Q2 - Chương 28: Thanh Sơn Thí Kiếm

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Địa điểm diễn ra Thanh Sơn Thí Kiếm chính là Thiên Quang phong, càng chính xác hơn nữa là ở Kiếm lâm.

Kiếm lâm là một mảnh rừng đá, được tạo thành từ mấy trăm cây thạch trụ, những cây thạch trụ kia dày gần một trượng, lại cao hơn mấy trăm trượng, tựa như rất nhiều thanh cự kiếm đâm hướng về phía bầu trời, nhìn dị thường đồ sộ.

Đây là lần đầu tiên rất nhiều đệ tử tham gia Thanh Sơn Thí Kiếm, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy mảnh từng đá này ở khoảng cách gần như vậy, rất là chấn động, lại nghĩ tới sau đó mình sẽ phải đứng ở đỉnh của mấy cây thạch trụ này tiến hành quyết đấu cùng với đồng môn, lại không khỏi cảm thấy vô cùng khẩn trương.

Khác với Thừa Kiếm Đại Hội, Thanh Sơn Thí Kiếm càng giống như chiến đấu thực sự hơn, sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, mỗi lần đều sẽ xuất hiện rất nhiều đệ tử bị thương, không thiếu người bị thương nặng, nghe nói Thanh Sơn Thí Kiếm ở nhiều năm trước thì, thậm chí đã từng xuất hiện đệ tử chết trận tại chỗ. Bởi vì … mấy lý do này, cộng thêm không muốn ngoại giới điều tra ra được thực lực chân chính, Thanh Sơn Tông chưa bao giờ mời tông phái khác tới xem lễ, cho dù là tông phái giao hảo mấy ngàn năm như là Quả Thành Tự, Thủy Nguyệt Am cùng với Đại Trạch.

Mấy trăm tên đệ tử đi tới bốn phía Kiếm lâm, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Một thanh hắc kiếm vừa rộng vừa thẳng, lẳng lặng treo ở trong bầu trời phía trên thạch đài, tản hàn khí lạnh thấu xương ra khắp bốn phía.

Đây cũng là chủ kiếm Tam Xích của Thượng Đức phong.

Ngày hôm nay Nguyên Kỵ Kình tự mình tọa trấn đại hội.

Nghĩ đến thứ này, hô hấp của các đệ tử phảng phất đều bị đông lại, nào còn dám lớn tiếng ồn ào xôn xao.

Vù vù vù vù vù!

Tiếng xé gió không ngừng vang lên.

Mấy thanh kiếm quang rọi sáng mấy trăm cây thạch trụ ở giữa ngọn núi, tản ra rất nhiều ánh sáng.

Sáu thanh phi kiếm chậm rãi rơi xuống, xếp ở phía sau Tam Xích Kiếm.

Có kiếm phong cách cổ xưa u lãnh, có kiếm phong mang tỏa ra bốn phía, có kiếm uy như lôi đình.

Tam Xích Kiếm!

Giai Không kiếm!

Cẩm Sắt kiếm!

Hồi Nhật kiếm!

Như Tuế kiếm!

Triều Lai kiếm!

Còn có… Phất Tư kiếm!

Nhìn cái màn hình ảnh này, mấy trăm tên đệ tử rốt cục cũng không khống chế được nữa, nghị luận, vẻ mặt có chút kích động.

Chủ kiếm của Thanh sơn chư phong, chín đã tới bảy!

Hình ảnh như vậy đã không xuất hiện rất nhiều năm qua.

Vô số đạo ánh mắt rơi vào trên những thanh tuyệt thế danh kiếm kia.

Thanh phi kiếm màu đỏ như máu đứng ở phía sau cùng kia, chiếm được nhiều sự quan tâm nhất, cũng để cho rất nhiều người sinh ra xúc động mãnh liệt.

Có chút trưởng lão tóc trắng xoá thậm chí sinh ra cảm giác dường như đã cách một đời vậy.

Cảnh Dương chân nhân chưa bao giờ tham gia sự vụ của môn phái, Phất Tư kiếm tự nhiên cũng rất ít xuất hiện.

Lần trước Phất Tư kiếm xuất hiện ở tràng cảnh như thế này thì, Chưởng môn của Thanh Sơn Tông vẫn là Thái Bình chân nhân, Nguyên Kỵ Kình mới vừa tiếp nhận chức vụ Phong chủ của Thượng Đức phong.

Là chuyện từ bao nhiêu năm trước đây?

Đối lập với Kiếm lâm là vách núi có chín tòa bãi đá.

Chín tòa bãi đá này chính là chỗ ngồi của các trưởng lão trong cửu phong, chỉ có ở trên tòa bãi đá thứ hai là Quá Nam Sơn dẫn theo đệ tử của Lưỡng Vong phong.

Để tỏ lòng tôn kính với sư trưởng, đệ tử của Lưỡng Vong phong không có ngồi, vẫn sẽ đứng.

Rất nhiều tầm mắt rơi vào trên tòa bãi đá thứ chín.

Triệu Tịch Nguyệt tới.

Vô luận là lấy vai vế ngang hàng chào Phong chủ của các phong hay là các trưởng lão, hoặc là khi tiếp thu thỉnh an từ các đệ tử, ánh mắt của nàng đều rất bình tĩnh, không hề có một chút cảm xúc khó chịu nào, hoặc là nói xấu hổ.

Phong chủ của Thanh Dung phong nghĩ thầm, khí độ như thế này hơn xa đệ tử bình thường, cùng tiểu sư thúc năm đó quả thật là có chút tương tự, xem ra nàng đúng là rất thích hợp.

Khi nàng nhìn về phía Tỉnh Cửu ở bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt thì, ánh mắt trở nên có chút phức tạp.

Suy nghĩ của rất nhiều trưởng lão về Tỉnh Cửu cũng rất phức tạp, tuy rằng nguyên nhân của sự phức tạp đó không hề giống với Phong chủ của Thanh Dung phong.

Ở trong mắt của vài người, Tỉnh Cửu còn rất trẻ, không có thể tiến vào Vô Chương cảnh coi như bình thường, nhưng nếu như so sánh với Triệu Tịch Nguyệt cùng với Trác Như Tuế còn đang bế quan thì vẫn hơi yếu hơn một chút.

Nghe nói Trác Như Tuế hiện tại đã là Vô Chương thượng cảnh, thời điểm xuất quan vô cùng có khả năng đã bước qua cánh cửa Du Dã cảnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho toàn bộ đại lục phải khiếp sợ.

Thế nhưng đại đa số trưởng lão trong cửu phong cũng không có suy nghĩ như vậy.

Tỉnh Cửu chỉ có ra tay một lần duy nhất, đó chính là lần chiến thắng Cố Thanh ở trên Thừa Kiếm Đại Hội ba năm trước đây.

Chính là lần xuất thủ đó, để cho rất nhiều trưởng lão nhận định, cái đệ tử trẻ tuổi này tuyệt đối là một Kiếm đạo kỳ tài.

Trên Thừa Kiếm Đại Hội năm nay, kiếm pháp mà Cố Thanh sử dụng rõ ràng là đến từ Tỉnh Cửu, Phong chủ của Vân Hành phong muốn thu hắn làm đồ đệ, chính là nhìn trúng điểm ấy.

Cho tới tận bây giờ, sở dĩ những vị trưởng lão này vẫn duy trì trầm lặng, không có đưa ra đánh giá gì về Tỉnh Cửu cả, chỉ là vì không muốn khiến cho những tông phái khác coi trọng, nhất là Trung Châu Phái.

Bọn họ hy vọng trong tương lai Tỉnh Cửu có thể trở thành kì binh của Thanh Sơn Tông.

Sau khi biết được ước định cùng với Trung Châu Phái trên Tứ hải Yến, có thể nói bọn họ càng thêm vô cùng chờ mong vào biểu hiện của Tỉnh Cửu trên Mai Hội sang năm.

Không thể nào chiến thắng Đồng Nhan ở trên bàn cờ? Bọn họ căn bản không quan tâm.

Tỉnh Cửu có thể chiến thắng đối thủ bằng tuổi của Trung Châu Phái hay không, mới là thứ mà bọn hắn thực sự quan tâm.

Sắp xếp đối chiến ở trên Thí Kiếm Đại Hội hoàn toàn là do rút thăm quyết định, mãi cho đến khi tuyển ra mười người thắng cuối cùng, thay mặt Thanh Sơn Tông tham gia Mai Hội sang năm.

Nếu như ngay tại vòng thứ nhất ngươi liền gặp sư huynh của Lưỡng Vong phong, vậy cũng chỉ có thể nói vận khí của ngươi không tốt.

Kiếm đạo tranh, ý tứ chính là vạn vật đều bao hàm ở trong một kiếm, vận khí vốn là một phần trong số đó.

Cũng không có ai dám gian lận ở trong quá trình rút thăm, Kiếm Ngục trong Thượng Đức phong tuy rằng giam giữ rất nhiều yêu ma quỷ quái, nhưng rốt cuộc thì cũng không có ai biết bên trong còn có bao nhiêu phòng trống.

Vận khí của Kỷ Nguyên Lương liền thật sự không tốt.

Hắn vừa mới Thừa Kiếm thành công ba năm trước, ngày hôm nay là lần đầu tiên hắn tham gia Thanh Sơn Thí Kiếm cũng liền là người đánh trận đầu tiên.

Càng bết bát hơn là, đối thủ của hắn là Yêu Tùng Sam…

Hai đạo kiếm quang rời khỏi mặt đất.

Yêu Tùng Sam cùng Kỷ Nguyên Lương hạ xuống trên hai cây thạch trụ, cách nhau hơn trăm trượng, quay mặt vào nhau.

Đỉnh thạch trụ cách mặt đất hơn trăm trượng, phía dưới có mây mù lượn quanh, nếu như là người bình thường, chỉ sợ vừa đứng ở chỗ này thì hai chân sẽ nhũn ra, trực tiếp ngã chết.

Kỷ Nguyên Lương đương nhiên biết chính mình không thể nào là đối thủ của vị sư huynh đứng thứ mười một trong Lưỡng Vong phong này, nhưng Thanh sơn đệ tử nào có thể bỏ chiến.

Hắn cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, dũng cảm nói: “Mời!”

Không có bất ngờ gì phát sinh, Yêu Tùng Sam thắng, sau đó lần lượt lại có đệ tử bay lên Kiếm lâm, bắt đầu kiếm tranh.

Cùng so sánh với Thừa Kiếm Đại Hội, Thanh Sơn Thí Kiếm lại càng đặc sắc hơn biết bao nhiêu lần, đương nhiên cũng sẽ hung hiểm hơn vô số lần.

Kiếm quang hoặc là cuồng bạo hoặc là dầy đặc, cấp tốc qua lại ở trong những thạch trụ cao vút trong mây kia, thỉnh thoảng cọ xát làm đá vụn rơi xuống.

Mặc dù có trận pháp phòng ngự, vẫn như cũ có thể nghe được tiếng thê lương chói tai khi phi kiếm phá không, có thể cảm thụ được sự bén nhọn của kiếm ý.

Chiến đấu tới lúc kịch liệt, hai bên thường sẽ ngự kiếm rời đi thạch trụ lúc đầu, ngự kiếm mà đấu, thỉnh thoảng lại có sấm sét sinh ra, hoặc lại có liệt diễm bay lên.

Các đệ tử nhìn chằm chằm vào những thân ảnh cùng với kiếm quang phi hành cực nhanh trong rừng đá kia, nhìn không chớp mắt, không chịu bỏ qua bất kỳ hình ảnh nào cả.

Vẻ mặt của các sư trưởng trong chư phong cũng cực kỳ ngưng trọng mà nhìn chăm chú vào các đệ tử đang chiến đấu, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ cứu viện.

Phải biết rằng ở trong kiếm tranh như vậy, hai bên cũng không thể giữ sức một chút nào cả, đến thời khắc mấu chốt, coi như là muốn thu tay lại cũng rất khó làm được.

Tầm mắt của Tỉnh Cửu cũng không nhìn về phía giữa rừng đá.

Hắn vẫn luôn nhìn về một cái sơn đạo ở phía xa.

Cái sơn đạo kia rất hẹp, biến mất ở trong sương mù, không biết nó nối tới đâu.

Hắn biết, từ chỗ vách đá đi vòng qua, chính là chỗ ở của các đệ tử của Thiên Quang phong.

Liễu Thập Tuế đang ở nơi đó.

(tấu chương hết)