Q2 - Chương 27: Đặt tên không phải là chuyện tầm thường

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chạng vạng tối, ánh nắng chiều chiếu xuống, suối Tẩy Kiếm trông như là một dải lụa gấm màu đỏ.

Giữa vách núi rất là náo nhiệt, mấy con vượn đã đem kiếm trả lại cho Tiết Vịnh Ca từ lâu, tự nhiên không phải là do chúng nó quậy phá.

Rất nhiều đệ tử đang thu thập hành lý, sau đó sẽ đi tới trong cửu phong bắt đầu cuộc sống mới.

Trong một cái hang đá tương đối gọn gàng ấm áp, thiếu niên họ Nguyên đã thu thập xong hành lí, liếc nhìn Ngọc Sơn sư muội như cũ vẫn có chút rầu rĩ không vui, nhịn không được thở dài.

“Đi Thượng Đức phong, nên nghe lời sư trưởng nói, chớ có đùa giỡn tiểu tính tình.”

“Cũng không phải là ta muốn đi.”

Ngọc Sơn sư muội ủy khuất nói.

Tiếp theo nàng lại nhớ tới những tin đồn kia, lại có chút sợ, nói: “Kiếm Luật sư bá có phải rất đáng sợ hay không?”

Thiếu niên họ Nguyên an ủi nói: “Tỉnh sư huynh kêu ngươi đi, chẳng lẽ còn để cho ngươi chịu thiệt?”

“Vậy cũng đúng.” Ngọc Sơn sư muội suy nghĩ một chuyện, nói: “Muốn xưng Tỉnh sư thúc… Ngươi đừng lúc nào cũng quên.”

Thiếu niên họ Nguyên nói: “Đã biết.”

Từ Nam Tùng Đình đến suối Tẩy Kiếm, hai người bọn họ được Tỉnh Cửu chỉ điểm vài lần.

Thân phận của Tỉnh Cửu cũng từ Tỉnh sư đệ ban đầu biến thành Tỉnh sư huynh,cho đến bây giờ thì là Tỉnh sư thúc.

Ngọc Sơn sư muội không thể đi Thần Mạt phong, tự nhiên vẫn còn có chút không vui, nhưng nghĩ tới cuối cùng thì Tỉnh Cửu vẫn chỉ điểm cho mình, lại có chút vui vẻ, hỏi: “Ta có thể đến đó chơi hay không?”

Thiếu niên họ Nguyên biết ý của nàng, không dám trực tiếp nhận lời, nói: “Ta phải hỏi ý sư tôn trước cái đã.”

Thần Mạt phong dưới trời chiều, tựa như một thanh kiếm đang thiêu đốt.

Tỉnh Cửu đứng ở rìa vách núi, nhìn Thượng Đức phong ở phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trước khi rời đi Thanh sơn, hắn cũng thường xuyên nhìn chỗ ấy.

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, hỏi: “Vì sao không cho nàng đi Thanh Dung phong?”

Tỉnh Cửu không trả lời, nghĩ thầm nguyên nhân mà mình cùng Thanh Dung phong xung khắc thực sự không thể nào nói cho người khác biết a.

Triệu Tịch Nguyệt lại hỏi: “Vì sao ngươi không tự mình thu vị thiếu niên họ Nguyên kia?”

Tỉnh Cửu nói: “Ta chưa từng thu đồ đệ, nhưng nghe nói cần phải đánh đòn thường xuyên, bởi vì có chút nguyên nhân, ta không dễ xuống tay với hắn.”

Cho nên hắn để cho Triệu Tịch Nguyệt đứng ra, chính là vì để thuận tiện cho thiếu niên họ Nguyên ăn đòn?

Thiếu niên họ Nguyên vừa mới lên đến đỉnh núi liền nghe được câu này, giương mắt nhìn Tỉnh Cửu, nghĩ thầm mình đã làm gì sai?

Mấy con vượn đang tranh cãi ầm ĩ không ngừng trong rừng cây, đem Cố Thanh đưa lên.

Thiếu niên họ Nguyên nói lại lời nói của Ngọc Sơn sư muội cho Cố Thanh nghe.

Cố Thanh vừa cười vừa nói: “Đương nhiên là có thể, ta ở đây ba năm cũng không có ai quản.”

Vẻ mặt của Thiếu niên họ Nguyên ngỡ ngàng, nghĩ thầm loại chuyện như thế này chúng ta cũng có thể quyết định được sao?

Cố Thanh nghĩ thầm sau đó ngươi sẽ biết.

“Lại nói tiếp, rốt cuộc thì ngươi gọi là Nguyên gì?”

Nghe được vấn đề này, ngay cả Triệu Tịch Nguyệt cũng cảm thấy hứng thú.

Cho tới hôm nay mọi người cũng chỉ biết là hắn là thiếu niên họ Nguyên đến từ Nhạc Lãng Quận, nhưng không biết tên của hắn.

Thiếu niên họ Nguyên thành thật mà nói nói: “Nguyên Cầm Hổ.”

Cố Thanh cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, nói: “Kiếm Luật sư bá cũng họ Nguyên.”

Thiếu niên họ Nguyên ngẩn người, nói: “Đúng vậy, rất xảo a.”

Cố Thanh nói: “Cái tên của ngươi cùng với tục danh của Kiếm Luật sư bá cũng hơi giống… Chỉ là khí phách kém quá xa.”

Một người Kỵ Kình(cưỡi cá voi), một người Cầm Hổ(bắt hổ), tự nhiên khác nhau.

Thiếu niên họ Nguyên suy nghĩ một chút, nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt nói: “Đệ tử có thể mời sư tôn ban tên cho hay không?”

Đệ tử được sư trưởng ban tên, ở trong Thanh Sơn Tông cùng với những tông phái khác, loại chuyện này đều rất thông thường.

Cố Thanh nói: “Bằng không kêu Nguyên Phá Hải?”

Lấy Phá Hải cảnh làm danh, quả thực vô cùng có khí thế, nhưng cũng có chút…

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Không bằng kêu Nguyên Thông Thiên?”

Cố Thanh biết ngày hôm nay mình thật sự rất vui, có nói hơi nhiều, vỗ vỗ bả vai của thiếu niên họ Nguyên, ra hiệu hắn đi theo mình đi về phía tiểu lâu nằm ở bên ngoài động phủ kề bên vách núi.

Sau này bọn họ sẽ ở trong nơi này, căn nhà gỗ dưới vách núi kia tự nhiên là để lại cho hầu tử.

“Bằng không ngươi đặt một cái tên cho hắn?”

Triệu Tịch Nguyệt nói với Tỉnh Cửu.

Trước khi trở lại Thanh sơn, Tỉnh Cửu cùng với nàng có đi tiểu sơn thôn một chuyến.

Nàng đã biết một chút chuyện xưa đã phát sinh trong một năm đó, cũng biết tên Liễu Thập Tuế là do hắn đặt.

Tỉnh Cửu lắc đầu.

Thừa Kiếm Đại Hội bị mọi người quên đi rất nhanh, bởi vì năm nay Thanh sơn sẽ nghênh đón một sự kiện trọng đại thực sự.

Thanh sơn Thí kiếm trên danh nghĩa là để chọn ra người ưu tú trong đám đệ tử trẻ tuổi để tham gia Mai Hội sang năm, trên thực tế chính là trận so đấu giữa chư phong.

Đối với loại cạnh tranh này, từ trước đến nay Thanh sơn vẫn giữ thái độ cổ vũ, cho dù thất bại là thất bại trong Thí Kiếm Đại Hội, chỉ cần đệ tử biểu hiện đặc sắc, cũng sẽ có cơ hội tiến vào Lưỡng Vong phong tùy ý lựa chọn tu hành kiếm pháp trong cửu phong, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói thì đây quả thực là cơ hội cực kỳ khó có được, tự nhiên báo danh tới tấp.

Nhìn những đạo kiếm quang ở trong bầu trời phương xa đang hạ xuống Thiên Quang phong, trên mặt của thiếu niên họ Nguyên lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

Hắn mới vừa trở thành đệ tử của Thần Mạt phong, tự nhiên không có tư cách tham gia Thanh sơn Thí Kiếm, chí ít còn cần tu luyện thêm thời gian mấy năm nữa.

Cố Thanh nhìn hắn nói: “Ngươi rất muốn đi?”

Thiếu niên họ Nguyên nói: “Mai Hội thì không dám nghĩ tới, nhưng nếu có thể đi vào Lưỡng Vong phong học tập những kiếm pháp kia, đương nhiên vô cùng tốt.”

Cố Thanh nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên quan hệ của chúng ta cùng với Lưỡng Vong phong?”

Thiếu niên họ Nguyên giật mình tỉnh giấc, hắn vậy mà đã tận mắt nhìn thấy xung đột của Tỉnh Cửu cùng với Cố Hàn năm đó ở suối Tẩy Kiếm, mau chóng nói: “Ta đây đương nhiên không đi.”

Cố Thanh nói: “Tin tưởng ta, Thần Mạt phong là lựa chọn tốt nhất của ngươi, Lưỡng Vong phong có nơi này đều có.”

Thiếu niên họ Nguyên có hơi không rõ ý nghĩa của lời này, nghĩ thầm những sư huynh sư tỷ của Lưỡng Vong phong có thể tùy ý học tập bất kỳ một loại kiếm pháp nào ở trong cửu phong, chẳng lẽ Thần Mạt phong cũng có thể?

Một món đồ vật bay ra từ trong động phủ, từ từ bay tới trước người của thiếu niên họ Nguyên, hắn theo bản năng đưa tay ra lấy, phát hiện là một cuốn sách rất mỏng.

Cố Thanh nhìn hắn mỉm cười nói: “Chúc mừng.”

Thiếu niên họ Nguyên không hiểu ra sao, mở quyển sách mỏng kia ra, lại càng hoảng sợ.

Trên trang đầu tiên của quyển sách kia viết tám chữ.

“Ngạo Lập Tuyết Sương, Thất Mai Bất Bại.”

Cố Thanh cùng thiếu niên họ Nguyên đều là người hiểu biết, tự nhiên biết đây là cái gì.

Bất truyền chân kiếm của Tích Lai phong Thất Mai Kiếm Quyết.

Điều khiến cho thiếu niên họ Nguyên càng khiếp sợ hơn, chính là nghĩ đến truyền thuyết nói rằng loại kiếm pháp này mơ hồ khắc chế Tuyết Lưu Kiếm Pháp của Thượng Đức phong, sắc mặt càng hơi trắng.

Cố Thanh biết hắn suy nghĩ nhiều, nói: “Sư trưởng hành sự, không có nhiều thâm ý như vậy.”

Thiếu niên họ Nguyên có chút khẩn trương nói: “Vậy vì sao lại… Muốn… Muốn truyền cho ta bộ kiếm pháp này?”

“Ai biết? Hay là chỉ là muốn thời điểm sau này ngươi đối mặt Ngọc Sơn sư muội sẽ không bị nàng khi dễ quá thảm?”

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên có hồng quang chiếu sáng đỉnh núi, đồng thời đem ánh sáng đầy trời ép hết xuống.

Gió đột nhiên nhanh, một đạo kiếm quang rời đỉnh núi mà đi, phóng nhanh về phương xa.

Thanh sơn Thí Kiếm liền sắp bắt đầu.

Tỉnh Cửu cùng với Triệu Tịch Nguyệt cũng sẽ đi Thiên Quang phong.

Nhìn đạo huyết tuyến do Phất Tư kiếm lưu lại ở trên bầu trời kia, trong nội tâm của Cố Thanh đột nhiên lại sinh ra một cái điềm báo cực xấu.

Hắn âm thầm cầu khẩn, hy vọng ngày hôm nay sẽ không xảy ra đại sự gì.

(gọi là quả thực rất khó, đều biết người của ta tên… Rất không xong, nhưng ta chương và tiết tên hay là trước sau như một thật là tốt a. )

(tấu chương hết)