen không hề phản kháng, để mặc mình bị túm vào, sau đó trong khe vang lên tiếng cắn xé, nhai nuốt!

Một màn này cực kỳ quỷ dị, khiến tất cả tu sĩ đều ngơ ngác mà nhìn.

Bạch Tiểu Thuần trừng to mắt, nhìn khoảng không gian ngũ giác kia nứt vỡ, trong lòng cảm thấy rất không ổn, vội vàng rời khỏi trường thành, nhưng hắn còn chưa kịp đi, thì cái khe ấy đã xé rộng ra, lộ ra một cái miệng cực to!

Cự nhân này quá lớn, không thể chui ra khỏi cái khe này được, chỉ lộ ra được cái miệng của mình mà thôi!

Cái miệng này màu xanh, hai hàm răng đen kịt, phía trên vẫn còn dính máu thịt, thò ra lỗ hổng, gào lên.

“Đói. . . Đói quá. . .”

Cái miệng hướng về phía trường thành, hút một cái.

Trời đất tối sầm hẳn đi, đất trời vặn vẹo, một luồng lực hút cực mạnh xuấ thiện, ngay cả màn sáng trận pháp cũng không cản nổi, tu sĩ ngũ đại quân đoàn hoảng hốt nhận ra cơ thể họ đang bị hút bay lên không!

Hơn phân nửa tu sĩ trên trường thành đều bị hút về phía cái miệng to đó!

Bạch Tiểu Thuần không thể lùi lại được nữa, hắn bị lực hút kia hút ra ngoài trường thành, bay về phía cái miệng rộng.