Q1 - Chương 36: Khai hội

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thừa Kiếm Đại Hội bắt đầu.

Người đầu tiên đứng ra là một vị Tẩy Kiếm đệ tử tên là Trần Lâm.

Trần Lâm tiến vào nội môn đã có bảy năm, năm năm trước cũng đã thành công lấy kiếm, nhưng cho đến năm nay mới rốt cục tu tới Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, có tư cách tham gia Thừa Kiếm Đại Hội.

Nhiều năm tu hành cùng chờ đợi để cho hắn có được sự trầm ổn vượt qua tuổi tác, không có để ý ánh mắt bốn phía cùng áp lực của người đầu tiên xuất trận, chuyên chú mà bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng rời tay áo mà đi, ở trên thạch bích đang chảy nước xuống lưu lại một đạo vết tích rõ ràng, sau đó quay ngược mà về.

Không đợi phi kiếm tới gần người, hắn khinh thân nhảy một cái, rơi xuống trên thân kiếm, bắt đầu ngự kiếm phi hành, ở giữa vách đá phi hành qua lại, xem ra rất là thuần thục.

Vách đá bên bờ suối an tĩnh không tiếng động.

Bãi đá phía trên cao của vách đá có mây mù lượn quanh, sứ giả Huyền Linh Tông, khách tới từ Đại Trạch, đại biểu Triều Ca thành, còn có Quả Thành Tự Luật Đường Thủ tịch, cùng với từ trước đến nay cùng Thanh Sơn Tông giao hảo Thủy Nguyệt Am, mấy cái đại biểu các kiếm phái ngồi ở vị trí riêng của mình, duy trì trầm lặng, không nói gì.

Năm nay Kính Tông lần đầu tiên phái ra đại biểu tới xem lễ Thừa Kiếm Đại Hội của Thanh Sơn Tông, vị sứ giả kia không có kinh nghiệm gì, cũng không có chú ý tới sự trầm lặng giữa vách đá, nhìn vị đệ tử tên là Trần Lâm kia phi kiếm sắc bén, ngự kiếm thành thạo, ở giữa núi qua lại thoải mái, sinh lòng khen ngợi, vỗ tay ca ngợi vài câu.

Trần Lâm trở về trên tảng đá giữa suối.

Phụ trách chủ trì Thừa Kiếm Đại Hội là Thích Việt phong Hà trưởng lão, nhìn hắn mặt không chút thay đổi hỏi: “Ngươi nghĩ ở trên ngọn núi nào nhận kiếm?”

Thần tình của Trần Lâm rốt cục trở nên khẩn trương, thanh âm hơi khô nói: “Đệ tử có tài đức gì, không dám chọn.”

Lúc nói chuyện, hắn nhìn giữa vách đá nơi những sư trưởng của chư phong tụ tập, mang theo mong được cùng bất an.

Trên Thừa Kiếm Đại Hội, mỗi sư trưởng trong chín phong chỉ có thể chọn một cái đệ tử nhận kiếm, số lượng có hạn, cho nên cũng sẽ cực kỳ thận trọng.

Trần Lâm biết cảnh giới tu vi của mình ở trong đồng môn cũng không xuất chúng, không dám hy vọng xa vời bị chư phong tranh đoạt, chỉ dám hy vọng có thể có một nơi lựa chọn chính mình.

Giữa vách đá không có thanh âm vang lên, vẫn là một mảnh an tĩnh.

Theo thời gian trôi qua, trầm lặng biến thành xấu hổ.

Các đệ tử ở trên bờ suối không có tư cách tham gia Thừa Kiếm Đại Hội, nhìn mặt hắn lộ vẻ không đành lòng.

Ngọc Sơn sư muội càng là quay mặt đi, khẩn trương không dám nhìn.

Trong một mảnh tĩnh mịch, Trần Lâm vẫn như cũ duy trì bình tĩnh ngoài mặt, lấy kiên nghị khó có thể tưởng tượng mà ngửa đầu, giống như là tội phạm chờ đợi tuyên án cuối cùng.

Hắn biết nếu như lúc này chính mình cúi đầu, hoặc là biểu hiện một chút uể oải, liền có thể bị các sư trưởng cho rằng là kiếm tâm bất ổn.

Nếu như thế hắn liền thật còn phải đợi thêm ba năm.

Kính Tông sứ giả cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhìn ánh mắt của các tân khách ở bốn phía, cảm thấy hai cái tay vừa mới vỗ không biết nên để chỗ nào. Hắn thật không nghĩ ra, đệ tử có tài năng ưu tú như vậy, ở trong Kính Tông sẽ phải là đối tượng bị trọng điểm bồi dưỡng, nhưng ở trong Thanh Sơn Tông. . . Rõ ràng không có ai muốn?

Rốt cục có âm thanh vang lên ở giữa vách đá.

Phía Vân Hành phong thương nghị một phen, có thể là suy nghĩ ở trong tranh đoạt vài tên thí sinh trọng điểm sau đó không có cách nào tranh thắng các ngọn núi còn lại, quyết định thu Trần Lâm.

“Ngươi có bằng lòng hay không theo Trình trưởng lão học tập Thương Điểu Kiếm Pháp?”

Trần Lâm kinh hỉ không gì sánh được, run giọng nói: “Đệ tử nguyện ý!”

Nói xong câu đó, hắn nhanh lên ngự kiếm mà lên, đi tới nơi nào đó giữa vách đá, cùng các đồng môn Vân Hành phong đứng ở cùng một chỗ.

. . .

. . .

Lần lượt có đệ tử đi ra biểu diễn cảnh giới cùng kiếm pháp của mình.

Những nội môn đệ tử này ở bên bờ Tẩy Kiếm suối khổ tu nhiều năm, đều đã tu tới Thủ Nhất cảnh giới viên mãn, thậm chí có hai ba người đã bắt đầu nhìn tới Thừa Ý cảnh giới, ngự kiếm thoải mái, có thể ở giữa quần phong phi hành như chim vậy, kiếm quyết càng là thành thạo, phi kiếm lưu chuyển, dệt thành đạo đạo màn sáng, bên trong mười bước, mặc dù là thác nước chảy cũng không có thể vào.

Kỷ Nguyên Lương, Tư Không Nghi Dân, Kỳ Phi Anh, những cái tên nhiều lần xuất hiện ở trong chư phong, sau khi trải qua một phen tranh chấp cũng đã bị lựa.

Trên vách đá rất an tĩnh, sứ giả của Kính Tông bị giáo huấn lúc trước, không còn tuỳ tiện phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đài đá vuông ở chỗ sâu trong mây mù , nghĩ thầm Thanh Sơn Tông Chưởng môn không biết có hay không tự mình đến, hay là như trong lời đồn vậy, hắn cũng giống như sư phụ của hắn Thái Bình chân nhân đang tu hành cái loại đạo pháp huyền diệu chí cực đó.

Đại diện Quả Thành Tự đến đây xem lễ Luật Đường Thủ tịch nhắm mắt lại, trong tay niệm châu di chuyển chậm.

Nữ đệ tử của Thủy Nguyệt Am cùng các nữ đệ tử của Thanh Dung phong cùng ở một chỗ, vốn quen nhau các nàng thấp giọng nói gì đó, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười như chuông bạc.

“Thật là buồn chán a.”

Khách nhân đến từ Huyền Linh Tông ngồi ở trên thạch đài của vách đá phía tây.

Một vị tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi nhìn chằm chằm nước chảy trong khe đá dưới chân, cảm thấy mắt có hơi chua xót.

Nàng dụi dụi con mắt, ngáp một cái, cái chuông nhỏ buộc trên vành tai trong suốt khả ái phát sinh thanh âm thanh thúy. Hai cái chuông nhỏ màu sắc như bạc, chẳng lẽ tiểu cô nương này dĩ nhiên là Ngân Linh sứ giả vị địa vị không thấp?

“Ngươi thì biết cái gì?”

Một vị thiếu phụ cưng chìu xoa xoa đầu của nàng, nói: “Thanh Sơn Tông chính là kiếm đạo đại phái, diễn kiếm nhìn như buồn chán, kì thực thật không đơn giản.”

“Vấn đề là cũng quá nhàm chán, một kiếm qua, một kiếm lại, cái này có cái gì tốt nhìn.”

Cái Huyền Linh Tông tiểu cô nương kia bĩu môi nói: “Sớm biết không thú vị như thế, ta mới không đến đây.”

Bỗng nhiên dưới vách đá truyền đến thanh âm, nàng đứng dậy nhìn thoáng qua, phát hiện đoàn người hơi loạn, không khỏi hứng thú, nhìn tên thiếu niên gầy yếu đi tới giữa suối, nói: “Sư thúc ngươi mau nhìn! Cái này không phải là ngươi mới vừa rồi chỉ cho ta nhìn cái trời sinh Đạo chủng kia?”

. . .

. . .

Liễu Thập Tuế đi tới giữa suối.

Hai bờ sông vang lên một hồi thở nhẹ.

Giữa vách đá cũng ẩn có động tĩnh, vô số đạo tầm mắt đều hướng sang đây.

Trên vách đá, Quả Thành Tự Luật Đường Thủ tịch mở mắt, khách tới từ Đại Trạch đứng dậy, sứ giả của Kính Tông càng là sớm đi tới bờ vách đá, nhìn xuống dưới.

Các tân khách xem lễ đối với biểu hiện của Liễu Thập Tuế phát ra hứng thú thật lớn, hoặc là nói hiếu kỳ.

Tu hành giới đều biết, Liễu Thập Tuế là trời sinh Đạo chủng, hơn nữa còn là người trời sinh Đạo chủng thứ ba trong mười năm qua của Thanh Sơn Tông.

Trời sinh Đạo chủng là tu đạo thiên tài không có một người trong một vạn, phổ thông tông phái trăm năm gặp một người liền tính không tệ, Thanh Sơn Tông vận khí thật là làm người ta phải đố kỵ đến cực điểm.

Trác Như Tuế cùng Triệu Tịch Nguyệt phân biệt đến từ Tây Hải cùng thành Triều Ca, gia thế bản thân liền bất phàm, cùng tu hành giới có nhiều giao tế, còn tương đối dễ dàng bị phát hiện. Nhưng nghe nói cái Liễu Thập Tuế này thuở nhỏ sinh hoạt tại một cái tiểu sơn thôn hẻo lánh, trước khi nhập môn thì chưa từng có tiếp xúc qua tu hành, như vậy thì như thế nào lại bị Thanh Sơn Tông tìm được?

Nhìn thiếu niên đứng ở trên suối, các tông phái sứ giả tâm tình có một ít phức tạp.

Liễu Thập Tuế không có bị bất kỳ ảnh hưởng gì, đứng ở trên tảng đá giữa suối, vẫn là cực kỳ đơn giản mà xuất kiếm.

Phi kiếm phá không mà lên, không có tàn ảnh, thậm chí ngay cả kiếm quang cũng không, phảng phất trong nháy mắt, đi tới trên thạch bích bên ngoài mười trượng.

Lặng yên không một tiếng động, nước chảy xuôi bên trong cũng không có sinh ra một đạo rung động, trên thạch bích liền nhiều hơn một đạo tiểu động cực kỳ tròn.

Nhìn hình ảnh như không có gì lạ, ở giữa vách đá đưa tới vài tiếng giật mình thở nhẹ.

Hai ngón tay của tay trái Liễu Thập Tuế hợp lại, sử dụng ra kiếm quyết thường thấy nhất trên kiếm kinh, phi kiếm từ thạch bích mà quay về.

Hắn nhìn như tùy ý hướng về phía giữa suối bước ra một bước, vừa vặn rơi vào trên thân kiếm, theo kiếm mà lên, phi kiếm kéo ra một đạo tàn ảnh, tốc độ càng thêm nhanh, biến thành một đạo thanh quang, trong khoảnh khắc cũng đã bay ra đỉnh vách đá, mang theo tiếng kiếm rít hơi có chút chói tai, phá mây mà ra.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đã biến thành một cái chấm đen trên trời cao, từ lâu vượt qua độ cao của chín phong.

Một lát sau, Liễu Thập Tuế ngự kiếm mà về, mặt không đỏ tim không đập mạnh, khí tức yên tĩnh, trầm lặng thi lễ, phảng phất chính mình cái gì cũng chưa làm qua.

Một mảnh an tĩnh giữa vách đá, sau đó chợt vang lên âm thanh ủng hộ.

“Tốt! Tốt! Tốt!”

Liễu Thập Tuế phi kiếm nhìn như giản đơn, kì thực trầm ổn đến cực điểm, không có có bất kỳ dư thừa, chính là kiếm đạo phong phạm mà Thanh Sơn Tông theo đuổi.

Tuy rằng cảnh giới của hắn còn rất thấp, nhưng một người thiếu niên mười bốn tuổi có thể biểu hiện ưu tú như vậy, thậm chí ẩn có phong phạm đại gia, có thể nào không làm người ta tán thưởng.

“Đây là trời sinh Đạo chủng a?”

Vị tiểu cô nương Huyền Linh Tông kia lầu bầu nói.

Tuổi tác nhỏ như vậy cũng đã là Ngân Linh sứ giả, lai lịch gia thế của nàng tự nhiên bất phàm, thiên phú ánh mắt từ cũng không kém, biết biểu hiện của Liễu Thập Tuế nhìn như đơn giản, kì thực phi thường không đơn giản, nhưng đối với người thích xem nào nhiệt như nàng mà nói, vẫn như cũ cảm thấy chưa đủ náo nhiệt.

Sau một khắc, mắt của nàng sáng rực lên, mừng rỡ.

Một cái đệ tử trẻ tuổi thần tình trầm ổn, đi tới trên tảng đá giữa suối, đứng đối diện với Liễu Thập Tuế .

“Liễu sư đệ, xin chỉ giáo.”