Q1 - Chương 26: Nhìn thấy một cặp mắt

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 11 tháng trước

.

Lúc đó đêm khuya vắng người, dưới chân núi không có người, các chấp sự của Vân Hành phong cũng không có phát hiện Tỉnh Cửu đến.

Trên trận đồ biểu hiện ra vị trí của Kiếm bài trong tiểu lâu, chỉ có thể nhìn thấy Kiếm bài của Triệu Tịch Nguyệt ở chỗ rất xa sâu trong mây mù.

Khối Kiếm bài thuộc về Tỉnh Cửu kia, đang an tĩnh nằm ở trong góc động phủ.

Mấy con vượn ở giữa vách đá ngoài động liên tục nhảy lên nhảy xuống.

Tỉnh Cửu đi lên Kiếm phong.

Trong Kiếm phong không có cây, giữa vách đá trên tảng đá khắp nơi đều là kiếm ý lành lạnh, ngoại trừ cỏ dại, rất khó có loại cây cối khác có thể sinh tồn ở chỗ này.

Còn như dã thú càng là nhìn không thấy một con, phóng tầm mắt nhìn lại, một mảnh hoang vắng, không khí trầm lặng.

Đối với đệ tử nội môn thông thường mà nói, đi lại ở trên Kiếm phong là chuyện phi thường khó khăn, cho dù là những đệ tử đã thành công lấy kiếm, mỗi khi nghĩ đến cảm thụ ở trên Kiếm phong, đều là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, nhưng đối với Tỉnh Cửu mà nói, Kiếm phong cùng những nơi khác cũng như nhau, không có bất kỳ chỗ nào khác biệt.

Hắn ở giữa ngọn núi đi lại, như giẫm trên đất bằng, chưa nói tới bước đi như bay, nhưng tốc độ lại cực nhanh.

Vô luận gặp vách đá bất ngờ như thế nào, hắn cũng sẽ không lấy tay leo lên, cũng không có cảm giác được hắn phát lực như thế nào, nói chung chính là rất nhẹ nhàng mà đi tới.

Rất nhanh, hắn liền đi tới đoạn giữa của Kiếm phong, đi tới bên bờ tầng mây.

Nếu như lúc này có người từ dưới chân núi nhìn về phía trên, chỉ cho rằng hắn là một cái chấm đen ở trong loạn thạch.

Lần đầu tiên leo Kiếm phong, liền có thể đi tới bên bờ tầng mây đều là nội môn đệ tử phi thường xuất sắc.

Đệ tử có thể trực tiếp đi vào tầng mây càng là phi thường hiếm thấy.

Tỉnh Cửu đi vào.

. . .

. . .

Vân Hành phong, mây vĩnh viễn không ngừng di chuyển.

Ở nơi mà tầng mây không những dày cùng tràn đầy ẩm ướt mà còn vẫn không ngừng chuyển động, che đậy toàn bộ ánh sáng, một mảnh hắc ám.

Số lượng kiếm ý ở nơi này càng nhiều, càng thêm lành lạnh, nếu như là đệ tử bình thường, trong vòng mấy hơi thở sẽ không thể thừa nhận nổi kiếm ý tập kích.

Những kiếm ý này cùng hắc ám đối với Tỉnh Cửu không có có bất kỳ ảnh hưởng gì, tương phản, sau khi đi tới tầng mây, hắn không cần che phủ thân ảnh của mình, tốc độ hướng về phía trước chạy đi trở nên nhanh hơn, cho đến biến thành một đạo khói nhẹ, một bước chính là mười mấy trượng, hai cái lỗ tai theo gió xách động, nghe thanh âm trong thiên địa, bảo đảm sẽ không gặp phải bất luận cái gì cản trở.

Không biết qua thời gian bao lâu, Tỉnh Cửu dừng bước.

Nơi này cách đỉnh núi cũng đã không xa, Lâm Vô Tri phán đoán là chính xác, vị Thích Việt phong Mạc sư thúc kia trước khi đi về cõi tiên, quả thật bị câu nói kia của Tỉnh Cửu kích phát ra cuối cùng kiêu ngạo, đúng là đột phá cực hạn, quy kiếm đến nơi cực kỳ cao trên núi.

Tỉnh Cửu lẳng lặng cảm giác bốn phía đã trở nên ít đi, nhưng khí tức mấy trăm đạo kiếm ý càng thêm túc sát, phán đoán chắc còn ở chỗ càng cao hơn, bay vọt lên.

Lặng yên không một tiếng động, hai chân của hắn rơi vào trên mặt đất.

Mây mù nồng đậm dần dần tán.

Tỉnh Cửu thấy được một cặp mắt.

Cặp mắt kia rất tốt xem, bạch mâu như thủy ngân, hắc đồng như giọt nước sơn.

Nếu như là người bình thường, bỗng nhiên ở trong mây mù trên Kiếm phong, thấy được cặp mắt như vậy, nhất định sẽ bị dọa cho giật mình.

Tương tự, chủ nhân của cặp mắt kia, cũng có thể sẽ bị dọa cho giật mình.

Nhưng Tỉnh Cửu cùng chủ nhân của cặp mắt kia đều không phải là người bình thường.

Cho nên không có tiếng kêu sợ hãi, chỉ có trầm lặng.

Chỉ có thể nhìn đến ánh mắt của lẫn nhau, nói rõ mặt của bọn họ cách nhau rất gần.

“Xin lỗi, ta không biết có người.”

Tỉnh Cửu nói.

Hắn hô hấp mang theo gió nhẹ, vén lên một sợi tóc đen, thổi qua đôi mắt, giống như là cành liễu đong đưa trên mặt nước.

Tỉnh Cửu lui về phía sau một bước, thấy được mặt của đối phương.

Gương mặt đó cũng rất tốt xem, tuy rằng không đẹp bằng hắn, nhưng cũng có thể nói dung mạo như tranh vẽ.

Chỉ là lông mày của thiếu nữ có hơi ngắn, rất đen, hơn nữa tóc rất ngắn, rất ngắn.

Trên tóc cùng mặt của thiếu nữ đều có chút bụi, nhìn rất dơ, giống như là thật lâu chưa có tắm rửa.

Nơi này là một chỗ vách đá, giữa vách có cái động cao cỡ nửa người.

Thiếu nữ khoanh chân ngồi ở bên trong, phảng phất tượng đá.

Tỉnh Cửu nghĩ tới, nàng chắc là người đó.

Quanh năm ở trên Kiếm phong, tu hành kiếm ý luyện thể, toàn bộ Thanh Sơn Tông cũng chỉ có một người.

Triệu Tịch Nguyệt.

“Ngươi là ai?”

Triệu Tịch Nguyệt hỏi.

Thanh âm của nàng rất êm tai, trong như kiếm minh, âm cuối khẽ nhếch, phảng phất thanh kiếm bị thu thủy tẩy rửa cong đi, cuối cùng bắn trở về.

“Tỉnh Cửu.”

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Hình như ta đã nghe nói qua ngươi.”

Tỉnh Cửu nói: “Ta cũng đã nghe nói qua ngươi.”

Triệu Tịch Nguyệt nghiêng đầu nhìn mặt của hắn, bỗng nhiên nói: “Ngươi không đẹp như trong lời đồn.”

“Có thể là lời đồn quá khoa trương.”

Tỉnh Cửu hướng về phía nàng gật đầu, rời đi vách đá, hướng về phía chỗ càng cao hơn mà đi.

Triệu Tịch Nguyệt không để ý tới hắn, không có suy nghĩ nhiều, nhắm mắt lại, tiếp tục cảm thụ bốn phía kiếm ý.

Bỉ ý tự nhiên, cố thừa mà dùng chi, thì vạn vật đều sẵn sàng thành toàn cho nàng.(nguyên văn:bỉ ý tự nhiên, cố thừa nhi dụng chi, tắc phu vạn vật các toàn kỳ ngã, câu này mình dịch theo cách mình hiểu, có gì các bạn góp ý)

Hô hấp của nàng theo kiếm ý lên xuống mà động, dần dần tĩnh mịch, trở nên chầm chậm không gì sánh được, cho đến dài lâu phảng phất không có ngăn cách cách.

Tim của nàng đập cũng chậm đi, ở trong sườn núi tràn đầy tiếng gió gào thét cùng mất trật tự kiếm ý, rất khó bị nghe được.

. . .

. . .

Tỉnh Cửu đi vòng qua một chỗ vách đá giữa phía tây Kiếm phong.

Hắn vẫn còn đang suy nghĩ Triệu Tịch Nguyệt.

Không biết có phải hay không do nhiều lần nghe tới cái tên này, hắn cảm thấy có chút quen tai, lại cảm thấy tựa hồ ở lúc càng sớm hơn nữa liền nghe nói qua.

Còn có cặp ánh mắt hắc bạch phân minh kia, hắn luôn cảm thấy dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Ở tất cả mọi người nhìn lại, được cả tông phái coi trọng, sư trưởng thương yêu, chỉ còn chờ Thừa Kiếm Đại Hội đi qua, sẽ gặp đại phóng hào quang Triệu Tịch Nguyệt, nhãn thần sắc bén mà ý khí phong phát.

Nhưng ở trong mắt của Tỉnh Cửu, ánh mắt của nàng nhưng cũng không đơn giản, tựa hồ cất dấu cái gì, còn có một chút u buồn.

Chẳng qua việc này không có quan hệ gì với hắn.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, xác nhận thứ mà chính mình muốn tìm kiếm ở trong nơi này, tâm niệm khẽ nhúc nhích, đem Kiếm thức tản đi ra ngoài.

Ở trong phạm vi mấy trăm trượng bị Kiếm thức bao phủ, thậm chí một vài chỗ càng xa hơn nữa, những thanh kiếm ẩn dấu ở sâu trong các vách đá đều sinh ra cảm ứng.

Nhai thạch khẽ nhúc nhích, phảng phất bị gió thổi qua, đá vụn rì rào rơi xuống.

Vô số đạo kiếm ý cái sau vượt lên cái trước mà lên, mà ngay sau khi tiếp xúc được Kiếm thức của hắn, trong nháy mắt trở lại giữa vách đá trong núi, không bao giờ … nữa bằng lòng đi ra.

Giống như là thỏ cảm giác được nguy hiểm vậy.

Nếu như có người có thể thấy cái màn hình ảnh này, nhất định sẽ cảm thấy phi thường thú vị.

Nhưng không có người có thể thấy rõ ràng hình ảnh ở sâu trong tầng mây trên Kiếm phong.

Trừ phi thân ở trong đó.

Trong vách đá ở phía đông Kiếm phong, Triệu Tịch Nguyệt mở mắt, cảm giác kiếm ý trong thiên địa biến hóa rất nhỏ, nghĩ thầm đã xảy ra chuyện gì?

Xa xa về phía bên kia.

Cảm thụ được kiếm ý lùi bước cùng an tĩnh, Tỉnh Cửu nói: “Các ngươi không nên cảm thấy không xứng với ta.”

Hơi dừng lại một chút, hắn còn nói thêm: “Đương nhiên, các ngươi quả thực không xứng với ta.”

Cuối cùng, hắn nói: “Chẳng qua, ta không thèm để ý.”

Chúng kiếm trên núi vẫn trầm lặng như cũ.

“Ta sẽ không giống trước đây như vậy, chỉ ở trong núi ngây ngô.”

Tỉnh Cửu minh bạch ý của bọn chúng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này ta chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút.”

Kiếm ý đột nhiên đồng loạt bay lên, phía sau vượt lên phía trước.

. . .

. . .