Q1 - Chương 63: Một nải chuối tiêu

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Từ cuối mùa xuân đến đầu mùa thu, cứ khoảng hơn mười ngày Cố Thanh sẽ tới đỉnh núi một lần.

Hắn không biết chuyện Tỉnh Cửu bị thương.

Thời điểm mỗi lần tới đỉnh núi, hắn cũng sẽ nhìn Tỉnh Cửu nằm ở trên ghế tre, ngoại trừ trận mưa đầu thu ngày đó —— y theo thỉnh cầu của Thanh Dung phong, ngày hôm đó Thanh sơn đại trận mở ra, mưa thu rơi vào giữa quần phong, hiện lên vẻ đẹp đìu hiu, Tỉnh Cửu bởi vì phải trở vào trong động phủ, nên có chút không vui.

Hôm nay Cố Thanh xách theo một nải chuối tiêu đi tới đỉnh núi.

Tỉnh Cửu nằm ở ghế trên, liếc nhìn chuối tiêu, nói: “Hầu tử cho?”

Cố Thanh gật đầu, hỏi: “Lần trước mang tới mấy cây trúc kia chính là dùng để sửa chân ghế?”

Lúc Liễu Thập Tuế từ sơn thôn trở lại, đã mang theo hơn mười cây cây trúc, nhờ Cố Thanh đưa tới.

Nghe nói bên ngoài động phủ của trưởng lão Bạch Như Kính trên Thiên Quang phong, hiện tại cũng đã trồng mấy bụi trúc mới.

Tỉnh Cửu nói: “Phần lưng của ghế dựa cũng cần phải sửa.”

Giờ Cố Thanh mới chú ý tới, phần lưng của ghế tre cũng có nhiều chỗ mới vừa được vá.

“Trước đây cũng có nghe qua tin đồn về ngươi, nhưng không nghĩ tới, ngươi lại có thể. . . Lười như thế thật.”

Hắn chăm chú nhìn Tỉnh Cửu nói, mang theo vài phần chân thành chịu phục.

Lười thành như Tỉnh Cửu vậy, còn có thể ở trên Thừa Kiếm Đại Hội dễ dàng mà vượt cảnh chiến thắng chính mình.

Từ trước đến nay hắn rất bội phục, hoặc là nói rất hướng tới loại thiên tài chân chính này.

Tỉnh Cửu nói: “Tu hành không phải là như phàm phu luyện võ, khoanh chân ngồi, nằm, ở phái dưới thác nước hoặc là đứng cạnh biển, kỳ thật không có gì điểm khác biệt.”

Cố Thanh tỉ mỉ suy nghĩ, phát hiện đạo lý này cũng đúng, nhưng đây chẳng qua là thời điểm minh tưởng tĩnh tư, thu nạp thiên địa nguyên khí, chẳng lẽ ngươi cũng không cần tu hành kiếm quyết?

Tỉnh Cửu nói: “Uống trà.”

Nghe lời này chắc hắn ai cũng nghĩ là hắn đang mời Cố Thanh uống tra, nhưng sự thực cũng không phải là như vậy.

Cố Thanh đem nải chuối tiêu bỏ lên trên bàn, bắt đầu nhóm lửa pha trà.

Tỉnh Cửu vẫn là rất nguyện ý có người pha trà cho mình uống, chỉ là Cố Thanh không phải là Liễu Thập Tuế, hắn không thuận tiện sai bảo, mấy con vượn lại quá ngu. . .

Một bình trà rót hai ly, Cố Thanh rất tự nhiên cầm một chén, ngồi xuống ở trên tảng đá lớn bên vách đá. Hai khối đá lớn là do mấy con vượn dời tới từ giữa vách núi.

Cố Thanh nhìn gò má của Tỉnh Cửu, phát hiện hiện tại mình đã có thể giữ vững bình tĩnh.

Dù khuôn mặt co dễ nhìn như thế nào, chỉ cần nhìn nhiều lần. . . Được rồi, vẫn là rất tốt nhìn, chỉ chắc là sẽ không chói mắt giống như lúc ban đầu vậy.

Thứ chân chính để cho Cố Thanh cảm thấy chói mắt, vẫn là thiên phú kiếm đạo của Tỉnh Cửu.

Mặc dù thời điểm sinh hoạt ở trên Lưỡng Vong phong, Quá Nam Sơn cùng những sư trưởng kia đối với thiên phú kiếm đạo của hắn cũng là tán thưởng có thừa.

Cố Thanh nói: “Lúc trước thời điểm ta quyết tâm tu đạo, suy nghĩ đệ tử của Thanh sơn thế hệ này cũng không có khả năng toàn bộ đều là bất thế thiên tài đi, như vậy chỉ cần ta nỗ lực làm ra việc mà đệ tử khác không làm được, liền nhất định có thể đi vào nội môn, trở thành một thành viên trong các đệ tử của Thanh sơn, hiện tại xem ra cái này là đúng, bởi vì người giống như ngươi vậy chung quy là rất ít.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta thưởng thức suy nghĩ của ngươi, hơn nữa vừa vặn trong thế hệ đệ tử này cũng không có thiên tài chân chính nào, chúc mừng ngươi.”

Cố Thanh giật mình, nghĩ thầm chẳng lẽ trời sinh Đạo Chủng như Triệu Tịch Nguyệt cùng Thập Tuế còn không được tính là thiên tài chân chính sao? Chỉ còn ngươi thôi?

Tỉnh Cửu nhìn nải chuối tiêu một chút, hỏi: “Ngươi có đi vào trong động phủ bao giờ chưa?”

Cố Thanh lắc đầu.

Hiện giờ hắn không có tư cách thừa kiếm, cũng không phải là chấp sự của Thần Mạt phong, chỉ có thể xem là khách trọ tạm thời ở đây thôi, cho nên hắn rất chú ý các tiểu tiết, phần lớn các thời điểm, đều là ở trong nhà gỗ nhỏ giữa vách núi minh tưởng tu hành, thỉnh thoảng tới đỉnh núi cũng chỉ ngồi ở rìa vách núi một chút mà thôi, nấu bình trà cho Tỉnh Cửu, chưa bao giờ suy nghĩ sẽ đi vào trong động phủ nhìn một chút.

Tỉnh Cửu nói: “Đi xem một chút đi.”

Vẻ mặt của Cố Thanh khẽ run, hỏi: “Có thể sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Khách trọ cũng là khách, nhìn một chút cũng không sao.”

Động phủ của Cảnh Dương sư thúc tổ, Cố Thanh làm sao có thể không hiếu kỳ.

Hắn suy nghĩ một chút, đứng dậy hướng về phía trong tiểu lâu đi đến.

Nhưng không có qua thời gian bao lâu, hắn liền chạy ra từ bên trong như đang trốn vậy.

Hắn nhìn Tỉnh Cửu tâm tình phức tạp nói: “Ta. . . Ta cũng là bởi vì học trộm kiếm pháp, mới sẽ biến thành như bây giờ.”

Quyển kiếm phổ bày trên bàn kia, rõ ràng cho thấy Tỉnh Cửu cố ý để cho hắn nhìn thấy.

“Ta cảm thấy ngươi như bây giờ rất tốt.”

Tỉnh Cửu cầm lên nải chuối tiêu trên bàn, nhưng trả lại cho mấy con vượn trong rừng cây.

Tiếp tục, hắn đi trở về trong động, lấy ra quyển kiếm phổ kia, ném tới trong tay của Cố Thanh, nói: “Đây cũng không phải là trộm.”

Cố Thanh trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Cảm tạ.”

Tỉnh Cửu nói: “Không cần.”

Cố Thanh nói: “Kỳ thật ta vẫn cảm thấy, ngươi cũng không có thích ta.”

Tỉnh Cửu nói: “Tâm cơ của ngươi có chút sâu, nhưng ta đối với việc như thế này cũng không chán ghét.”

Cố Thanh có chút không rõ, hỏi: “Vậy ngươi vì sao nguyện ý trợ giúp ta?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta không thích ca ca ngươi.”

Cố Thanh nở nụ cười, nói: “Ta cũng giống như vậy.”

Trở lại rìa vách núi, đi vào căn nhà gỗ đã bắt đầu sinh ra rêu xanh, Cố Thanh đi tới bên cửa sổ gỡ xuống vỏ cây chắn gió, mượn ánh sáng mặt trời bên ngoài mà lật ra quyển kiếm phổ trong tay kia.

Hắn học qua Lục Long Kiếm Quyết của Thích Việt phong, nhưng thời điểm bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, liền bị thu về, sau này cũng không thể dùng nữa.

Hắn có chút kích động, bởi vì … này có thể là Thần Mạt phong Cửu Tử Kiếm Quyết —— đây chính là Cảnh Dương sư thúc tổ bất truyền chân kiếm.

Nhưng hắn nghĩ lầm rồi.

Cố Thanh nhìn trang đầu của kiếm phổ, ngây người thời gian rất lâu.

Đây không phải là Cửu Tử Kiếm Phổ.

Tay hắn khẽ run lên.

Trang đầu của quyển sách kia rõ ràng viết hai chữ.

—— Thừa Thiên.

. . .

. . .

Một hồi mưa thu một hồi lạnh.

Thanh Sơn Cửu Phong bị ngăn cách, nóng lạnh không hiện, nhưng như cũ vẫn có bốn mùa.

Bệnh của Tỉnh Cửu rốt cục đã hết rồi.

Tiếng ve, tiếng vượn kêu, tiếng ho của Tỉnh Cửu, ba loại âm thanh chủ yếu nhất của Thần Mạt phong đã ít đi hai loại, nhất thời an tĩnh hơn rất nhiều.

Thế sự cũng không có quá nhiều biến hóa, các đệ tử vẫn tự mình tu hành, rất ít khi rời đi động phủ cùng chư phong, rừng rậm trong quần phong bị tầng tầng lớp lớp nhuộm đỏ, mỹ cảnh rất là tịch mịch.

Một ngày ở bên ngoài núi truyền tới một tin tức, bên ngoài Triều Nam Thành ở phía bắc Trọc hà có xuất hiện một đại yêu quái đáng sợ.

Nghe đồn tính tình của đại yêu kia cực kỳ tàn bạo, thích ăn thịt người, nhất là những đồng tử cùng đồng nữ kia.

Thời điểm tết Trung thu, con đại yêu kia bỗng nhiên xuất hiện, đâm cháy một mảnh vách núi bên ngoài Triều Nam Thành, mấy trăm dân chúng sống trong thôn trên vách núi tử thương thảm trọng.

Thanh Sơn Tông tự nhiên không thể không để ý việc này, đệ tử của Lưỡng Vong phong khi màn đêm vừa buông xuống liền ngự kiếm xuất phát, đi trừ yêu.

Có một ít vấn đề khiến cho người ta chú ý là, trời sinh Đạo Chủng Liễu Thập Tuế, cũng ở trong đội ngũ trừ yêu lần này.

Hiện tại trên danh nghĩa Liễu Thập Tuế vẫn là đệ tử của Thiên Quang phong, thừa kiếm không quá nửa năm, lại có thể được cho phép xuất ngoại trừ yêu, từ đó có thể thấy được, Lưỡng Vong phong coi trọng hắn như thế nào.

Chuyện xảy ra quá khẩn cấp, đệ tử của Lưỡng Vong phong rời đi rất là vội vàng, giữa cửu phong không có quá nhiều người biết.

Liễu Thập Tuế không có đi Thần Mạt phong, chỉ là nhờ Cố Thanh chuyển cho Tỉnh Cửu một tiếng.

“Thập Tuế cố ý dặn ta, nói cho ngươi biết, không được nói cho người khác biết.”

Cố Thanh sắp xếp ở trong lòng một chút mở miệng, tiếp tục nói: “. . . Chính là hắn nói cho ngươi biết chuyện hắn phải ly khai này, không được nói cho người khác biết.”

Trong hai câu nói này có cất dấu rất nhiều ý nghĩa khó hiểu, Tỉnh Cửu lại không có phản ứng gì, ngồi ở trong ghế tre, nhìn quần sơn bên ngoài vách núi, có vẻ cũng không thèm để ý.

Vài ngày sau, Cố Thanh lại đi tới đỉnh núi, lần này hắn cũng lại truyền lời cho người khác.

“Trong Tẩy Kiếm Các có một vị sư muội kêu là Ngọc Sơn, còn có một cái Nhạc Lãng Quận. . .”

Cố Thanh có chút không nhớ nổi tên của vị sư đệ kia.

Tỉnh Cửu nói: “Hắn họ Nguyên.”

“. . . Đúng vậy, vị thiếu niên họ Nguyện kia muốn hỏi, Thừa Kiếm Đại Hội ba năm sau Thần Mạt phong có thu người mới hay không.”

Triệu Tịch Nguyệt đã ở rìa vách núi, nghe thấy lời này, liếc mắt nhìn Tỉnh Cửu, phát hiện mình đúng là đã quên mất cái vấn đề này.

“Thu.”

“Không thu.”

Thanh âm của nàng và Tỉnh Cửu gần như vang lên cùng một lúc.

Cố Thanh mở ra hai tay, tỏ ý chính mình cũng chỉ là một tên truyền lời mà thôi.

Triệu Tịch Nguyệt nhìn về Tỉnh Cửu hỏi: “Vì sao không thu?”

Tỉnh Cửu nói: “Ầm ĩ.”

Triệu Tịch Nguyệt không phải là Cố Hàn, cũng không phải Mã Hoa, không có bị bí quyết một chữ của hắn đánh bại.

“Ta là Phong chủ.”

Nàng lưu lại những lời này, liền trở về động phủ.

. . .

. . .

Vừa bắt đầu mùa đông, tuyết đầu mùa liền rơi xuống, mấy ngày sau, Thanh sơn nghênh đón một trần gió tuyết lớn hơn nữa.

Vẫn là do yêu cầu của Thanh Dung phong, Thanh sơn đại trận mở ra, hoa tuyết từ bầu trời rơi xuống tới tấp.

Vừa qua thời gian một đêm, quần phong liền trắng xóa, phóng tầm mắt nhìn lại, cứ như là được bao phủ bởi một cái áo bạc vậy, rất là đẹp.

Một đạo phi kiếm xé gió tuyết tới, hạ xuống đỉnh Thần Mạt phong.

Cả người của Cố Thanh đều là tuyết, sắc mặt hơi trắng.

Từ sau khi bị trục xuất khỏi Lưỡng Vong phong, hắn liền rất ít khi ngự kiếm, khi ở trong Thần Mạt phong càng chỉ đi bộ mà thôi.

Xem ra chắc là đã xảy ra chuyện gấp nào đó.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt từ trong động phủ đi ra.

Cố Thanh nhìn bọn họ nói: “Thập Tuế bị thương.”