Q2 - Chương 39: Tỉnh Cửu môn hạ đại sư huynh

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cuối cùng thì người cũng không phải là kiếm, không thể nào chứng minh được cái ý nghĩ đó có phải chỉ là thật hay không.

Vì vậy cách nói Tiên Thiên Kiếm Thể cũng chỉ có thể là một loại giả thuyết mà thôi.

“Nếu như đó không phải là Tiên Thiên Kiếm Thể, vậy thì là cái gì?”

Phong chủ của Bích Hồ phong Thành Do Thiên từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng cũng mở miệng nói.

Hình ảnh diễn ra trong một cái chớp mắt đó đệ tử bình thường xem không hiểu, thế nhưng đối với những cao thủ tu kiếm vấn đạo nhiều năm như bọn họ, tâm tình làm sao có thể không sinh ra chấn động cho được?

“Đến tột cùng thì đôi tay kia của hắn là cái gì?”

Thích Việt phong chủ nhíu nói: “Phi kiếm của Nam Sơn cũng không phải là phi kiếm thông thường.”

Thân là thủ đồ của Chưởng môn Thanh sơn, kiếm của Quá Nam Sơn đương nhiên không phải là phàm vật, tên là Lam Hải, chính là đệ nhị phẩm tiên kiếm.

Liên quan tới thanh kiếm kia, còn có một đoạn chuyện xưa hoặc có thể nói là một vụ án.

Có người nói vì để cho Quá Nam Sơn lúc đó vẫn là Tẩy Kiếm đệ tử nhận được thanh kiếm này, có một vị trưởng lão của Cố gia sớm… Kiếm quy Thanh sơn.

Quá Nam Sơn vì nhận được sự tán thành của Lam Hải kiếm, dùng trọn thời gian hai năm, so với Trác Như Tuế cùng với Triệu Tịch Nguyệt thì chậm hơn rất nhiều.

Một thanh danh kiếm bị chặt đứt như vậy, muốn luyện tốt lại một lần nữa không biết phải cần bao nhiêu năm, các Phong chủ cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.

“Cho dù thật sự Tỉnh Cửu biết Đại Bi Thủ của Quả Thành Tự, cũng không có khả năng bắt được thanh kiếm này.”

Dựa theo suy nghĩ thông thường, bất luận kẻ nào định bắt chước Tỉnh Cửu dùng tay đi bắt thanh Lam Hải kiếm kia, đầu tiên chính là mười ngón tay sẽ bị chặt đứt, sau đó là cả bàn tay.

Thích Việt phong chủ khẽ nhíu mày nói: “Trừ phi… Cái tên kia có luyện qua Kim Cương Bất Hoại.”

Phong chủ của Tích Lai phong nói: “Ba năm trước đây Thượng Đức phong cũng đã nghĩ tới cái này.”

Ba năm trước đây Thần Mạt phong tái hiện nhân gian, lúc đó Trì Yến có nói qua, có thể Tỉnh Cửu đã luyện qua Kim Cương Bất Hoại.

Lúc đó trưởng lão của Vân Hành phong cũng từng góp vui nói Tỉnh Cửu thích sờ người đầu, hẳn là thói quen quán đỉnh của hòa thượng sao.

Trong Thanh Sơn Tông không có người nào tin tưởng cái suy luận này cả, chỉ xem cái này là một câu chuyện cười mà thôi, chỉ là không rõ vì sao Thượng Đức phong từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, tại sao lại đi kể câu chuyện cười như vậy.

Hiện tại xem ra, quả nhiên Thượng Đức phong không nói chuyện cười.

Mấy đạo tầm mắt rơi xuống trên Tam Xích Kiếm.

Các Phong chủ biết, vị lão nhân tính tình lãnh khốc kia đang đang nghe mọi người nói chuyện.

Phong chủ của Tích Lai phong chậm rãi nói: “Kim Cương Bất Hoại Quả Thân, cộng thêm Kiếm đạo của Thanh sơn ta gia trì, nói không chừng thật sự có thể thành tựu Tiên Thiên Kiếm Thể.”

Phong chủ của Thanh Dung phong nói: “Rốt cuộc thì những tăng nhân kia muốn làm cái gì? Nếu như trước khi rời chùa cũng đã thành tựu Quả Thân, tất nhiên là thiên tài thực sự, loại đệ tử này làm sao có thể để cho hắn rời đi? Chẳng qua Tỉnh Cửu đã bái làm môn hạ của Thanh sơn ta, cho dù hắn có là tăng nhân Đạo Hồng Trần của Quả Thành Tự, cũng chỉ có lợi.”

Nếu như chuyện này là thật, vì giữ phép tắc của Đạo Hồng Trần, cho dù tương lai Tỉnh Cửu có trở về Quả Thành Tự đi chăng nữa, thì khi Thanh sơn có việc cũng phải trở về tương trợ.

“Chưa đủ.” Phong chủ của Tích Lai phong trầm ngâm một lát sau đó nói: “Nếu như hắn đã ở Quả Thành Tự mười năm, vậy thì cũng phải ở lại Thanh sơn mười năm, ít nhất phải đảm bảo thời gian ở hai bên bằng nhau. Ta sẽ thương lượng chuyện này với Chưởng môn sư huynh, xin chư vị sư đệ muội chớ có truyền ra ngoài, cũng chớ có đi hỏi Quả Thành Tự, chúng ta coi như cái gì cũng không biết.”

Đây cũng là có ý định chia Tỉnh Cửu thành hai.

Các vị Phong chủ tới tấp tán thành.

Cảnh giới bây giờ của Tỉnh Cửu vẫn rất thông thường, chặt đứt được kiếm của Quá Nam Sơn cũng chỉ là nhờ mưu lợi mà thôi, nhưng không ai có thể nhìn ra được tiền đồ trong tương lai của hắn.

Nếu như suy đoán này là thật, như vậy Quả Thành Tự đã giúp Phong Đao Giáo ra một vị Đao Thánh, nói không chừng trăm năm sau Thanh Sơn Tông cũng sẽ xuất hiện một vị Kiếm Thánh.

. . .

. . .

Trở lại Thần Mạt phong, Triệu Tịch Nguyệt lấy viên ngọc tản ra ánh huỳnh quang nhàn nhạt kia ra, giao cho Cố Thanh cùng với thiếu niên họ Nguyên.

Cố Thanh thận trọng tiếp nhận, mang theo thiếu niên họ Nguyên trở lại trong động phủ, loại bỏ một đạo kiếm ý được hạ xuống trên hạt châu.

Hạt châu kia phóng ra vô số đạo ánh sáng, chiếu lên trên vách đá, hình thành một bức hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng tràng cảnh mà nó chiếu lên chính là Thanh Sơn Thí Kiếm diễn ra vào ngày hôm nay.

Đây chính là Tố Lưu Châu, có thể ghi lại sơ lược một phần hình ảnh, nghe nói Trung Châu Phái còn có một loại pháp bảo kêu là Hoàn Thiên Châu còn có thể đem hình ảnh đã từng phát sinh tái hiện lại y như là thật vậy, thậm chí còn có thể đem âm thanh lúc đó thu vào lại, chỉ là Hoàn Thiên Châu quá mức trân quý, được cất giữ ở sâu bên trong Bổ Thiên Các của Trung Châu, cho tới bây giờ vẫn không có mấy người được nhìn thấy.

Hoàng hôn đã lui, bóng đêm dần dần đậm, ánh sao nhấp nháy, ấm trà lại rất là an tĩnh.

Tỉnh Cửu ngồi ở rìa vách núi, nhìn một ngọn núi ở nơi xa, trầm lặng không nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi: “Muốn nói chuyện một chút sao?”

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Trước kia ta rất ít nói chuyện, hiện tại nói nhiều hơn, thế gian vạn vật đều đang thay đổi, bất cứ chuyện gì đều có đạo lý của nó, thế nhưng ta vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại chấp nhận cuộc sống khổ sở như vậy, nguyện ý sống vì người khác, đạo lý này ta hiểu, thế nhưng ta không thể nào tiếp nhận được.”

Triệu Tịch Nguyệt biết “bọn họ” mà hắn nói tới chính là Lưỡng Vong phong, hoặc cụ thể hơn một chút chính là Liễu Thập Tuế, nàng không biết mình nên nói tiếp như thế nào nữa.

Tỉnh Cửu nói tiếp: “Tốc độ tu hành của ta quá chậm.”

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ thầm những lời này quả thật là không hợp với tính tình của ngươi, đây là do cái gì kích thích đây?

“Đã biết phía trước là cái gì, lại còn phải không ngừng đi lại một lần nữa, nhìn một chút phong cảnh mà mình đã từng xem qua, quả thực nhạt nhẽo, cho nên ta không vội.”

Tỉnh Cửu nói: “Nhưng ngày hôm nay là lần đầu tiên ta có cảm giác cấp bách.”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Vì sao?”

Tỉnh Cửu nhìn nàng chăm chú nói: “Nếu như hiện tại ta đã là Phá Hải cảnh, vậy thì có thể đánh Bạch Như Kính một trận.”

Triệu Tịch Nguyệt không nói gì, nghĩ thầm ngày hôm nay ngươi đã đánh ba cái đệ tử quan trọng nhất của Lưỡng Vong phong, vẫn còn cảm thấy chưa đủ sao.

Chuyện tình của Liễu Thập Tuế, xem ra sẽ không kết thúc như vậy.

. . .

. . .

Hơn mười chùm ánh sáng dần dần trở về trong Tố Lưu Châu.

Dạ minh châu lại phát ra ánh sáng một lần nữa, trong động phủ lại được chiếu sáng như ban ngày.

Vẻ mặt của Cố Thanh ngưng trọng, sắc mặt của thiếu niên họ Nguyên tái nhợt.

Hình ảnh trong Tố Lưu Châu cực kỳ mơ hồ, cũng không có âm thanh, thế nhưng bọn hắn vẫn xem hiểu những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.

Liễu Thập Tuế bị phế đi tu vi, trục xuất Thanh sơn.

Tỉnh Cửu liên tục khiêu chiến đệ tử của Lưỡng Vong phong, thậm chí để cho thủ đồ của Chưởng môn phải thổ huyết.

Hai người nhìn nhau, nhìn thấy được sự khiếp sợ trong mắt của đối phương.

Cố Thanh vỗ vỗ bả vai của thiếu niên họ Nguyên, an ủi nói: “Không có việc gì.”

Hôm nay, trước khi Thí Kiếm Đại Hội diễn ra, hắn liền cảm giác được nhất định sẽ xảy ra chuyện không may, chỉ là không nghĩ tới sự tình lại sẽ huyên náo lớn như vậy.

Cũng may Liễu Thập Tuế vẫn bảo vệ được tánh mạng của mình, hai vị sư trưởng cũng không có bị chịu thiệt.

Thiếu niên họ Nguyên có chút ước ao, nghĩ thầm không hổ là người đã ở Thần Mạt phong ba năm, nhìn thấy sự tình lớn như vậy vẫn như cũ không hốt hoảng chút nào, nói: “Sư huynh thật là trấn định.”

Cố Thanh nói: “Sư cô là Phong chủ, ngươi chính là thủ đồ của Thần Mạt phong, ta phải gọi ngươi là sư huynh.”

Thiếu niên họ Nguyên không đồng ý làm theo, nói: “Dĩ nhiên là phải gọi theo trình tự nhập môn.”

Cố Thanh lắc đầu, nói: “Nếu như muốn dùng thứ tự nhấp môn để tính, ta cũng không phải là sư huynh.”

Thiếu niên họ Nguyên có chút không hiểu, hỏi: “Vậy thì là ai?”

Cố Thanh nhìn bầu trời đêm ở bên ngoài ngọn núi, trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Vị đại sư huynh của chúng ta kia a. . . Không biết còn có thể trở về được nữa hay không.”

(tấu chương hết)