Quyển 6 - Chương 94: Một chiêu kiếm pháp từ Trên trời giáng xuống

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tỉnh Cửu âm thanh như kiếm ngân từ trên trời đi tới mặt đất, sau đó lan truyền.

Triều Ca thành trở nên xôn xao, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.

Tru Tiên kiếm trận không phải là thứ chỉ có trong truyền thuyết hay sao? Tựa như chu tước cũng sớm đã đứt đoạn truyền thừa, vì sao lại ở trong tay Tỉnh Cửu tái hiện dưới ánh mặt trời?

Các đệ tử Trung Châu Phái tâm tình còn càng thêm phức tạp đôi chút, Tru Tiên kiếm trận…… Danh tự này đối với bọn họ mà nói thực sự có chút dấu hiệu không may.

Cường giả chân chính của các tông phái, giật mình lại là vì một chuyện khác.

Đó chính là Bạch Nhận tiên nhân vừa nãy lại không thể thoát khỏi toà kiếm trận nhìn có vẻ đơn sơ này.

Chuyện này cố nhiên là bởi vì Tỉnh Cửu bày ra Tru Tiên kiếm trận phi thường mạnh mẽ, nhưng cũng cần người chủ trì kiếm trận có thể nhìn thấu hành tung của Bạch Nhận tiên nhân.

Ngươi ở trong núi nhìn mặt trời giữa thiên không, làm sao có thể biết được mặt trời cách mình bao xa?

Nếu như ngay cả khoảng cách đều không thể biết, thì làm sao có thể xác định vị trí của đối phương?

Liên Tam Nguyệt hôm nay bày ra cảnh giới cùng sức chiến đấu không thể tưởng tượng nổi như vậy, có thể nói là người mạnh nhất Triêu Thiên đại lục, nhưng chiến đấu cùng Bạch Nhận tiên nhân hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng, chính là vì đạo lý này, Tỉnh Cửu dựa vào cái gì có thể làm được?

Mọi người bỗng nhiên nghĩ đến hắn có thể chính là Cảnh Dương chân nhân, mơ hồ đã hiểu ra điều gì.

Đúng, Tỉnh Cửu đã từng phi thăng thành công, tuy bị Bạch Nhận đánh lén, bị ép trở lại Triêu Thiên đại lục, hiện tại cảnh giới không cao lắm, nhưng hắn đã từng nắm giữ ý thức vượt qua phạm trù của thế giới này về phương diện ý thức cấp độ, hắn là người duy nhất trên Triêu Thiên đại lục có thể cùng Bạch Nhận đánh đồng.

“Ngươi cảm thấy như vậy có thể giết chết ta ư?”

Bạch Nhận nhìn Tỉnh Cửu ở ngoài kiếm trận bình tĩnh nói, sau đó nhẹ nhàng phất ống tay áo.

Một đạo uy áp mạnh mẽ khó có thể hình dung theo làn gió cực kì mờ nhạt kia tỏa ra khắp nơi, từ trong thiên không rủ xuống vài sợi mây, trong nháy mắt đã biến thành hư vô.

Bầu trời phía trên Triều Ca thành hoàn toàn phẳng lặng, chỉ có mây đen vô biên vô hạn, như một khối sắt lớn đè lên tất cả, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Làn gió cực kì mờ nhạt kia nhìn qua làm người say mê, nhưng so với cương phong trên không trung còn đáng sợ hơn vô số lần, nơi mà nó đi qua, vạn vật đều không tồn tại.

Phất Tư Kiếm kiếm quang đỏ như máu trong nháy mắt trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.

Vũ Trụ Phong thân kiếm bắt đầu cháy rừng rực, không còn vẻ cô lãnh thanh tịch thường ngày.

Sơ Tử Kiếm phủ kín một tầng tro bụi, không còn hàn lãnh như xưa.

Bất Nhị Kiếm là bất kham nhất, trước khi làn gió chạm đến mình đã cố gắng tránh né, nhưng lại không thể hoàn toàn tránh được, trên thân kiếm bóng loáng xuất hiện rỉ sét loang lổ, nhìn cực kỳ khó coi.

Bốn đạo tiên giai phi kiếm trong nháy mắt bị hao tổn linh khí, Tru Tiên kiếm trận tự nhiên cũng không còn cường đại như lúc trước nữa, sát ý bị giảm bớt rất nhiều.

Rất rõ ràng, Bạch Nhận chỉ cần ra tay thêm mấy lần, sẽ có thể phá trận mà ra.

Bởi vì đây không phải Tru Tiên kiếm trận hoàn chỉnh.

Còn cần một thanh kiếm.

Tỉnh Cửu đi vào trong Tru Tiên kiếm trận.

Thân pháp của hắn như tiên như mị, cách hơn mười dặm xuất hiện một lần, như một ngôi sao lấp lánh, liên tục chiếm cứ mười bảy cái tinh vị, đi tới trước người Bạch Nhận, điểm một cái về phía mi tâm của nàng.

Hắn mới là thanh kiếm sắc bén nhất, mạnh mẽ nhất trên Triêu Thiên đại lục.

Theo Vạn Vật Nhất Kiếm chém ra tinh lộ, Tru Tiên kiếm trận một lần nữa trở nên ổn định, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, sát tính tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Phất Tư Kiếm bốn đạo phi kiếm chuyển động theo hắn, kiếm ý lăng nhiên mà ra, nhắm thẳng vào Bạch Nhận.

Bạch Nhận không hề sợ hãi, hai tay như hoa sen nở rộ, phóng ra vô số tiên khí.

Bốn đạo phi kiếm ác liệt đến cực điểm lao tới, rơi vào trên tầng tiên ý kia, chỉ để lại bốn đạo dấu vết mờ mờ.

Bốn đạo vết kiếm kia tạo thành một chữ Nghệ (乂 Nghe giống nghệ tự phù của Ninh Khuyêt quá).

ngón tay của Tỉnh Cửu điểm ngay vào chính giữa chữ Nghệ này.

Tiếng cắt chém cực kỳ chói tai vang vọng, trong thiên không tóe ra vô số đốm lửa, hướng về mặt đất buông xuống, như hỏa thác như vậy, chỉ là rơi không đến mười trượng đã không còn hình bóng.

Cách đốm lửa đầy trời, Bạch Nhận nhìn Tỉnh Cửu nói: “Chỉ bằng mấy thanh kiếm này là không đủ. Nếu như ngươi không đem tiên khí cho nàng, có lẽ còn có chút cơ hội.”

Tỉnh Cửu thu hồi tay phải.

Đạo tiên ý kia chỉ dày nửa thước, nhưng phảng phất là bình phong mạnh mẽ nhất trong thiên địa, căn bản không có cách nào đột phá.

Hắn nói: “Đúng là có chút không đủ, như vậy nhiều hơn chút nữa.”

……

……

Sau khi Bạch Nhận tiên nhân giáng lâm, Việt Thiên Môn bốn tên cốc chủ đã đình chỉ truy sát Thái Bình chân nhân, nghe theo mệnh lệnh của Bạch chân nhân, trở lại trên vân thuyền của riêng từng người.

Hình ảnh chiến đấu trong thiên không làm người ta chấn động, mặc dù bọn họ đã là đại cường giả Luyện Hư cảnh, cũng có chút tinh thần hoảng hốt.

Vừa lúc đó, bọn họ thu được mệnh lệnh mới nhất của Bạch chân nhân, không khỏi có chút giật mình, Việt Thiên Môn thì càng hiếm thấy đưa ra ý kiến phản đối.

Bạch Nhận tiên nhân chẳng mấy chốc sẽ giết chết Tỉnh Cửu, tiếp theo sau đó chính là Liên Tam Nguyệt, Cảnh Nghiêu cùng với hết thảy kẻ địch của Trung Châu Phái.

Bị nàng kinh sợ, Bố Thu Tiêu cùng Thiền Tử cũng không dám động, cho dù Thanh Sơn Tông tại trong Triều Ca thành ẩn giấu cường giả nào đó, cũng tất không dám động.

Vì sao phải bội tín vào giờ phút như thế này, để vân thuyền mạnh mẽ tiến công Triều Ca thành?

Chỉ có Bạch chân nhân biết được, đó là bởi vì tiên nhân bị Liên Tam Nguyệt từ trong thân thể của Bạch Tảo ép ra ngoài, không cách nào dừng lại thời gian quá dài trên Triêu Thiên đại lục, sắp sửa phải rời đi.

Nếu như tiên nhân rời khỏi, thế cuộc nơi này tất nhiên sẽ tái sinh biến hóa, Trung Châu Phái nhất định phải thừa thời cơ tốt đẹp hiện tại, nắm lấy quyền khống chế hoàng thành đại trận, giết chết Cảnh Nghiêu, để tất cả trở thành định số.

Mặc kệ Việt Thiên Môn cùng các trưởng lão kia nghĩ thế nào, Đàm chân nhân đã rời khỏi Triều Ca thành, Trung Châu Phái chính là do Bạch chân nhân một lời mà quyết.

Hơn mười chiếc vân thuyền lần thứ hai chậm rãi khởi động, hướng về Triều Ca thành mà đến, tốc độ càng lúc càng nhanh, mang theo vô số cuồng phong.

Bố Thu Tiêu chú ý tới động tĩnh thành nam trước tiên, sinh ra phẫn nộ vô cùng lớn.

Đàm chân nhân đã từng cùng Tỉnh Cửu ước định, Trung Châu Phái cùng Thanh Sơn Tông năm trận chiến ba thắng, hiện tại mới đánh tới trận thứ ba, coi như Bạch Nhận tiên nhân không thể chiến thắng, nhưng các ngươi làm vậy là có ý gì?

Làm trai chủ Nhất Mao Trai, hắn làm sao có thể cho phép loại chuyện xảo trá như vậy phát sinh, cầm lấy Long Vỹ Nghiễn, chuẩn bị mang theo các đệ tử tiến vào hoàng cung.

……

……

Trung Châu Phái vân thuyền trước một khắc phảng phất còn ở chân trời, sau một khắc đã đến bên trong Triều Ca thành.

Ba chiếc vân thuyền phía trước nhất thậm chí đã tiến vào phạm vi hoàng thành.

Ở dưới bối cảnh mây đen đầy trời, hình ảnh này có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Đám người đang quan tâm trận chiến trên không trung kia, thẳng đến lúc này mới phát hiện ra dị tượng, dồn dập kêu to sợ hãi.

Trên tường thành thần nỗ chầm chậm ngẩng đầu, hướng về bầu trời phát ra cung tên, ở bụng vân thuyền nổ tung, tạo nên từng trận thanh quang.

Trung Châu Phái đệ tử sử dụng pháp khí ngăn cản, che kín thiên địa mà xuống.

Kim Ngưu hai vị cung phụng liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

Hoàng thành đại trận đã bị Liên Tam Nguyệt cùng Bạch Nhận tiên nhân chiến đấu phá hủy, đã không cách nào đem vân thuyền ngăn cản bên ngoài, hoàng cung mắt thấy sắp sửa bị chiếm lĩnh, ngoại trừ tử chiến, bọn họ không còn cách nào khác. Ai có thể ngờ được Bạch chân nhân làm việc dĩ nhiên tàn nhẫn hơn nữa vô liêm sỉ đến như vậy?

Trong tửu lâu, Thanh Nhi nhìn vân thuyền trong thiên không, căng thẳng nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?”

Âm Tam bỗng nhiên xoay người nhìn về phía nam, hơi nhíu mày, nói: “Lại còn điên hơn cả ta ư?”

……

……

Đầy trời mây đen bình tĩnh như một chiếc chăn.

Bỗng nhiên bên trong sinh ra một đạo vân tuyến cực nhỏ, xa xa nhìn tựa như một sợi tóc nhô ra.

Chỉ có những người tu hành nhãn lực vô cùng tốt mới phát hiện, phía trước của vân tuyến kia là một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia phi thường phổ thông, không có bất kỳ điểm nào đặc thù, phổ thông đến mức thời điểm mà nó xuất hiện, không gây nên bất luận người nào chú ý.

Thanh kiếm kia từ trong mây hạ xuống, hạ xuống chiếc vân thuyền phía trước nhất, mãi đến tận thời điểm sắp tiếp cận vân thuyền, mới bị Trung Châu Phái đệ tử phát hiện.

Trung Châu Phái cho rằng là Thanh Sơn đệ tử cuối cùng đã đến, bỗng cảm thấy phấn chấn, trận pháp đầu thuyền khởi động, chính là một đạo thanh quang đến đón.

Chỉ nghe bộp một tiếng nhẹ vang lên, đạo phi kiếm kia trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, sau đó giống như đá rơi vào trong phế tích tường cung.

Dễ dàng như vậy mà đã chặn được tiến công của Thanh Sơn đệ tử, trên vân thuyền Trung Châu Phái đệ tử ngược lại lại ngây người.

Vị cốc chủ kia châm chọc nói: “Mấy thứ đồng nát sắt vụn, cũng dám đến mất mặt xấu hổ ư.”

Vừa lúc đó, phía dưới tầng mây bình tĩnh lần thứ hai sinh ra một sợi dây nhỏ, phía trước vẫn là một cái phi kiếm rất phổ thông.

Tiếp theo, mười đạo, trăm đạo, ngàn đạo, vô số sợi dây nhỏ từ phía dưới tầng mây lao ra.

Mỗi sợi dây nhỏ đều là một thanh phi kiếm!

Lúc này tầng mây tựa như là một chiếc chăn màu xám dùng rất nhiều năm, mặt trên đã bung ra rất nhiều sợi bông.

Vô số phi kiếm xuyên phá tầng mây, từ trên trời rơi xuống!

……

……

Nhìn hình ảnh này, vị cốc chủ kia sắc mặt tái nhợt, lớn tiếng quát lên: “Phòng ngự!”

Vân thuyền đem trận pháp thôi phát đến mạnh nhất, Trung Châu Phái đệ tử không lo được thần nỗ phóng tới, lấy ra toàn bộ pháp bảo hướng về vô số đạo phi kiếm từ bầu trời hạ xuống đón đỡ.

Triều Ca thành vang lên vô số tiếng kinh ngạc thốt lên, mọi người hoảng sợ tới cực điểm, ở trong mắt bọn họ, trong thiên địa không còn bất luận đồ vật gì, chỉ còn lại kiếm!

Kiếm! Đâu đâu cũng có kiếm!

Vô số kiếm rơi, dày đặc như mưa, chung quanh đều là kiếm rít cùng kiếm ngân.

Kiếm ý uy nghiêm đáng sợ thậm chí dường như muốn đem thiên địa đều đâm thủng!

Đó như một trận dông tố cuồng bạo, dù làm sao có thể che chở được!

Chỉ trong nháy mắt, trận pháp bám vào chiếc vân thuyền kia đã tan vỡ, linh phàm nứt thành mảnh vỡ!

Một đạo phi kiếm đâm thật sâu vào boong thuyền, chém ra một vết nứt, tiếp theo liền có càng nhiều kiếm bay xuống, đem khối boong thuyền này chém thành nát tan.

Vân thuyền đâu đâu cũng có vụn gỗ cùng thiết phiến đang bay múa, ở giữa trộn lẫn máu tươi cùng hét thảm.

Trung Châu Phái đệ tử liên tục chết ở bên trong mưa kiếm!

Vị cốc chủ kia phát ra gào thét tuyệt vọng, kích phát toàn thân tu vi, hướng về không trung đánh tới.

Đầy trời mưa kiếm cảm giác được sự mạnh mẽ của hắn, tựa như bị gió phất động, hơi hơi lệch một ít phương hướng, mưa gió nơi này của hắn càng trở nên lớn hơn.

Ầm! Mấy trăm đạo phi kiếm từ trong thân thể của hắn ngang qua mà qua, phát ra một tiếng vang kỳ quái nặng nề .

Trong nháy mắt, vị Luyện Hư cảnh đại cường giả này đã biến thành một chùm sương máu!

Ngăn ngắn mấy tức, chiếc vân thuyền kia bị đầy trời mưa kiếm làm cho thủng trăm ngàn lỗ, từ từ tan vỡ, như cá voi chết rơi xuống mặt đất.

……

……

Chỗ cực cao trong thiên không.

Phía dưới tầng mây u ám.

Vèo vèo vèo vèo!

Vô số phi kiếm tranh nhau chen lấn chui ra khỏi tầng mây, sát bên người Tỉnh Cửu cùng Bạch Nhận, hướng về Triều Ca thành mà đi.

Bạch Nhận nhìn hình ảnh này, ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Đây là cái gì?”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi có nghe nói một chiêu kiếm pháp từ trên trời giáng xuống hay không?”