Q2 - Chương 14: Bất Lão Lâm trong ngôi miếu đổ nát

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Yêu Tùng Sam nói: “Người này rất là thần bí, không có mấy người gặp qua, cũng sẽ không hiện thân ở trên Tứ Hải Yến, chỉ có bốn người thắng sẽ ở thời điểm được tặng bảo vật, cùng nhau gặp mặt hắn ở trong Vân Đài, mấy vị đạo hữu mấy lần trước gặp qua hắn, đánh giá hắn cũng rất cao.”

Triệu Tịch Nguyệt liếc mắt nhìn Tỉnh Cửu, đoán được người mà hắn muốn gặp hẳn chính là người này.

Yêu Tùng Sam nói: “Nếu như sư thúc không muốn bị người khác quấy rối, có muốn ta đứng ra đi yêu cầu Thanh Thiên Ti dẹp yên chuyện này xuống hay không.”

Chuyện này tự nhiên là chỉ việc Thanh Thiên Ti triệu tập người tu đạo chuẩn bị vây công Triệu Tịch Nguyệt cùng với Tỉnh Cửu.

Yêu Tùng Sam chỉ là đệ tử của Lưỡng Vong phong, vậy mà khi nói đến đứng ra ngừng lại chuyện này, lại là phi thường bình tĩnh, có vẻ cực kỳ ung dung tự tin.

“Không cần, ngươi coi như mình không biết chuyện này.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Đến thời điểm cần cho thấy thân phận rồi hãy nói.”

Yêu Tùng Sam nói: “Đệ tử tuân mệnh.”

. . .

. . .

Trở lại khách sạn, Triệu Tịch Nguyệt hỏi: “Vì sao ngươi muốn gặp Tây Vương Tôn?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta hoài nghi hắn là một người.”

Triệu Tịch Nguyệt hơi nhíu mày, nói: “Âm Tam?”

Từ thời gian đến nói, thời điểm Âm Tam tử vong cùng thời điểm Tây Vương Tôn bỗng nhiên xuất hiện ở Tây Hải, quả thực rất tiếp cận.

Tỉnh Cửu trầm mặc một chút, nói: “Không xác định.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Âm Tam rốt cuộc là người nào? Ngươi vì sao kiên trì cho là hắn còn sống?”

Tỉnh Cửu vẫn không trả lời vấn đề này.

Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: “Bây giờ chúng ta phải đi tham gia Tứ Hải Yến?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta không biết cầm kỳ thư họa.”

Triệu Tịch Nguyệt thật sự có chút bất ngờ, hỏi: “Vẫn còn có thứ mà ngươi không biết sao?”

Tỉnh Cửu nghĩ thầm năm đó không có thời gian, cũng không có hứng thú học mấy cái này, mà trong tiểu sơn thôn cũng không có ai chơi mấy cái này.

Hỏi hắn: “Ngươi biết sao?”

Lại một lần nữa Triệu Tịch Nguyệt trầm mặc một chút, nói: “Khi còn bé có học mấy ngày, không có hứng thú.”

Lúc nói chuyện, bọn họ cũng không biết hành tung của mình đã bị Thanh Thiên Ti phát hiện.

Trong Hải Châu Thành có ít nhất mấy trăm ánh mắt, nhìn chằm chằm tất cả các khách sạn cùng với Hải Thần Miếu, sẽ không bỏ qua bất kỳ đối tượng tình nghi nào cả.

Bọn họ đội nón lá, tự nhiên mang tới cực lớn chú ý, sau đó rất nhanh liền bị Thanh Thiên Ti xác định là mục tiêu.

Vào lúc đêm khuya, bốn phía khách sạn xuất hiện hơn mười đạo khí tức như ẩn như hiện, những người này đều là người tu hành đến từ khắp các nơi trên đại lục.

Khoảng cách giữa những người tu hành này cỡ mười mấy trượng, tạo thành một cái lưới nhìn như lỏng lẻo, đem khách sạn vây vào chính giữa.

Một đạo phi kiếm không có một tia cảnh báo nào đột nhiên xuất hiện ở trong mây đen.

Trên hồ sơ vụ án có viết rõ ràng, hai người kia chu du đại lục, chưa bao giờ ngự kiếm, nhưng Thanh Thiên Ti vững tin đối phương khẳng định có năng lực ngự kiếm, vì phòng ngừa đối phương phá không chạy trốn, do người có cảnh giới thâm hậu là Côn Luân trưởng lão Hà Chi Trùng coi chừng ở trong bầu trời đêm, thỏa đáng nhất, Thanh Sơn Tông Yêu Tùng Sam, thì được sắp xếp ở chỗ gần khách sạn nhất.

Tây Hải Kiếm Phái từ trước đến nay quan hệ cùng thành Triều Ca không tốt, không có phái ra cường giả tham gia lần vây giết do Thanh Thiên Ti tổ chức này, nhưng ở trong bầu trời đêm bên kia biển, một đạo uy áp theo gió mà tới, rõ ràng có một vị cường giả cảnh giới cực cao ơ tại nơi này, có thể là lo lắng cử động của Thanh Thiên Ti sẽ làm cho Hải Châu Thành hỗn loạn, tùy thời chuẩn bị xuất thủ.

Làm xong những thứ bố trí này, theo một đạo pháo hoa bay lên, mấy trăm tên Thần Vệ Quân tiến về phía khách sạn, tiếng bước chân dày đặc như mưa, căn bản không sợ kinh động người trong khách sạn.

. . .

. . .

Cho dù có là cường giả Phá Hải cảnh đi chăng nữa, cũng không có cách nào từ trong ánh mắt của những người phàm đứng ở bên đường kia mà đoán được ý đồ của đối phương, trừ phi ngươi chỉ dừng lại ở những nơi hoang dã như Hàn sơn, chỉ cần đi vào thành thị hoặc là nông thôn, liền không có người nào có thể thực sự che giấu hành tung của mình, Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt cũng không ngoại lệ.

Nhưng ngay khi vị người tu hành thứ nhất đi tới bên ngoài khách sạn, Triệu Tịch Nguyệt liền tỉnh lại.

Nàng đội lên nón lá, đi tới bên cửa sổ, cùng Tỉnh Cửu sóng vai mà đứng, nhìn về phía ngõ phố trong bóng đêm nhìn như an tĩnh, thực tế hung hiểm không gì sánh được.

Vẻ mặt của Tỉnh Cửu vẫn bình tĩnh như cũ, không nhìn thấy thấy bất sự kỳ lo lắng nào cả.

Nếu như hắn và Triệu Tịch Nguyệt biểu lộ ra thân phận, tự nhiên không có người nào dám hướng về phía bọn họ khởi xướng công kích, dù cho Thanh Thiên Ti đã hao phí rất nhiều tinh lực thời gian cùng tài nguyên mới tổ chức được lần vây giết này, cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng mà nhìn bọn họ rời đi, chỉ là nếu như hắn thực sự muốn như vậy, lúc nãy ở bên trong Tiên cư liền hẳn là để cho Yêu Tùng Sam làm chuyện này.

Triệu Tịch Nguyệt không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì.

Sàn nhà bỗng nhiên trượt hướng về phía góc tường, lộ ra một cái cửa vào .

Một đóa hoa nhài màu trắng từ trong bóng tối xuất hiện.

Chính là người đã đàn một khúc lúc sáng ở trong quán lẩu-Ứng Thành Tiểu Hà.

Tiểu Hà ngoắc tay hướng về phía bọn họ, nhẹ giọng nói: “Đi theo ta.”

Bên trong khách sạn lại có một cái đường hầm? Làm sao mà có thể giấu được Thanh Thiên Ti chứ?

Phải biết rằng mặc dù số lượng cường giả của Thanh Thiên Ti quả thực không nhiều, nhưng sẽ rất ít khi bỏ qua những chi tiết này.

Tỉnh Cửu không chút do dự, đi về phía đường hầm.

Triệu Tịch Nguyệt bỗng nhiên hiểu, thì ra hắn vẫn luôn chờ nữ tử này xuất hiện.

Đường hầm cực kỳ dài, không có dùng bất kỳ thứ gì để chiếu sáng, bóng tối như là vực sâu.

Nếu như không phải là Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt có thị lực kinh người, có thể nói là nửa bước cũng khó đi.

Tiểu Hà là yêu tu, không nhìn ra được cảnh giới thực sự, dù là đi dẫn đường ở phía trước thế nhưng vẫn đi lại tự nhiên, cũng không biết là có cái gì cổ quái.

Chẳng rõ đã đi thời gian bao lâu, Tiểu Hà rốt cục dừng bước lại.

Triệu Tịch Nguyệt dựa theo tốc độ và khoảng cách để suy tính, hẳn là cũng đã sớm ra khỏi Hải Châu Thành.

“Ta không phải đã nói, phải nhanh chóng rời khỏi Hải Châu Thành sao? Vì sao các ngươi không nghe lời đây?”

Tiểu Hà nhìn bọn họ nói: “Các ngươi phải rõ ràng, vào được, nhưng chưa chắc có thể ra được.”

Tỉnh Cửu lẳng lặng nhìn nàng, xác nhận là nàng đang nói thật

Câu nói này vốn chính là có hai nghĩa, có hai tầng ý nghĩa.

Cửa đá nặng nề bị đẩy ra, không có phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt theo Tiểu Hà đi ra đường hầm.

Gió đêm đập vào mặt, trong đó có xen lẫn mùi tanh cùng với vị mặn.

Tiếng sóng vô cùng rõ ràng, hẳn là đang ở ngay gần biển.

Nơi này là một đoạn vách núi cạnh biển, trên vách núi có một tòa Hải Thần Miếu cũ nát từ lâu đã không còn hương khói.

Vị trí lúc này của bọn họ, là ở ngay trước cửa miếu đổ nát.

Xa xa mơ hồ có kiếm quang, thỉnh thoảng sáng lên, rọi sáng ngoài khơi.

Tây Hải vào buổi tối, phảng phất như là một cái hồ mực bát ngát mênh mông.

Tại một chỗ nào đó trong bầu trời đêm dường như có một đạo khí tức như có như không, đang nhìn chăm chú vào Hải Thần Miếu.

“Đi vào.”

Thanh âm của Tiểu Hà dường như có chút xa xôi, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt xoay người đi vào Hải Thần Miếu.

Vượt qua cánh cửa đã bị gió biển thổi nát, đi qua bức tường tràn đầy muối, bọn họ đi tới chỗ sâu nhất của Hải Thần Miếu.

Nơi đó có một bức tượng Hải Thần, bị phá hoại cực kỳ nghiêm trọng, đầu chỉ còn lại có một nửa.

Một người áo đen đi ra từ phía sau tượng Hải Thần.

“Vào thời điểm ngươi đối mặt với địch ý đến từ toàn bộ thế giới, vậy phải làm như thế nào?”

Người mặc áo đen nhìn Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ngươi cần sự trợ giúp đến từ một thế giới khác, hoặc là, trở thành một phần của cái thế giới kia.”

Thanh âm của hắn trầm thấp mà khàn khàn, phảng phất có loại ma lực nào đó.

Triệu Tịch Nguyệt nhíu mày, như hai thanh đoản kiếm, nói: “Bất Lão Lâm?”