Q1 - Chương 43: Ta cũng nghĩ như vậy

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cái đáp án mà vô số người đều muốn biết kia bây giờ đã bị vạch trần.

Cái đáp án này nhìn như không có gì đặc biệt, suy nghĩ kỹ lại sẽ phát hiện ra trong đó ẩn chứa rất nhiều ý tứ hàm xúc.

Vách núi lâm vào khoảng thời gian dài an tĩnh, mọi người bởi vì chấn động mà không biết nói gì.

Cuối cùng vẫn là Phong chủ của Thanh Dung phong đánh vỡ trầm lặng, dùng thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếp tục đặt câu hỏi.

“Hắn đã phi thăng, ngươi học kiếm với ai? Phất Tư kiếm đã đi theo hắn, ngươi có thể thừa cái gì kiếm?”

Có tân khách tới xem lễ chú ý tới, Phong chủ của Thanh Dung phong khi nhắc tới Cảnh Dương chân nhân cũng không có dùng tôn xưng, không có xưng sư thúc, mà là trực tiếp xưng hắn, nhưng không biết vì sao, vô luận là Thanh Sơn Tông Chưởng môn vẫn là Nguyên Kỵ Kình đều không nói gì, tựa hồ đối với bọn họ mà nói đây là chuyện rất bình thường.

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Y theo lệ cũ của Thanh sơn, chỉ cần ta có thể leo lên Thần Mạt phong, lấy được Phất Tư kiếm, liền tính là thành công thừa kiếm.”

Chỉ cần thừa kiếm thành công, như vậy truyền thừa của Thanh sơn đệ cửu phong sẽ không được tính là ngừng, còn như học kiếm như thế nào, nàng hiện tại cũng không có quan tâm.

Giữa vách núi vang lên thanh âm lãnh khốc của Nguyên Kỵ Kình.

“Thần Mạt phong tự phong bế, trừ phi Thanh sơn đại trận mở kiếm mạch mới, mới có thể mở ra. Ngươi muốn leo lên kiếm mạch của Thần Mạt phong, Thanh sơn đại trận tự nhiên không có cách nào giúp ngươi, đường lên núi hung hiểm không gì sánh được, đừng nói ngươi chỉ là cái đệ tử Thừa Ý cảnh bình thường, mặc dù là các sư thúc Du Dã cảnh của ngươi cũng nhất định là kết cục cửu tử nhất sinh, như vậy ngươi vẫn kiên trì?”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Ta đã muốn thừa kế kiếm của sư thúc tổ, tại sao lại sợ chết?”

Thần Mạt phong kiếm tên Phất Tư, dùng Cửu Tử Kiếm Quyết.

Ý nghĩa chính là cửu tử bất hối.

Nguyên Kỵ Kình trầm mặc một chút, nói: “Hảo hảo hảo.”

Ba chữ này lúc hắn nói ra không hề có chút tâm tình gì, cũng không biết là ca ngợi dũng khí của Triệu Tịch Nguyệt, vẫn là không còn lời nào để nói.

“Thì ra. . . ngươi là đệ tử mà tiểu sư thúc lựa chọn. Còn nhỏ tuổi liền có khí phách như thế này, không hổ là người tiểu sư thúc nhìn trúng, ta liền cho phép ngươi.”

Trong thanh âm của Thanh sơn Chưởng môn tràn đầy cảm khái cùng hồi ức, còn có chút vui mừng.

Thanh âm của Nguyên Kỵ Kình vẫn lạnh lùng như cũ: “Nếu như ngươi thất bại mà vẫn may mắn còn sống, trong vòng ba năm không thể thừa kiếm, vẫn như cũ chỉ có thể ở bờ suối tự học, hiểu chưa?”

Cái hình phạt này nhìn như phổ thông, trên thực tế cực kỳ nặng.

Ba năm không thể tiếp xúc được kiếm quyết huyền diệu chân chính, cùng với minh sư chỉ điểm, coi như Triệu Tịch Nguyệt là trời sinh Đạo chủng, tu hành cũng sẽ phi thường trắc trở, chí ít so sánh cùng những đồng môn thành công thừa kiếm kia sẽ chậm hơn rất nhiều, mà loại chuyện như tu hành này một bước chậm, từng bước chậm, hậu quả nặng nề như vậy ai muốn thừa nhận?

Trên mặt của rất nhiều tân khách tới xem lễ đều hiện lên vẻ không đành lòng, huống chi các đệ tử của Thanh Sơn Tông, rất nhiều người đều muốn cầu tình thay cho Triệu Tịch Nguyệt.

Nhưng thân là cự đầu chấp chưởng Kiếm Luật của Thanh Sơn Tông, lời nói của Nguyên Kỵ Kình chính là còn quyền uy hơn cả môn quy, coi như là Chưởng môn cũng không thể tuỳ tiện phủ định.

Quá Nam Sơn đi tới bờ vách núi, hướng về phía phía chư vị sư trưởng phía trên hành lễ, bẩm: “Vậy hay là ta để cho Triệu sư muội vào Lưỡng Vong phong?”

Mọi người minh bạch ý tứ của hắn, cảm thấy không hổ là Thủ tịch đệ tử của Thanh Sơn Tông, thông tuệ mà nhanh trí.

Phong chủ của Thanh Dung phong nói: “Ta cảm thấy có thể.”

Nguyên Kỵ Kình trầm lặng không nói.

Mọi người nhất thời thả lỏng rất nhiều.

Ở Lưỡng Vong phong có thể tiếp xúc được toàn bộ kiếm pháp của chư phong.

Còn như Nguyên Kỵ Kình từng nói Triệu Tịch Nguyệt không thể thừa kiếm. . . Cố Thanh ở giai đoạn tẩy kiếm đều đã học lén Lục Long Kiếm Quyết của Thích Việt phong, còn muốn lo lắng cái gì nữa?

Ngoại trừ các tông phái như Quả Thành Tự, Thủy Nguyệt Am, Huyền Linh Tông, tới Thanh sơn xem lễ còn có mấy người có thân phận tương đối đặc thù—— đó là hai vị vương công đến từ thành Triều Ca.

Tại thế gian bọn họ là đại nhân vật quyền cao chức trọng, nhưng ở nơi tu tiên thế ngoại như Thanh Sơn Tông vậy vẫn phải khiêm tốn.

Từ đầu đến giờ, hai vị này vẫn một mực duy trì trầm lặng, trên mặt mang dáng tươi cười căng thẳng.

Nhưng không biết vì sao, lúc này bọn họ lại bỗng nhiên đứng dậy vô cùng tán dương đối với quyết định của Thanh Sơn Tông cùng dũng khí của Triệu Tịch Nguyệt.

Không ai rõ ràng hai vị vương công này vì sao phải làm như vậy.

Theo đạo lý mà nói, bọn họ hẳn là phải cảm thấy Thanh Sơn Tông làm như vậy rất dối trá, coi như sẽ không vạch mặt tại chỗ, cũng không có đạo lý gì mà ca ngợi cả.

Triệu Tịch Nguyệt từ giữa suối đi trở về đá xanh ngồi xuống.

Từ lúc bắt đầu thừa kiếm đến bây giờ, nàng vẫn đứng, chưa từng có ngồi xuống.

Từ ánh mắt của nàng không nhìn ra chỗ khác thường gì cả, nhưng Tỉnh Cửu chú ý tới, chỗ thái dương của nàng hơi có ươn ướt, nghĩ đến tâm tình vẫn là còn có chút kích động.

Hỏi hắn: “Ngươi cứ như vậy liền muốn lên ngọn núi kia?”

Triệu Tịch Nguyệt không nói gì.

Kế tiếp Lưỡng Vong phong thu Cố Thanh, còn dư lại vài tên đệ tử cũng có chỗ đi.

Trưởng lão chủ trì Thừa Kiếm Đại Hội của Thích Việt phong nhìn về phía Tỉnh Cửu, hỏi: “Ngươi nghĩ được chưa?”

Rất nhiều người giờ mới nhớ tới vị thiếu niên áo trắng làm khiếp sợ toàn trường này còn không có làm ra lựa chọn của mình.

Lựa chọn của Triệu Tịch Nguyệt mang đến quá nhiều khiếp sợ, đúng là để cho có vài người quên mất việc này.

Mọi người cũng không nghĩ tới, lại có mới khiếp sợ tiếp tục đến.

“Nghĩ xong.” Tỉnh Cửu nói: “Ta cũng chọn Thần Mạt phong.”

Giữa vách đá lần thứ hai trở nên tĩnh mịch, sau đó một mảnh ồ lên.

Tiết Vịnh Ca há miệng, nói không ra lời.

Ngọc Sơn sư muội hai tay che mặt nhìn Tỉnh Cửu, như mê như say.

Triệu Tịch Nguyệt khẽ run, nhìn về mặt của hắn, cảm giác mình càng ngày càng xem không hiểu người này.

Tỉnh Cửu lại có thể cũng chọn Thần Mạt phong?

Mọi người vô cùng khiếp sợ, nghĩ thầm ngày hôm nay đến tột cùng là thế nào?

. . .

. . .

Hoàng hôn thâm trầm, Thần Mạt phong đón tà dương, mây mù cực mỏng, gần như không có, giữa núi rừng cây cùng cảnh vật cực kỳ rõ ràng, tất cả nhìn đều cực kỳ bình thường, có mấy cái sơn đạo đi thông đỉnh núi, qua một đoạn vách núi thì nhìn có vẻ nguy hiểm, nhưng đối với người tu đạo mà nói thì cũng không có gì khó.

Những thứ này cũng chỉ là giả tưởng.

Sau khi Cảnh Dương chân nhân phi thăng, Thần Mạt phong tự phong cấm, trừ phi Thanh sơn đại trận mở kiếm mạch mới, nếu không phải vậy thì căn bản không cách nào mở, chớ đừng nói chi là đi vào.

Triệu Tịch Nguyệt muốn tới Thần Mạt phong thừa kiếm, trên cơ bản là không có bất kỳ khả năng thành công nào cả.

Vị trưởng lão Thích Việt phong kia nói: “Chỉ cần các ngươi có thể leo lên đỉnh núi, tìm được Phất Tư kiếm, các ngươi sẽ được thừa nhận đã nối lại truyền thừa của Cảnh Dương chân nhân.”

Triệu Tịch Nguyệt gật đầu.

Quá Nam Sơn nói: “Sư muội, có vấn đề liền lui ra, đừng cố quá.”

Cố Hàn nhìn nàng nói: “Cần gì cậy mạnh như vậy, nói chung tất cả đều phải cẩn thận.”

Triệu Tịch Nguyệt nói với Quá Nam Sơn: “Đa tạ sư huynh đã nói giúp, chẳng qua nếu như thất bại, ta cũng sẽ không đi Lưỡng Vong phong, xin lỗi.”

Mới vừa rồi Quá Nam Sơn đã nói, chính là muốn lưu lại đường lui cho nàng, cũng nhận được chấp nhận của Chưởng môn đại nhân. Còn như nguy hiểm. . . Có Chưởng môn đại nhân cùng nhiều cao thủ của Thanh Sơn Tông như vậy tự mình nhìn, cấm chế Cảnh Dương sư thúc tổ lưu lại dù nhiều tới cỡ nào, tin tưởng Triệu Tịch Nguyệt cũng không đến mức sẽ hương tiêu ngọc vẫn ở nơi này.

“Kỳ thật. . . Ngươi rất có thể sẽ chết.”

Tỉnh Cửu ngẩng đầu nhìn gió mát trong hoàng hôn yên tĩnh nói, dáng vẻ rất thành khẩn.

Thần Mạt phong rất yên tĩnh, cảnh vật quá rõ, vô luận vách núi vẫn là giữa rừng rậm cũng không có bất kỳ thanh âm gì, phảng phất đều là vật giả.

An tĩnh như thế, thường thường ý nghĩa chân chính hung hiểm.

“Ta cuối cùng muốn đi lên xem một chút, ngược lại là ngươi. . .”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn hắn một cái, nói: “Đã nguy hiểm như vậy, ngươi kỳ thật không cần đi theo ta.”

Tỉnh Cửu nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là thật tò mò bên trên có cái gì, có người ở phía trước mở đường, có thể tiết kiệm chút khí lực.”

Triệu Tịch Nguyệt cũng không có tâm tình quan tâm những lời của hắn là thật hay giả, nói: “Vậy ngươi muốn theo sát.”

“Tỉnh Cửu, chú. . . Chú ý. . . An toàn.”

Mặc Trì trưởng lão xoa xoa hai tay, có chút khẩn trương nói.

Tỉnh Cửu gật đầu, sau đó nhìn về phía bên cạnh hắn.

Liễu Thập Tuế đứng ở nơi đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, khi Tỉnh Cửu nhìn qua thì, hắn nhất thời nghiêm mặt, nhìn có hơi đáng yêu.

Tỉnh Cửu xoay người cùng Triệu Tịch Nguyệt một đường hướng về phía ngọn núi mà đi tới.

. . .

. . .

(buổi tối có. )