Q2 - Chương 43: Thật là một đóa hoa nhài mỹ lệ

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

“Không phải là ngươi muốn chứng minh sao? Ta liền chứng minh cho ngươi xem, Bất Lão Lâm có rất nhiều người, cũng có rất nhiều lưu phái, có tốt có xấu.”

Ngụy Thành Tử nhìn thằng vào gương mặt của hắn không chút thay đổi nói: “Ngươi có thể đứng ở bên phía của chúng ta, hoặc là đi tìm chết.”

Bọn họ biểu lộ thân phận của mình ở ngay trước mặt Liễu Thập Tuế.

Nguyên Anh trưởng lão của Trung Châu Phái cùng với tiền bối của Nhất Mao Trai, vậy mà đều là người của Bất Lão Lâm.

Nếu như Liễu Thập Tuế không đi theo bọn họ, vậy thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi.

Chỉ có người chết mới sẽ không bại lộ bí mật này.

Liễu Thập Tuế vẫn không có nghĩ ra, tại sao đột nhiên bọn họ lại hạ thủ với tên đệ tử của Huyền Âm Tông kia, vì để chứng minh Bất Lão Lâm cũng có người tốt sao?

“Chúng ta nhận được nhiệm vụ là đem ngươi mang về, hơn nữa còn phải là ngươi tự nguyện đi theo, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này để thuyết phục ngươi mà thôi.”

Ngụy Thành Tử nói: “Rồi lại nói Trung Châu Phái ta giết một tên Ma đầu, lại có vấn đề gì?”

Liễu Thập Tuế nói: “Ta không có cảm thấy mình lại quan trọng như vậy.”

Ngụy Thành Tử nói: “Ngươi là một tài năng xuất chúng, bằng chừng ấy tuổi liền có thể đi vào Kim Đan trung kỳ, phóng tầm mắt nhìn khắp toàn bộ Triều Thiên đại lục cũng có thể đứng vào trước mười, Thanh Sơn Tông không quý trọng, tự nhiên vẫn có những nhà khác quý trọng, nếu như không phải những tông phái kia không muốn đắc tội với Thanh Sơn Tông, chỉ sợ đều sẽ tới xem ngươi một chút.”

Liễu Thập Tuế trầm mặc một chút, nói: “Ta cần phải suy nghĩ một chút, ngày mai các ngươi trở lại đi.”

Ngụy Thành Tử nói: “Ta biết ngươi không sợ chết, thế nhưng không được tự sát, bằng không thì toàn bộ những người trong thôn này đều phải chôn cùng với ngươi, còn có cả cha mẹ của ngươi nữa.”

Liễu Thập Tuế nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nói: “Mấy lời nói về người tốt và người xấu các ngươi nói ban nãy, kỳ thật đều là nói dối?”

“Những thứ kia đều chỉ là lý do mà ngươi muốn nghe mà thôi, ngươi cần mượn cớ, bất luận thật giả, ngươi chỉ cần hỏi mình một câu ta thật sự cam tâm sao?”

Nói xong câu đó, Ngụy Thành Tử cùng với lão thư sinh xoay người rời đi.

. . .

. . .

Đêm khuya, sao sáng.

Liễu Thập Tuế lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết có phải là đang tự hỏi lòng mình cái vấn đề kia hay không.

Bỗng nhiên, hắn bò dậy, đi tới trong căn phòng cách vách.

. . .

. . .

Liễu mẫu cầm lấy tay hắn, không biết nên nói cái gì.

Liễu phụ thở dài, từ trong chỗ sâu nhất của mái hiên lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho hắn.

Liễu Thập Tuế tiếp nhận hộp, mở ra nhìn, phát hiện ở bên trong là một đóa hoa nhài.

Cái đóa hoa nhài này chắc là dùng đạo pháp đóng kín để bảo tồn, vẫn như cũ trắng nõn như lúc ban đầu.

“Hơn một năm trước khi Cửu công tử trở lại đây thì có để lại thứ này.”

Liễu phụ nói với hắn: “Hắn nói cho ta, nếu như ngươi vẫn muốn đi, thì nhớ kỹ phải đưa thứ này cho ngươi.”

Liễu Thập Tuế không biết đây là ý gì.

Liễu mẫu cầm lấy đóa hoa nhài, dùng sợi chỉ khâu lại ở trên vạt áo của hắn, nhìn rất đẹp. (chú)

. . .

. . .

Liễu Thập Tuế biến mất khỏi tiểu sơn thôn, đương nhiên là người trong thôn biết, thế nhưng bên ngoài không có ai để ý cả.

Hiện tại chuyện trọng yếu nhất của Triều Thiên đại lục chính là Mai Hội sẽ diễn ra vào mấy ngày nữa, rất nhiều người tu hành đã đi về hướng thành Triều Ca.

Hơn mười đạo kiếm quang xuất hiện ở trong bầu trời xanh thẳm, hình ảnh cực kỳ đồ sộ như Tiên sư của Thanh sơn xuất hành tập thể đã sớm trở thành một loại phong cảnh nổi tiếng ở phía nam của đại lục, nếu như khí trời cũng đủ tốt, sẽ luôn có một chút bách tính vận khí không tệ có thể nhìn thấy hình ảnh như vậy, sau đó sẽ trở thành đề tài nói chuyện của bọn họ sau này.

Triều Nam Thành nhận được thông báo, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh trận pháp, chờ một mạch hơn mười đạo kiếm quang hạ xuống trong thành mới bắt đầu bố trí lại lần nữa.

Nam Hà Châu là khu vực truyền thống của Thanh sơn Kiếm Tông, khi thầy trò của Thanh sơn đi ra ngoài tự nhiên không cần phải vào ở trong Tiên cư như những người tu hành khác vậy.

Với tư cách là phòng đấu giá lớn nhất ở Nam Hà Châu, mỗi ngày Bảo Thụ Cư đều sẽ kiếm được rất nhiều tinh thạch cùng với vàng bạc, nhưng từ sáng sớm ngày hôm trước bọn họ liền đã hoàn toàn ngừng lại việc kinh doanh, do chính ông chủ tự mình chỉ huy mười mấy tên chấp sự cùng với gia nô đem chín tầng lầu lau dọn sạch sẽ, phải đảm bảo không có một chút bụi bặm nào cả.

Tầng thứ chín được tách ra làm hai gian phòng, một phòng cho người dẫn đội lần này là Phong chủ của Thanh Dung phong, còn cái phòng còn lại kia thì thuộc về Triệu Tịch Nguyệt.

Ông chủ Bảo Thụ Cư căn bản không tư cách nhìn thấy hai vị Phong chủ, hắn chỉ hy vọng một vị trong đó không nhớ kỹ thời điểm ban đầu ở lại nơi này bị đối xử thờ ơ đưa vào phòng Huyền chữ Ất, bất luận nhìn từ góc độ nào tới xem thì cũng không thể coi là đối xử lạnh nhạt được, thế nhưng gã chấp sự lúc đó nào có biết đâu rằng thiếu nữ dùng vải bố che mặt đó lại chính là Triệu Tịch Nguyệt trong truyền thuyết?

Bảo Thụ Cư đương nhiên không dám có bất kỳ một chút lơ là gì trong việc chăm sóc Phong chủ của Thanh Dung phong cả, nhưng các đệ tử Thanh sơn tham gia Mai Hội cùng với đi theo xem lễ lần này đều cảm nhận được thái độ của Bảo Thụ Cư đối với Triệu Tịch Nguyệt đặc biệt kính cẩn, ngoại trừ mơ hồ lộ ra vẻ sợ hãi, còn có ý tứ xu nịnh cực kỳ rõ ràng.

Yêu Tùng Sam là một trong mười vị đệ tử trẻ tuổi được tuyển chọn từ Thanh Sơn Thí Kiếm để tham gia Mai Hội, trước khi hắn đi tới Lưỡng Vong phong thì vẫn luôn tu kiếm ở trên Thượng Đức phong, không rõ lý do ở trong đó, nghe được hai vị đệ tử của Tích Lai phong cùng với Thích Việt phong giải thích, mới hiểu được đạo lý ở trong này.

Bảo Thụ Cư là sản nghiệp bên ngoài của Thanh Sơn Tông, dựa vào việc bán đấu giá mà lấy được số lượng tinh thạch cùng với số lượng tiền bạc cực lớn, thế nhưng đối với Thanh Sơn Tông mà nói thì lại chả là cái gì cả, thứ mà Thanh Sơn Tông chân chính để ý là, tài liệu đan dược cùng với các loại tài nguyên cần thiết để tu hành mà triều đình cùng với tông phái liên minh phân phát mỗi năm, hiện tại do Bảo Thụ Cư phụ trách việc vận chuyển tới Thanh sơn.

Phong chủ đời trước của Bích Hồ phong là Lôi Phá Vân đã chết được mấy năm, phần lớn những thứ như di trạch hoặc là nói giúp đều đã sớm biến mất hầu như không còn, tự nhiên Bảo Thụ Cư lo lắng sẽ bị lấy mất tư cách.

Yêu Tùng Sam không hiểu: “Thần Mạt phong mới mở lại, cũng còn không tham gia Thanh sơn nghị sự, làm sao sẽ quản những chuyện nhỏ nhặt này, vì sao Bảo Thụ Cư không đi van cầu những sư trưởng của những ngọn núi khác?”

Vị đệ tử của Tích Lai phong kia nói: “Ngươi cũng biết Thần Mạt phong mới mở lại, ngoại trừ Thần Mạt phong, những ngọn núi còn lại ai mà không có sản nghiệp riêng của mình? Dựa vào cái gì lại phải để cho Bảo Thụ Cư tiếp tục làm tiếp cái công việc béo bở này? Ý nghĩ của Bảo Thụ Cư cực kỳ rõ ràng, chính là muốn thay đổi hậu trường, trực tiếp chạy đến sang Thần Mạt phong.”

Yêu Tùng Sam hơi nhíu mày, nói: “Ta xem hay là phí công, làm sao tiểu sư cô lại để ý đến bọn hắn.”

Đệ tử của Thích Việt phong nở nụ cười, nói: “Đương nhiên là tiểu sư cô sẽ không để ý, Bảo Thụ Cư cũng không leo nổi lên tới Thần Mạt phong, thế nhưng ngươi không được quên, nhà của tiểu sư cô nằm ở thành Triều Ca, muốn tìm tới cửa cũng không phải là việc khó, nghe nói mùa đông năm ngoái, Bảo Thụ Cư vậy mà tặng hơn mười xe đồ tốt vào trong thành Triều Ca.”

Một lúc lâu Yêu Tùng Sam không nói gì, lát sau nói: “Đừng trò chuyện những thứ này nữa, lại nắm chặt thời gian tĩnh tu đi.”

Thời điểm diễn ra Mai Hội đã ngày càng gần kề, trên đường đi cảnh giới có thể tiến thêm dù chỉ là một chút, cũng là không tệ.

Vị đệ tử của Thích Việt phong kia cùng với vị đệ tử của Tích Lai phong kia liếc nhau, cười khổ lắc đầu, hoàn toàn không có chút tự tin nào cả.

Đệ tử tham gia Mai Hội năm nay của Thanh Sơn Tông, ở trong mắt của rất nhiều người chính là đội yếu nhất trong suốt mấy trăm năm qua.

Trác Như Tuế vẫn còn đang bế quan, đệ tử Thanh sơn tham gia Mai Hội đương nhiên là phải lấy Quá Nam Sơn dẫn đầu.

Ở trong Thanh Sơn Thí Kiếm, vị Chưởng môn thủ đồ này quả thực đã biểu hiện ra cảnh giới thực lực viễn xa bạn cùng lứa tuổi, hậu tích bạc phát, dĩ nhiên nhảy một cái bước vào Du Dã cảnh giới. Dựa theo rất nhiều người suy tính, nếu như mấy năm nay Đồng Nhan không có kỳ ngộ gì, nhất định Quá Nam Sơn có thể chiến thắng đối phương, thậm chí còn có thể khiêu chiến Lạc Hoài Nam nữa.

Kết quả. . . Kiếm của hắn bị chặt đứt.

Hiện tại hắn chỉ có thể ở lại trên Vân Hành phong để tiếp tục luyện kiếm, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể rời sơn.

Ngoại trừ Quá Nam Sơn, Cố Hàn vẫn còn đang dưỡng thương, Giản Như Vân cũng đang dưỡng thương.

Tính toán tỉ mỉ, vài tên đệ tử mạnh nhất của Lưỡng Vong phong đều không thể tham gia Mai Hội.

Đều là bởi vì người kia.

Đệ tử của Tích Lai phong nói: “Tại sao hắn lại có thể không đi cùng với chúng ta?”

Đệ tử của Thích Việt phong hơi trào phúng nói: “Bởi vì hắn là sư thúc a.”

. . .

. . .

Tỉnh Cửu không có ngự kiếm, mãi cho đến khi bầu trời tối đen mới đi ra khỏi Thanh sơn, đi tới trấn Vân Tập.

Cũng giống như lần đi ra Thanh sơn trước đó, hắn đi lên tửu lâu, gọi một nồi lẩu.

Lần này hắn không cần lại phải gọi uyên ương nồi, trực tiếp gọi một tô nước lèo, sau đó nấu một mảnh rau xanh lá cây.

Chẳng có tửu lâu nào lại hoan nghênh khách nhân như vậy cả, thế nhưng nếu như khách nhân sớm lấy ra một mảnh vàng lá, tự nhiên là ngoại lệ.

. . .

. . .

(chú: Ta ngay từ đầu chuẩn bị để cho Liễu mẫu đem hoa nhài cắm ở Liễu Thập Tuế thái dương, tựa như năm đó Phạm Nhàn đem tiểu hoàng hoa cắm hoa ở trong tóc Trần Bình Bình như vậy, nhưng tỉ mỉ vừa nghĩ, Thập Tuế còn rất trẻ a, cùng lão tới tiếu không quan hệ gì, chăm chú cân nhắc đi sau hiện khác ở áo chỗ vậy cũng rất tốt nhìn. )