Q2 - Chương 55: Bạch lộ sớm là sương(*)

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Bạch Tảo là con gái duy nhất của Chưởng môn Trung Châu Phái, thiên tư thông minh, đạo tâm an hòa, là thiên tài tu đạo hiếm thấy, được sư môn coi trọng, ở trong đám người tu đạo thế hệ trẻ của Trung Châu Phái xếp hạng vô cùng cao, trọng yếu hơn là nàng xử sự đại khí, làm việc quyết đoán, càng thêm được đồng môn tôn trọng. Ngay cả những nhân vật ngạo khí vô song như Đồng Nhan, ngay cả người thẳng thắn như Lạc Hoài Nam, hướng về phía nàng cũng có chút tòng phục, chưa từng có hai lời.

Mai Hội lần trước, Lạc Hoài Nam trước mặt mọi người biểu lộ ý chí, sau này muốn đi Bắc cảnh vì nhân loại nghênh chiến quái vật của Băng Tuyết vương quốc, Đồng Nhan tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, Trác Như Tuế bế quan nhiều năm không ra, Triệu Tịch Nguyệt mới vừa hiển lộ thanh thế, ở trong suy nghĩ của rất nhiều người, vị trí lãnh tụ Triêu Thiên đại lục tu đạo giới ngày sau, cũng chính là chức Chính Đạo Minh chủ đã bỏ trống rất nhiều năm, nàng chính là dự tuyển có phần thắng lớn nhất.

Hôm nay rất nhiều người tu đạo lần đầu tiên mới được thấy Bạch Tảo.

Mọi người không ngờ tới, nhân vật trong truyền thuyết tính tình trầm ổn đại khí, làm việc quyết đoán thậm chí có thể nói bén nhọn, dĩ nhiên là một cô gái nhu nhược mà xinh đẹp như vậy.

Váy trắng theo gió khẽ lay động, tóc đen cũng tùy theo mà động, mày nhỏ mắt sáng, phảng phất như vẽ, vẻ mặt nhu nhược, chọc người ta thương tiếc, phảng phất sơ hà, càng tựa như liễu mảnh.

Đây chính là Bạch Tảo.

Mọi người rung động vì vẻ đẹp cùng sự nhu nhược của nàng, nhất thời im lặng.

Chỉ có Thanh Sơn Tông đệ tử có thể giữ vững bình tĩnh, hoặc là nói thức tỉnh tương đối nhanh chóng. Bởi vì bọn họ đã quen nhìn mặt Tỉnh Cửu, rất khó lại bị sự vật mỹ lệ khác làm cho rung động.

“Đây chính là Bạch Tảo?”

Triệu Tịch Nguyệt có chút bất ngờ.

Thanh Sơn đệ tử cũng có chút bất ngờ, nghĩ thầm đối phương là thiếu nữ thiên tài nổi danh ngang với sư thúc ngươi, thậm chí mơ hồ còn cao hơn một bậc, ngươi lại chưa từng quan tâm tới đối phương ư?

“Nàng là nữ tử sao?”

Tỉnh Cửu cũng thật bất ngờ.

Hắn từng nghe tới cái tên này, nhưng thật sự là lần đầu tiên biết giới tính của đối phương.

Các đệ tử Thanh Sơn im lặng, nghĩ thầm hai vị sư thúc của Đệ Cửu Phong thật là quá tuyệt.

Ngón tay mãnh khảnh rơi vào trên dây đàn, nhìn như nhu nhược mà khẽ gảy, thanh âm phát ra lại cực kỳ vang vọng, giống như cành liễu rơi vào mặt suối, lại dẫn tới một đạo thiểm điện.

Vô luận mang tâm tư thế nào, từ tiếng đàn thứ nhất bắt đầu, lực chú ý của mọi người trên mấy chục tòa hàn thai cũng đã bị Bạch Tảo hấp dẫn.

Gió núi lạnh lẽo phất động lên váy trắng còn có sợi tóc bên má nàng, thân thể của nàng cứ nhu nhược như vậy, nàng gảy ra tiếng đàn lại là trong trẻo mà sạch sẽ, gọi vô số cầm điểu ẩn vào sơn dã, hoặc đậu trên cây mai, hoặc lấp ló trong bụi cỏ, lấy minh thanh tương hợp, tựa như Tiên cảnh mà người phàm thường miêu tả.

Mạc Tích biết mình thua, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm tư, nhưng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mác, khi nàng thấy ánh mắt của Hướng Vãn Thư, mất mác trở nên tăng thêm chút ít.

Hướng Vãn Thư không nhìn nàng, cũng không nhìn Bạch Tảo.

Hắn nhìn hàn thai nơi mà thầy trò Thanh Sơn Tông đang ở.

Mạc Tích biết hắn đang nhìn ai.

Tiếng đàn quanh quẩn trên hàn thai, có bách điểu ngâm nga làm bạn, nghe thấy nhìn thấy, có thể nào không động dung, cho dù là Nam Vong cũng khẽ nhướng lông mày, tòa hàn thai phía trên mơ hồ truyền đến tiếng ca ngợi của Hòa Thân Vương.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt vẫn bình tĩnh như vậy, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, nếu như nói Hướng Vãn Thư cùng Mạc Tích bởi vì đều có tâm tư, cho nên lực chú ý không đặt ở trên cầm kỹ của Bạch Tảo, như vậy bọn họ thì sao?

Yêu Tùng Sam kiếm tâm hơi đổi, từ trong thế giới tuyệt đẹp mà tiếng đàn tạo dựng tỉnh lại, nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt thất kinh hỏi: “Sư thúc, chẳng lẽ như vậy cũng chưa tính tốt ư?”

Triệu Tịch Nguyệt không giải thích được, nói: “Ta cảm thấy rất tốt a.”

Tỉnh Cửu đồng ý với cách nhìn của nàng, nói: “Quả thật là dễ nghe.”

Đối với bọn họ mà nói, dễ nghe đã là ca ngợi, rơi vào trong tai những người còn lại, khó tránh khỏi có chút cảm giác qua loa có lệ.

Yêu Tùng Sam gãi gãi đầu, nói: “Vậy vì sao sư thúc bình tĩnh như thế?”

Triệu Tịch Nguyệt giờ mới hiểu được ý tứ của hắn, nói: “Thế gian có rất nhiều thanh âm dễ nghe, nghe là được, chẳng lẽ nước suối chảy dễ nghe, ngươi còn muốn vỗ tay sao?”

Yêu Tùng Sam ngẩn người, trực giác cảm thấy cách nói này không đúng, nhưng lại cảm thấy vô cùng tinh diệu.

Một khúc kết thúc, bầy chim vẫn chưa chịu rời đi, lưu luyến không rời.

Bạch Tảo đứng dậy, quay đầu nhìn về hàn thai của Thanh Sơn Tông.

Vừa đúng lúc này, Triệu Tịch Nguyệt cũng nhìn nàng.

Hai đạo tầm mắt tiếp xúc.

Bạch Tảo nhếch nhẹ khóe môi, lộ ra nụ cười.

Nàng là thiếu nữ thiên tài của Trung Châu Phái, được rất nhiều người coi là nhân tuyển có một không hai để lãnh tụ tu đạo giới mấy chục năm sau, được vô số ca ngợi cùng truy phủng, cho đến mấy năm trước Triệu Tịch Nguyệt xuất hiện, chiếm đi một chút hào quang của nàng, nàng tự nhiên sẽ rất chú ý Triệu Tịch Nguyệt, lúc này nhìn thấy Triệu Tịch Nguyệt nhìn mình, cho là đối phương cũng đang chú ý chính mình.

Chỉ bất quá nàng nghĩ sai rồi.

Triệu Tịch Nguyệt đang nhìn nàng, nhưng đối tượng chú ý lại là người khác.

“Nếu nàng tới, vì sao Lạc Hoài Nam không xuất hiện?”

Người tu đạo thế hệ trẻ có rất nhiều nhân vật nổi danh, tỷ như Bạch Tảo lúc này tựa như tiên tử đứng giữa sơn gian, tỷ như Đồng Nhan trong truyền thuyết trí như tiên nhân, vừa tỷ như Trác Như Tuế bế quan nhiều năm không ra, do đó càng thêm thần bí, Thanh Sơn thủ đồ Quá Nam Sơn, tỷ như Tây Hải kiếm phái Đồng Lư, bao gồm cả Triệu Tịch Nguyệt chính mình.

Ở trong thế tục, Đồng Nhan nổi danh nhất, ở tu đạo giới, thân phận của Bạch Tảo tôn quý nhất, nhưng ở trong lòng của các cường giả tuổi trẻ, Lạc Hoài Nam mới là cái tên vang dội nhất, đạo lý vô cùng đơn giản, bởi vì Lạc Hoài Nam cảnh giới cao nhất, thực lực mạnh nhất.

Không chỉ là Triệu Tịch Nguyệt, Nam Vong cũng rất quan tâm đến chuyện này, hỏi: “Lạc Hoài Nam cùng Đồng Nhan vì sao không xuất hiện?”

Thanh Sơn đệ tử chịu trách nhiệm liên lạc đối ngoại nói: “Không nhận được tin tức.”

Đồng Nhan tính tình kiêu ngạo quái dị, không muốn xuất hiện cũng có thể hiểu được, nhưng Lạc Hoài Nam thân là Trung Châu Phái Chưởng môn thủ đồ, giống như Mai Hội không thể nào không xuất hiện.

Trừ phi có chuyện gì càng thêm trọng yếu hơn so với Mai Hội.

Vấn đề là, có thể có chuyện gì quan trọng hơn Mai Hội?

Có Thanh Sơn đệ tử nghi ngờ nói: “Vì chuẩn bị đạo chiến, hắn đang khổ tu phá cảnh?”

Yêu Tùng Sam lắc đầu nói: “Hắn căn bản không cần.”

Theo tin tức chính xác phương diện Quyển Liêm Nhân đưa ra, Lạc Hoài Nam từ đầu năm đã chính thức tiến vào Kim Đan hậu kỳ, cũng tương đương với Thanh Sơn Tông Du Dã trung cảnh, cảnh giới thực lực thâm hậu như thế, trong người tu hành thế hệ trẻ, căn bản không ai là đối thủ của hắn.

Cho dù hướng lên nhìn, bởi vì năm đó cùng Tuyết Quốc đại chiến, quá nhiều cường giả đã hi sinh, cũng rất khó tìm ra quá nhiều người tu đạo thế hệ trung sinh có thể vững vàng thắng được hắn.

“Nếu như lần này đại sư huynh tới, có lẽ còn có chút hi vọng.”

Nghe những lời này, các đệ tử Thanh Sơn rối rít gật đầu đồng ý, muốn chiến thắng Lạc Hoài Nam cường đại như thế, cũng chỉ có Du Dã sơ cảnh Quá Nam Sơn có thể tồn tại mấy phần cơ hội.

Chỉ bất quá…

Rất nhiều tầm mắt trong vô thức rơi vào trên người Tỉnh Cửu.

Thanh Sơn thử kiếm đại hội, kiếm của Quá Nam Sơn chính là bị hắn bẻ gãy.

Một giọng nói vang lên.

“Đạo chiến để ta tới.”

Người nói chuyện không phải Tỉnh Cửu.

Hắn đối với những chuyện này không có chút hứng thú nào.

Là Triệu Tịch Nguyệt.

Các đệ tử Thanh Sơn rất khiếp sợ.

Tỉnh Cửu nhìn nàng một cái.