Q1 - Chương 30: Một đóa kỳ hoa tới từ trong mây

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Rất nhiều người đều biết, ngày đầu tiên Tỉnh Cửu vào nội môn, liền nói muốn lấy kiếm của Thích Việt phong Mạc sư thúc.

Lúc mới bắt đầu, rất nhiều người còn đoán rằng hắn có thể hay không giống như ở ngoại môn Nam Tùng Đình cho người đời một kinh hỉ. Nhưng theo thời gian trôi qua, càng ngày càng ít người tin tưởng hắn có thể làm được chuyện này, ngay cả xuất thân Nam Tùng Đình Ngọc Sơn sư muội cùng vị đệ tử họ Nguyên đến từ Nhạc Lãng Quận kia đều đã không còn ôm hi vọng.

Thời gian nửa năm trôi qua, đừng bảo là Tỉnh Cửu lấy kiếm, ngay cả Kiếm phong hắn cũng không đi qua một lần.

Chuyện này đã sớm trở thành câu chuyện vỉa hè nổi danh nhất Tẩy Kiếm suối, đối với người không thích Tỉnh Cửu, như Tiết Vịnh Ca cùng những đệ tử ưu tú của Giáp khóa kia mà nói, cái này tự nhiên là trò hề của Tỉnh Cửu.

Ngày hôm nay, Tỉnh Cửu lại tựa hồ như muốn đi lấy kiếm.

“Lấy kiếm!”

“Tỉnh Cửu muốn đi lấy kiếm!”

Trong Tẩy Kiếm Các khắp nơi đều là thanh âm gào thét.

Mười mấy tên nội môn đệ tử hướng ra phía ngoài chạy đi.

Lâm Vô Tri có một chút ngoài ý muốn, sau đó phát hiện Mai Lý sư thúc kết thúc sớm chương trình học của Bính khóa, ngự kiếm mà đi, xem phương hướng cũng là Kiếm phong.

. . .

. . .

Thời điểm Tỉnh Cửu đi đến Kiếm phong, cũng không biết Mai Lý cùng Lâm Vô Tri đã sớm đi tới nơi này. Hắn càng không biết, thời điểm khi hắn hướng về Kiếm phong đi tới, có rất nhiều Tẩy Kiếm đệ tử thậm chí chư phong đệ tử nghe thấy tin mà đến cũng tới xem náo nhiệt. Bởi vì hắn không nghĩ tới, chính mình đi lên Kiếm phong sẽ bị người ta tưởng lầm là lấy kiếm.

Cũng may hắn biết đây là ban ngày, không có giống ban đêm ngày hôm đó chạy như điên, mà là rất ổn định mà đi tới.

Hắn rất nhanh liền leo lên vách núi, tốc độ không nhanh, nhưng cũng không có chậm lại chút nào.

. . .

. . .

Dưới Kiếm phong rất an tĩnh.

Các chấp sự Vân Hành phong lắc đầu liên tục, khiếp sợ không ra lời.

Các đệ tử càng là mở to miệng, một lát đều nói không ra lời.

Lúc vừa mới bắt đầu, nơi này cũng không phải là an tĩnh như vậy, thỉnh thoảng có thể nghe được âm thanh đối với Tỉnh Cửu chế ngạo cùng trào phúng.

Nhưng khi bọn hắn thấy hình ảnh Tỉnh Cửu đi lại ở trên núi, những thứ kia ngược lại đều bị tiếng hít khí lạnh thay thế.

Không biết lại qua bao lâu, các đệ tử rốt cục đã tỉnh hồn lại, nghị luận liên tục.

“Đây không phải là lần đầu tiên hắn lên Kiếm phong sao? Làm sao có thể đi ổn định như vậy?”

“Điều này sao có thể? Đã qua Ưng Chủy Nham, chẳng phải là đã hơn sáu trăm trượng?”

“Các ngươi nói hắn còn có thể đi được bao xa? Lại đi một trăm trượng?”

“Hắn cuối cùng không có khả năng lần đầu tiên liền đi vào trong mây đi!”

“Thật rất giỏi a. . . Đúng là thâm tàng bất lộ, chẳng qua nghe nói kiếm của Mạc sư thúc ở trên đỉnh núi, hẳn là rất khó lấy được.”

“Mau nhìn! Hắn muốn đi vào trong mây!”

“Hắn rõ ràng thật đi vào trong mây!”

. . .

. . .

Tỉnh Cửu không biết có nhiều khán giả như vậy xem mình lên Kiếm phong.

Coi như biết, hắn cũng sẽ không lưu ý, chỉ là y theo tiết tấu của mình đi lại.

Rất nhanh, hắn liền đi vào trong tầng mây, lại cũng không cách nào thấy, lưu lại một mảnh sợ hãi than dưới chân núi, còn có những hơi ngại bất mãn cảm khái kia.

Nếu như trước khi tiến vào trong mây dừng lại phất tay một cái, lại càng đẹp trai hơn sao?

Lâm Vô Tri xoay người chuẩn bị trở về Tẩy Kiếm suối, tầm mắt cùng Mai Lý sư thúc chống lại.

“Ánh mắt của Mặc sư thúc quả nhiên không sai.”

Hắn nhìn Mai Lý sư thúc nói: “Xin lỗi, xem ra đứa bé này chúng ta là nhất định phải tranh.”

Trên gương mặt của Mai Lý sư thúc hàn ý đột nhiên cao, nói: “Ta nói lại lần nữa, ngươi xem một chút đứa bé kia lớn lên trông như thế nào, đương nhiên muốn vào Thanh Dung phong của chúng ta. . . Mặc sư huynh xấu thành như vậy, hắn không biết xấu hổ thu hài tử này làm đồ đệ sao?”

. . .

. . .

Đi tới chỗ cao sườn núi phía đông của Kiếm phong, tìm được một phiến vách đá, Tỉnh Cửu dừng bước lại.

Lúc này là ban ngày, có thể nhìn thấy rõ ràng hơn chút, cái động kia chỉ sâu có ba thước, vừa vặn chứa được một người khoanh chân ngồi ở bên trong.

Triệu Tịch Nguyệt ngồi ở bên trong, tựa như hai ngày trước vậy.

Máu của nàng đã ngừng chảy, khí sắc rất tái nhợt, thoạt nhìn thương thế rất nặng.

Tỉnh Cửu thả xuống một giỏ đầy sơn quả xách trong tay, nói: “Ăn cái này.”

Những sơn quả này là trước khi hắn rời đi động phủ để cho mấy con vượn trong núi hái tới, mùi vị có một hơi chua khổ, nhưng đối với bổ dưỡng huyết khí cực kỳ có lợi.

Sau đó, hắn từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc đặt ở trước người của nàng.

Triệu Tịch Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói: “Vì sao thi thể sẽ bị phát hiện?”

Tỉnh Cửu có một ít ngoài ý muốn.

Nàng làm thế nào biết chuyện đã xảy ra dưới núi? Nếu như nói nàng có trợ thủ ở trong cửu phong, vì sao người nọ không có giúp nàng trị thương?

Triệu Tịch Nguyệt tựa hồ biết hắn đang suy nghĩ gì, nói: “Tự ta có biện pháp.”

Tỉnh Cửu không có hỏi tới, bởi vì hắn không quan tâm chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt lại nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn, muốn có được một đáp án.

“Ta thật lâu không có giết người, có hơi quên đến tiếp sau phải nên làm như thế nào.”

Tỉnh Cửu nói: “Hơn nữa xử lý thi thể, rất phiền phức a. . .”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Cho nên ngươi liền nhét vào bên giòng suối?”

Tỉnh Cửu hỏi: “Nếu không thì làm sao?”

Triệu Tịch Nguyệt cảm thấy thiếu niên này thật là một đóa kỳ hoa, so với chính mình còn muốn kỳ quái hơn.

“Ngươi rốt cuộc là người nào a.”

Nàng đương nhiên biết hắn là Tỉnh Cửu, mỹ mạo vô song Tỉnh Cửu.

Nhưng Tỉnh Cửu là ai đây? Là nội ứng Hoàng Triều phái tới sao?

Tỉnh Cửu nhìn nàng mỉm cười hỏi nói: “Vậy còn ngươi, ngươi là ai?”

Hắn đương nhiên biết nàng là Triệu Tịch Nguyệt, độc nhất vô nhị Triệu Tịch Nguyệt.

Nhưng Triệu Tịch Nguyệt là ai đây? Là cứu binh hầu tử mang tới sao?

Tỉnh Cửu không lo lắng Triệu Tịch Nguyệt sẽ vạch trần chính mình.

Nếu như bị người khác phát hiện nàng giết Bích Hồ phong sư thúc, coi như nàng là Triệu Tịch Nguyệt, cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Nếu như nàng nói là vị sư thúc kia muốn giết nàng. . . Có mấy người sẽ tin tưởng đây?

Cho nên chuyện này chỉ có thể trở thành là bí mật.

Tỉnh Cửu xác nhận thương thế của nàng hẳn là không có trở ngại, xoay người chuẩn bị xuống núi.

Lúc này hắn chợt nhớ tới một việc, nói: “Ta nhớ ra rồi, trước đây ta giết người cũng là không có chôn lấp.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Không sợ bị người khác phát hiện?”

“Tại sao phải sợ?”

“Sợ bị người trả thù, sợ. . . Phiền phức?”

“Trả thù? Ban đầu từng có vài lần, về sau liền không ai dám, cho nên không phải là rất phiền phức.”

Nói xong câu đó, Tỉnh Cửu liền ly khai Kiếm phong.

Trở lại dưới chân núi, nhìn những ánh mắt có chút tiếc nuối kia, hắn mới nhớ tới chính mình tựa hồ quên mất một ít chuyện.

. . .

. . .

Hành trình Tỉnh Cửu lên Kiếm phong , ở hai bờ Tẩy Kiếm suối dẫn phát rồi một hồi oanh động cực lớn. Tuy rằng hắn không có thể thành công mang về Tiên kiếm của Mạc sư thúc, nhưng ở trong Tẩy Kiếm Các không nghe được bất luận ngôn từ liên quan tới nhục nhã hay trào phúng gì cả, nhiều nhất là mang theo vài phần tiếc nuối mà thở dài, bao quát những sư huynh đã Tẩy Kiếm nhiều năm cảnh giới thâm hậu kia, bây giờ nói tới Tỉnh Cửu thì, cũng ở khi mở miệng nói chuyện cũng sẽ bảo vệ mang theo đầy đủ tôn kính, bởi vì ngày đó rất nhiều người tận mắt đến, hắn lần đầu tiên leo Kiếm phong liền đi vào tầng mây trong.

Liên quan tới vụ án vị Bích Hồ phong sư thúc bị giết kia, Thượng Đức phong còn đang khẩn trương mà tiến hành điều tra, nhưng ở bờ Tẩy Kiếm suối đã không có bao nhiêu người quan tâm tới, không có người thấy vị sư thúc kia, tự nhiên chưa nói tới tình cảm gì, hơn nữa chuyện này cùng bọn họ cách nhau thật sự là quá mức xa xôi.

Không có ai sẽ tin tưởng một cái Tẩy Kiếm đệ tử có thể giết chết một cái Vô Chương cảnh Kiếm Tiên.

Ngoại trừ Liễu Thập Tuế cái ngu ngốc kia.

Tỉnh Cửu cười thầm nghĩ.