Q2 - Chương 21: Thì ra nàng là Triệu Tịch Nguyệt

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đệ tử của Thanh Sơn Tông Lưỡng Vong phong, không phải là người đầu tiên xuất kiếm chém về phía tên yêu nữ kia, đã khiến cho người ta cực kỳ bất ngờ rồi.

Ai có thể nghĩ tới, khi thời điểm trưởng lão của Côn Luân muốn chém giết đối phương, hắn lại còn xuất kiếm tương trợ tên yêu nữ kia!

Đây tột cùng là thế nào?

Trong ánh mắt của Thi Phong Thần nhìn về phía Yêu Tùng Sam tràn đầy khiếp sợ cùng phẫn nộ, đang chuẩn bị lên tiếng muốn hỏi, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, vẻ mặt chợt biến.

Thuộc hạ quan viên của Thanh Thiên Ti không nghĩ tới sự tình mà hắn nghĩ tới, quá sợ hãi, nói: “Yêu Tiên sư, ngươi đang làm cái gì đây?”

Trưởng lão của Côn Luân thong hồi sức, lớn tiếng nói: “Ta biết hành vi của mấy vị sư điệt Tam Đô Phái ở trong Triều Nam Thành có chút không ổn, đắc tội Thanh Sơn Tông ngươi, nhưng lúc này mọi người tận mắt nhìn thấy yêu nữ này giết Trúc Giới Tiên sư, chẳng lẽ Thanh Sơn Tông còn muốn bao che cho nàng hay sao!”

“Trúc Giới dám vô lễ với sư thúc ta, tự nhiên đáng chết.”

Yêu Tùng Sam chậm rãi tiến lên, vẻ mặt hờ hững nhìn trưởng lão của Côn Luân nói: “Còn như ngươi, lại dám hướng về phía sư thúc xuất thủ, đó cũng là muốn chết.”

Trong đại điện một mảnh tĩnh mịch.

Gió trên biển thổi lất phất thanh y trên người Yêu Tùng Sam, phiêu phiêu dục tiên.

Mọi người có chút nghi ngờ có phải là mình nghe không rõ hắn nói cái phải không/

Vô lễ với sư thúc ta? Dám xuất thủ nhằm vào sư thúc ta ? Sư thúc. . . Cái gì sư thúc?

Yêu Tùng Sam chính là đệ tử đứng hàng thứ mười một trên Lưỡng Vong phong, vậy sư thúc của hắn là ai?

Vô số tầm mắt rơi vào trên người của Triệu Tịch Nguyệt.

Triệu Tịch Nguyệt tháo xuống nón lá.

Điều làm cho vài người cảm thấy tiếc nuối là, bọn họ không có nhìn thấy một mái tóc dài tú lệ màu đen nhánh xõa xuống như là thác nước vậy.

Vị thiếu nữ này có một mái tóc ngắn, còn có hai hàng lông mày ngắn mà hùng hồn.

Sở dĩ nói hùng hồn, là bởi vì lông mày của nàng rất đậm, giống như là dùng loại mực đậm nhất vẽ ra vậy.

Càng ngày càng có nhiều người đoán được thân phận của nàng, khiếp sợ không cách nào mở miệng, tới tấp đứng dậy.

Khắp nơi trong đại điện đều là âm thanh bàn ghế bị hất tung.

. . .

. . .

Triệu Tịch Nguyệt cực kỳ nổi danh ở trong giới tu hành, thậm chí sắp đuổi kịp đám người Lạc Hoài Nam, Đồng Nhan, Bạch Tảo, Trác Như Tuế.

Nàng là trời sinh Đạo Chủng, ngay từ lúc còn không sinh ra cũng đã là đối tượng được trọng điểm bảo vệ của Thanh Sơn Tông.

Ba năm trước đây trên Thanh sơn Thừa Kiếm Đại Hội, nàng làm ra hành động vượt ra ngoài dự đoán của mọi người, làm cho Thần Mạt phong nối lại truyền thừa, trở thành tái thế đệ tử của Cảnh Dương chân nhân, làm cho toàn bộ giới tu hành phải chấn kinh.

Liên quan tới dung nhan cùng với tính tình của nàng, các đại tông phái từ lâu đã thảo luận qua không biết bao nhiêu lần.

Vị thiếu nữ tóc ngắn này, có hai hàng lông mày như tranh vẽ, có đôi mắt hắc bạch phân minh, được đệ tử của Lưỡng Vong phong xưng là sư thúc, không phải là Triệu Tịch Nguyệt, còn có thể là ai?

. . .

. . .

Tất cả mọi người đứng lên, bất luận bọn họ có cái nhìn như thế nào về Thanh Sơn Tông cùng Triệu Tịch Nguyệt, bất luận lúc này tâm tình của bọn họ như thế nào.

Mạc Tích xuất thân Thủy Nguyệt Am, cũng là danh môn đại phái, lúc này cũng đứng lên.

Nàng phát hiện Triệu Tịch Nguyệt thì ra chỉ là một vị thiếu nữ dung nhan thanh tú mà thôi, cũng không có điểm gì thần kỳ cả, không bằng nghe đồn, không khỏi có chút coi thường. Nhưng sau một khắc, nàng liền nhớ đến đạo huyết kiếm đi ngang qua đại điện lúc trước kia, vẻ mặt không khỏi khẽ run, sinh ra cảm giác mặc cảm.

Hướng Vãn Thư thật bất ngờ, hắn chẳng thể nghĩ tới vị thiếu nữ từng có duyên gặp mặt một lần lúc trước ở Cô sơn chính là Triệu Tịch Nguyệt trong lời đồn.

Ở trong suy nghĩ của Trung Châu Phái đệ tử, Triệu Tịch Nguyệt cùng với thiên tài đệ tử của những tông phái khác có chút không giống. Triệu Tịch Nguyệt là người Triều Ca, dựa theo cách nói tuấn ngạn Triều Ca vào hết Trung Châu, lúc đầu nàng cũng có thể gia nhập vào Trung Châu Phái, nói như vậy, giờ đây nên là sư tỷ hoặc là sư muội của hắn.

Sư trưởng của Trung Châu Phái đã từng nỗ lực mười năm, nghĩ muốn Triệu gia thay đổi chủ ý, chỉ là Thanh Sơn Tông trông coi quả thực quá cẩn thận.

Những chuyện xưa này ở trong Trung Châu Phái đã lưu truyền thời gian rất lâu, cho nên kể cả Hướng Vãn Thư ở bên trong rất nhiều đệ tử đều rất tò mò Triệu Tịch Nguyệt, càng có một loại tâm tình rất khó nói rõ ràng, trong đó có cảm xúc thân thiết không rõ, cũng có một chút cảm giác mâu thuẫn, càng có nhiều đệ tử trẻ tuổi thì lại xem nàng thành quân xanh.

Trong đại điện vẫn an tĩnh như cũ, nhưng tâm tình của mọi người rất khó bình tĩnh.

Có vài người chú ý tới người đứng bên cạnh Triệu Tịch Nguyệt kia.

Nếu như vị thiếu nữ này chính là Triệu Tịch Nguyệt, vậy người mang nón lá kia là ai?

Từ thanh thiết kiếm kia có thể nhìn ra được người này vẫn chưa vào Vô Chương cảnh, so với Triệu Tịch Nguyệt thì kém xa lắc.

Chẳng lẽ hắn chính là Tỉnh Cửu?

Sau khi thừa kiếm Thần Mạt phong, liền ngay cả Tỉnh Cửu ở trong giới tu hành cũng có chút danh tiếng, tuy rằng xa xa không bằng Triệu Tịch Nguyệt.

Nhưng ở một phương diện khác, trong lòng của một ít người, hắn thậm chí còn nổi danh hơn Triệu Tịch Nguyệt, bởi vì ở trong lời đồn hắn là một vị tuyệt thế mỹ nam tử.

Tỉnh Cửu không có ý định tháo nón xuống, tất cả nữ tính người tu đạo kể cả Mạc Tích ở bên trong đều cảm thấy có chút tiếc nuối.

“Thì ra là Thanh sơn Phong chủ của Thần Mạt phong đại giá quang lâm, bản vương không có tiếp đón từ xa, mong được thứ lỗi.”

Theo một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, ở chỗ sâu trong đại điện vọt tới một đám mây mù, một thân ảnh cao lớn từ trong sương mù chậm rãi đi ra.

Tây Vương Tôn thần bí, rốt cục xuất hiện ở trước mặt người đời.

. . .

. . .

Tây Vương Tôn cũng là bị ép phải hiện thân.

Bây giờ Triệu Tịch Nguyệt đã là Phong chủ của Thần Mạt phong, là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông.

Chớ đừng nói chi là, nàng còn có một cái thân phận khác là tái truyền đệ tử của Cảnh Dương chân nhân.

Bất luận bối phận hay là địa vị, nàng là người cao nhất ở trong đại điện hôm nay.

Bối phận của Tây Hải Kiếm Phái trưởng lão cùng Côn Luân trưởng lão ngang hàng với nàng, địa vị ở trong giới tu hành thì là xa xa không bằng nàng.

Phóng tầm mắt nhìn khắp Vân Đài, chỉ có thân phận địa vị của Tây Vương Tôn được xem là ngang nhau, như vậy đương nhiên phải đích thân đứng ra đón chào, như thế mới có thể cho thấy được sự tôn trọng đối với Thanh Sơn Tông.

. . .

. . .

Trước khi Tây Vương Tôn xuất hiện, trưởng lão Du Dã cảnh của Tây Hải Kiếm Phái cũng đã thu hồi Kiếm thức, ngay thời điểm Triệu Tịch Nguyệt mới vừa cho thấy thân phận.

Chỉ cần tốc độ thu hồi Kiếm thức của hắn chậm đi một khắc thôi, cũng có thể bị cho là vô lễ đối với Thanh Sơn Tông, nói không chừng sẽ phải đưa tới một hồi tranh chấp.

Tây Vương Tôn mỉm cười chào Triệu Tịch Nguyệt, sau đó nhìn về phía Tỉnh Cửu đứng bên cạnh nàng.

Nghĩ tới câu nói của Tỉnh Cửu lúc gặp mặt ban nãy, ở sâu trong con mắt của hắn xuất hiện một tia sắc bén chỉ lóe lên rồi biến mất.

Lúc này, dĩ nhiên hắn đã xác định, đối phương không thể nào là nghĩ đến nương nhờ vào Tây Hải Kiếm Phái.

Lúc đó Tỉnh Cửu nói với hắn: Ta chỉ là muốn tới nhìn ngươi một chút.

Nhìn cái gì chứ?

Chẳng lẽ Thanh Sơn Tông đã biết chuyện tình của Quỷ Mục Lăng, phái đệ tử tới điều tra?

Nghĩ đến chỗ chi tiết này, mặc dù là hắn cũng có chút cảnh giác.

Nhưng hắn cũng không có quá lo lắng, bởi vì hắn tin tưởng, bất luận Thanh Sơn Tông điều tra như thế nào, coi như thông qua Quỷ Mục Lăng điều tra được Tây Hải, vẫn như cũ không thể nào tìm được bất kỳ chứng cứ nào.

Quỷ Mục Lăng chi cục, căn bản không có cố ý bố trí cái gì cả, thứ nó nhắm vào là dã tâm của người tu đạo.

Nghĩ đến hai năm trước vị trời sinh Đạo Chủng của Thanh Sơn Tông đã ăn yêu đan kia, khóe môi của Tây Vương Tôn thoáng hiện ra một cái nụ cười khó mà đoán được.

Một viên yêu đan có thể giúp người tu đạo đề thăng cảnh giới, còn có một thiên công pháp có thể xóa đi dấu vết của đan độc, là không có người tu đạo có thể chống cự mê hoặc.

Càng là thiên tài, càng phải thừa nhận áp lực cùng với kỳ vọng càng nhiều, càng không thể chống lại loại mê hoặc này.

Tây Vương Tôn mỉm cười nhìn Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ, điều tra đi, điều tra càng nghiêm túc càng tốt, tốt nhất nhanh lên một chút điều tra ra được vị thiên tài đồng môn kia của các ngươi, như vậy thì quá tốt rồi.

Tỉnh Cửu đang suy nghĩ một việc.

Triệu Tịch Nguyệt cho thấy thân phận, Tây Vương Tôn liền tự mình hiện thân đón chào. . .

Nếu như sớm biết dễ dàng như vậy, lúc trước hắn cần gì phải chơi cờ ở dưới Cô sơn chứ?

Xem ra tu đạo nhiều năm, chỉ du lịch có mấy năm, kinh nghiệm trên phương diện này vẫn còn chưa đủ.

Như vậy còn ngươi? Ngươi không phải nói chính mình rất am hiểu âm mưu sao?

Hắn nhìn về phía Triệu Tịch Nguyệt ở bên cạnh, lắc đầu, nghĩ thầm không hổ là nhất mạch Thần Mạt phong, phương diện này đều có chút ngu a.

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Thanh âm của người kia lúc đầu có chút hơi run, không biết là do tức giận hay là bất an, nhưng rất nhanh liền trở nên vững vàng, kiên định như sắt, không thể lay chuyễn.

“Chẳng lẽ là đại nhân vật của Thanh Sơn Tông, thì có thể tùy tiện giết người sao?”

Thi Phong Thần bước về phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Triệu Tịch Nguyệt nói.