Q2 - Chương 35: Kiếm đi

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Không đợi Tỉnh Cửu làm ra phản ứng, Mã Hoa liền xuất kiếm trước.

Tiếng kiếm rít đi xuyên qua khu rừng đá rậm rạp.

Một đạo kiếm quang đánh tới phía Tỉnh Cửu.

Ở trong khoảng cách như vậy, Tỉnh Cửu không thể nào dùng phi kiếm phản công, chỉ có thể lựa chọn né tránh.

Phương pháp duy nhất có thể giúp hắn chiến thắng Mã Hoa, chính là ngự kiếm bay lên, mạo hiểm thu ngắn khoảng cách giữa hai bên, sau đó cường công.

Lúc trước có một trận Thí Kiếm, có một vị đệ tử của Bích Hồ phong kia nghênh chiến một sư huynh của Thiên Quang phong có cảnh giới thực lực hơn xa mình, chính là làm như vậy.

Mã Hoa am hiểu mưu tính, hắn đem tất cả những chuyện này tính toán thật rõ ràng, hắn đã chuẩn bị tốt cho tình huống nếu như Tỉnh Cửu thật sự có thể tránh né phi kiếm của mình, tiến lại gần mình, như vậy hắn sẽ thu hồi phi kiếm sau đó sẽ lại lùi về phía sau, nói chung nhất định phải bảo đảm cự ly giữa hắn với đối phương, như vậy liền có thể đứng ở chỗ bất bại.

Còn nếu như làm như vậy thì sẽ hơi mất mặt, hoàn toàn không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Đương nhiên, tốt nhất thì không nên để cho hình ảnh như vậy có cơ hội xuất hiện.

Cho nên hắn xuất kiếm cực kỳ chăm chú, muốn tranh thủ chỉ dùng một kiếm, liền đánh bại Tỉnh Cửu.

. . .

. . .

Bãi đá giữa vách núi.

Phong chủ của Vân Hành phong bỗng nhiên giơ lên tay áo.

Một đạo khí tức cực kỳ cường đại, lan tràn về bốn phía đỉnh núi và dãy núi.

Mây mù lượn lờ ở trong rừng đá, đã bị đạo khí tức này ảnh hưởng, chậm rãi chìm xuống phía dưới, mãi cho đến khi chạm tới mặt đất, biến thành một tầng biển mây dày ước chừng hai thước.

Cái màn hình ảnh này thật sự rất đẹp, nhưng mọi người biết được, Phong chủ của Vân Hành phong cũng không phải là muốn tạo cảnh, mà là muốn để cho tất cả các đệ tử ở dưới mặt đất có thể thấy rõ ràng trận chiến đấu kế tiếp này.

Bao quát Phong chủ của Vân Hành phong ở bên trong tất cả các sư trưởng đều rất tò mò Tỉnh Cửu sẽ phá giải cục diện do Mã Hoa tạo thành như thế nào, đồng thời cũng muốn để cho các đệ tử học hỏi thêm một vài thứ từ đây.

Nhìn từ điểm này, có thể thấy rõ ràng ở trong trận chiến đấu này bọn họ xem trọng Tỉnh Cửu hơn.

. . .

. . .

“Đi.”

Cách Tỉnh Cửu phá giải cục diện của Mã Hoa, vẫn như cũ chính là dùng phương pháp mà hắn quen thuộc nhất, hoặc là chỉ nói một chữ.

Thiết kiếm phá không mà đi, bay về phía cây thạch trụ ở bên ngoài hơn một trăm trượng.

Dùng chữ “bay” có chút không chính xác lắm, bởi vì thiết kiếm quá nhanh, nhanh đến mức không có tàn ảnh, ngay cả kiếm quang cũng không kịp biến thành một đường.

Những người đang xem cuộc chiến chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, tựa như lúc Tỉnh Cửu rời đi mặt đất ban nãy vậy, đạo thiết kiếm kia cũng đã đi tới chính giữa hai cây thạch trụ rồi.

Lúc này phi kiếm của Mã Hoa mới vừa rời khỏi thạch trụ chưa tới hai mươi trượng.

Nhìn đạo thiết kiếm kia, Mã Hoa vừa hãi vừa sợ, Kiếm Nguyên ra hết, mạnh mẽ triệu hồi phi kiếm ngăn cản ở trước người.

Một âm thanh trong trẻo xuất hiện!

Cuồng phong gào thét ở phía trên rừng đá, sóng âm lan tràn khắp bốn phía.

Ở ngay thời điểm nguy cấp nhất này, may mà kiếm của hắn đã cực kỳ khó khăn mà kịp thời chặn lại thanh thiết kiếm của Tỉnh Cửu.

Hắn ngã ngồi ở trên thạch trụ, thất kinh, Thức Hải chấn động sinh ra gợn sóng, Kiếm Hoàn thì lại càng không thể nào bình tĩnh được.

Kiếm của Tỉnh Cửu thật mạnh!

Cái này không chỉ là nói đến lực lượng khổng lồ ẩn chứa ở trên thân kiếm, mà còn chỉ tốc độ nữa.

Vèo một tiếng, thiết kiếm của Tỉnh Cửu lại quay trở lại một lần nữa, vẫn không có tàn ảnh, chỉ có một đường kiếm quang rất ngắn.

Mã Hoa biết mình tuyệt đối không tiếp nổi một kiếm này, kêu lên một tiếng đau đớn, đạp kiếm bay lên, không chút do dự mà bỏ chạy về chỗ xa hơn.

Một lát sau, hắn hạ xuống trên một cây thạch trụ khác ở ngoài mười trượng, quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy cây thạch trụ mình mới đứng ban nãy, đã bị thiết kiếm của Tỉnh Cửu chém ra một cái lỗ thủng, rất nhiều đá vụn đang rơi xuống mặt đất, nhìn giống như là đại tuyết bay múa đầy trời.

Sắc mặt của Mã Hoa tái nhợt, mồ hôi lạnh ướt đẫm kiếm sam.

Cái gì mưu lược cái gì phán đoán, ở trước tốc độ cùng với lực lượng tuyệt đối, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Ngay thời điểm thiết kiếm bay về phía hắn, thậm chí hắn đã cảm thấy được khí tức tử vong.

Hắn không dám tưởng tượng nếu như mình phản ứng chậm hơn một chút, thì sẽ có kết cục như thế nào nữa.

Trên thực tế hắn cũng không có thời gian đi suy nghĩ những thứ này, bởi vì kiếm của Tỉnh Cửu lại tới.

Thiết kiếm gào thét phá không, khí thế mười phần.

Mã Hoa biết mình căn bản không thể tiếp nổi một kiếm này, cũng không thể tránh né một kiếm này.

Hắn đưa tay cầm kiếm ngăn cản ở trước người, la lớn: “Ta nhận . . .”

Một tiếng nổ “Oanh”!

Tỉnh Cửu không có cho hắn cơ hội chịu thua.

Thiết kiếm chém xuống, đem cái chữ “thua” mà hắn còn chưa kịp nói ra kia, trực tiếp chặt đứt.

Mã Hoa phun ra một ngụm máu.

Hắn cũng không chịu nổi nữa, trực tiếp rơi từ thạch trụ trên xuống.

Giữa ngọn núi khắp nơi đều là tiếng kinh hô.

Tỉnh Cửu không có ngừng tay.

Thiết kiếm tiếp tục đi truy kích phía Mã Hoa, tiếp tục chém xuống.

Có một chút kỳ quái là, trong lúc Mã Hoa rơi xuống mặt đất, vẫn có thể miễn cưỡng duy trì tư thế cầm kiếm, lại chặn phần lớn công kích.

Thiết kiếm càng không ngừng chém vào trên kiếm của hắn, tựa như một cái búa lớn không ngừng oanh kích, phát ra thanh âm cực kỳ vang dội.

Ba ba ba ba!

Âm thanh kinh khủng vang vọng khắp Thiên Quang phong.

Một tiếng “Oanh” vang lên, Mã Hoa nặng nề rơi xuống trên mặt đất, đập tan biển mây.

Thiết kiếm bay trở về.

Đệ tử của Thích Việt phong chạy tới.

Mã Hoa được đỡ lên, sắc mặt tái nhợt, cả người là máu, chật vật tới cực điểm.

Cường độ thân thể của người tu hành viễn siêu người phàm, hắn không có thực sự bị kiếm của Tỉnh Cửu chém trúng, tuy Kiếm Hoàn có bị tổn hại, bị thương rất nặng, nhưng hẳn là không ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn nhìn đạo thân ảnh phía trên thạch trụ kia, trong mắt thoáng hiện ra một tia sợ hãi, run giọng nói: “Ngươi phá cảnh từ khi nào!”

Kiếm đấu ở phía trên rừng đá, phi kiếm của Tỉnh Cửu có thể ở trong khoảng cách hơn một trăm ba mươi trượng mà vẫn còn có thể đạt được uy lực mạnh như vậy, có thể nói là do thiên phú dị bẩm của hắn.

Vấn đề là, độ cao của những thạch trụ này cũng vượt qua trăm trượng, ở lúc cuối cùng cự ly giữa hắn cùng với Mã Hoa, chỉ sợ đã gần đạt tới hai trăm trượng.

Kiếm của hắn như cũ vẫn có thể liên tục đánh trúng Mã Hoa, chém hắn từ trên bầu trời cho tới xuống mặt đất, mới vừa rồi còn thoải mái bay trở về, mấy thứ này đã chứng minh cái gì?

Chỉ có đệ tử Vô Chương cảnh giới mới có thể làm được điểm ấy!

Cũng giống như Mã Hoa vậy, rất nhiều người cũng nghĩ đến cái vấn đề này

Rất nhiều tầm mắt rơi vào đạo thân ảnh đứng ở phía trên rừng đá kia.

“Mới ban nãy.”

Thanh âm của Tỉnh Cửu từ phía trên rừng đá truyền tới.

Một mảnh ồ lên.

Nhưng Tỉnh Cửu nói là nói thật.

Trong quá trình du lịch đại lục với Triệu Tịch Nguyệt, hắn vẫn đang chuẩn bị để phá cảnh vào Vô Chương, trời thu năm ngoái liền đã có cảm ứng.

Bởi vì có chút nguyên nhân, nói đúng ra, nguyên nhân là do thân thể của hắn, thế nên hắn vẫn luôn có chút do dự.

Mãi cho đến khi nãy, nhìn thấy Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn đánh rơi xuống đất, rốt cục hắn mới làm ra quyết định.

Tự nhiên Mã Hoa không tin lời của hắn, trên gương mặt tràn đầy vết máu thoáng nặn ra một nụ cười thảm, nói: “Giao thủ với đồng môn, có cần phải làm tới như vầy không?”

Vừa mới dứt lời, hắn lại phun ra một ngụm máu, ở bên trong còn mang theo mấy cái răng nữa, mấy cái này đều là do kiếm của Tỉnh Cửu chấn rơi xuống.

Có chút người cảm thấy hình ảnh Mã Hoa bị thiết kiếm đập liên tục từ trên thạch trụ cho đến mặt đất có chút quen mắt.

Sau đó bọn họ mới nhớ tới, tràng cảnh Liễu Thập Tuế bị Quá Nam Sơn phế bỏ không lâu trước đây, cùng lúc này có thể nói là giống y như đúc.

“Người kia vẫn là mang thù như vậy a.”

Lâm Vô Tri nhớ lại cảnh Tỉnh Cửu đánh Cố Thanh ba cái ở trên Thừa Kiếm Đại Hội ba năm trước, cười khổ lắc đầu.

Ngay trước người của hắn, trưởng lão Bạch Như Kính khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ cái gì, Mặc trưởng lão thì lại nở nụ cười “ha hả” vài tiếng, có vẻ rất là thưởng thức.

Ở trong màn đấu kiếm này, không có ai xuất thủ cứu giúp Mã Hoa, cũng không có ai hô ngừng, bởi vì ai nấy đều thấy được Tỉnh Cửu không có dùng toàn lực.

Bằng không thì tại sao mỗi lần thanh thiết kiếm kia cũng sẽ chính xác mà chém lên thân kiếm của Mã Hoa?

Đương nhiên đó cũng không phải là do Tỉnh Cửu thủ hạ lưu tình.

Ngược lại, hắn chính là muốn ngay trước mặt đệ tử của Thanh sơn đánh Mã Hoa rơi xuống đất, muốn cho Lưỡng Vong phong mất mặt.

Ứng đối của Mã Hoa kỳ thật không có vấn đề gì, thôi diễn cục diện chiến đấu cũng tương đối chính xác, chỉ là ở trước kiếm của Tỉnh Cửu những thứ đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì.

Hiện tại vấn đề duy nhất chính là, Tỉnh Cửu mới tới Thanh sơn sáu năm, làm thế nào mà Kiếm Nguyên lại có thể dư thừa như vậy?

Trì Yến ngẩng đầu nhìn về phía trên rừng đá, hỏi: “Tiếp tục?”

Tỉnh Cửu biết hẳn là vị trưởng lão của Thượng Đức phong này đã đoán được dụng ý của mình, lại nhìn về phía bãi đá nơi đệ tử của Lưỡng Vong phong đang đứng.

“Xin chỉ giáo.”

Lần này, người hắn nhìn là Cố Hàn.

. . .

. . .

(muốn đều không cần suy nghĩ, ta cũng biết tương lai Đại Đạo Triều Thiên khẳng định có chương một sẽ kêu kiếm tới, khói lửa lớn Đại Chân chán ghét. . . )