Quyển 6 - Chương 42: Một tiếng sét, lại thêm một tiếng

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Mưa tạnh, chính là không còn nước mưa.

Lúc này vang lên tiếng sấm, chính là sấm sét giữa trời quang.

Mọi người như bị sét đánh.

Một Thanh Sơn đệ tử tâm thần hoảng hốt, từ trên phi kiếm ngã xuống, may mà đúng lúc được cứu lên, mới không ngã chết ở trong bãi đá.

Càng nhiều người khiếp sợ không cách nào nói thành lời, kinh ngạc mà nhìn người trẻ tuổi áo trắng dưới lư.

Còn có rất nhiều người cảm giác mình có phải là bị tiếng sấm kia chấn động hỏng tai, nghe lầm hay không?

Tiếng sấm còn ở trên không trung vang vọng, vờn quanh, tựa như là con chim to lớn đến cực điểm rồi lại vô hình đang không ngừng bay lượn.

Ngoài ra, Thanh Sơn chư phong không có bất kỳ thanh âm gì, yên tĩnh tới cực điểm.

Trác Như Tuế mí mắt đã từng rủ xuống, cũng sớm đã mở to đến chỗ cao nhất, toàn bộ tràn đầy tâm ý kinh sợ.

Quá Nam Sơn đám người cũng là khiếp sợ đến cực điểm, như tượng đá đứng tại chỗ.

Lôi Nhất Kinh cùng Yêu Tùng Sam các đệ tử trẻ tuổi sắc mặt đỏ chót, ánh mắt có chút ngơ ngẩn.

Mặc kệ là có nguyện ý hay không, chí ít vào lúc này, không người nào có thể tiếp nhận sự thực này. Nhưng sau một khắc, bọn họ phát hiện rất nhiều đại nhân vật đều đang bình tĩnh…… Tỷ như Thiền Tử, tỷ như Bạch chân nhân, tỷ như Nguyên Kỵ Kình sư bá, điều này làm cho trong lòng bọn họ sinh ra tâm tình cực kỳ ngơ ngác, lẽ nào tất cả những chuyện này đều là thật ư?

Cảnh Dương sư thúc tổ không phải đã phi thăng sao? Vì sao còn ở nhân gian, hơn nữa làm sao lại biến thành người này?

Đối mặt với lôi bạo từ trên trời rơi xuống, mọi người phản ứng không giống nhau, có người sẽ ôm đầu trốn khắp nơi, có người sẽ bò lên trên nóc nhà kêu trời mưa thu quần áo, có người sẽ rút ra kiếm trong vỏ chỉ hướng thiên không, hô to một tiếng đến chiến, sau đó bị đánh thành một gốc cây cháy khét.

Nguyên Khúc lúc này cũng đã cháy khét, cảm giác đỉnh đầu mình đang bốc khói xanh.

Cố Thanh cúi đầu nhìn mồ hôi rơi trên mặt đất vỡ thành tám mảnh, không biết có tâm tình thế nào, có hay không nhớ tới những suy đoán bí ẩn nhất trước đây hay không.

Liễu Thập Tuế đứng phía sau Bố Thu Tiêu, nhìn Tỉnh Cửu ở đỉnh núi, mở miệng hoàn toàn nói không ra lời, căn bản không cần tu bế khẩu thiền, hắn biết công tử không đơn giản, thậm chí cũng từng có suy đoán cực kỳ hoang đường , nhưng chung quy năm đó không dám tiếp tục đoán xuống, ai biết hiện thực so với những suy đoán kia càng thêm hoang đường!

“Nguyên lai ngươi là Cảnh Dương……”

Nam Vong sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm nói: “Chẳng trách sẽ là như vậy, nhưng ta làm sao không nghĩ tới chứ?”

Người như nàng như vậy dần dần bình tĩnh, thanh tỉnh lại càng ngày càng nhiều.

Những năm gần đây, Triêu Thiên đại lục tu hành giới vẫn đang suy đoán Tỉnh Cửu có phải là huyết mạch của Cảnh Dương chân nhân, nguyên nhân cũng bởi vì sự tình phát sinh ở trên người hắn quá khó tin.

Hiện tại bọn họ đã hiểu được, nguyên lai đây mới là đáp án chân thật nhất.

Vì sao Tỉnh Cửu tu hành thiên phú tốt đến trình độ như thế này? Vì sao Liễu Từ chân nhân di chiếu muốn hắn làm chưởng môn?

Bởi vì hắn chính là Cảnh Dương chân nhân a!

……

……

Ngày đó Kỳ Bàn Sơn cũng rơi xuống một trận dông tố, tia chớp rọi sáng bàn cờ dưới đình.

Được xưng kì đạo vô song Đồng Nhan, cuối cùng thua Thanh Sơn đệ tử rõ ràng vừa mới bắt đầu học đánh cờ.

Hiện tại ân huyết loạn mai đồ còn cất giấu ở trong hoàng cung, đại diện cho năm đó cánh đồng tuyết đạo chiến, Thanh Sơn đệ tử kia một đêm giết chết vô số Tuyết quốc yêu vật.

Dưới chân Thiên Quang Phong bãi đá xiêu vẹo, chứng kiến Thanh Sơn đệ tử kia liên tục đánh bại mấy tên Lưỡng Vong Phong cường giả, càng là vượt biên mà chiến, bẻ gẫy Lam Hải Kiếm của Quá Nam Sơn.

Người khác nhau nhớ tới hình ảnh khác nhau, sau đó cuối cùng rơi vào Thanh Thiên Giám ảo cảnh trên đỉnh Bất Chu Sơn.

Thanh Sơn đệ tử kia hướng về bầu trời cùng ảo cảnh quy tắc chém ra kiếm đó, không phải là phá thiên ư?

Hắn làm không phải là phi thăng sao?

“Thượng Đức Phong sở dĩ sẽ vì Tỉnh Cửu danh tự này làm chứng, là bởi vì ta rất sớm đã biết, hắn chính là Tiểu sư thúc.”

Nguyên Kỵ Kình nhìn Phương Cảnh Thiên thần tình lạnh nhạt nói: “Ngươi nên sớm đoán được, hà tất hôm nay cố gắng ép hỏi?”

Câu nói này vừa ra, hết thảy bụi bặm đều kết thúc.

……

……

Tỉnh chính là Cảnh, thượng cửu là Dương.

Tỉnh Cửu chính là Cảnh Dương.

……

……

Bố Thu Tiêu nhìn Tỉnh Cửu dưới lư, nghĩ năm ấy tại Triều Ca thành nói chuyện, tâm tình có chút phức tạp, cảm khái nói: “Nguyên lai chính là chân nhân trước mặt.”

Nói xong câu đó, hắn cách không hướng về Tỉnh Cửu bái xuống, hành đại lễ. Như Bố Thu Tiêu làm như vậy còn có rất nhiều, tỷ như Hòa quốc công cùng Trương Di Yêu từ lâu đã đứng dậy, tỷ như Đại Trạch cùng Kính Tông đám người, Huyền Linh Tông chủ Trần Tuyết Sao ngồi ở trong xe lăn, cũng kính cẩn hạ thấp người hành lễ.

Hướng Vãn Thư đám đệ tử thế hệ tuổi trẻ, mang theo biểu hiện ngưỡng mộ cùng kính nể nhìn Tỉnh Cửu.

Hà Vị đám người trong mắt tràn đầy hoang đường cùng không thể tin.

Bất kể là bối phận, thiên phú hay là cảnh giới, Cảnh Dương chân nhân đều là người cao nhất Triêu Thiên đại lục.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn mấy chục năm trước đã phi thăng, ai ngờ vẫn còn ở nhân gian!

Ngoại trừ Bạch chân nhân đã sớm đoán được chân tướng cùng với Thiền Tử, Nguyên Kỵ Kình biết chân tướng, từ đầu tới cuối trong sân chỉ có hai người không có bất kỳ phản ứng nào.

Bạch Tảo khẽ cúi đầu, gió phất tóc đen ở trước mắt xẹt qua, đem hình ảnh trên đỉnh núi cùng người kia hư hóa thành rất nhiều hình ảnh.

Một giọt nước mắt ở trên lông mi ngưng tụ, không có rơi xuống, bởi vì lông mi không rung động.

Đã sớm biết sự tình, vẫn như cũ thương tâm khổ sở, nhưng chỉ có thể tiếp thu.

Nhưng vẫn rất khó vượt qua.

Gió xuân có thể qua Bạch Thành, nhưng lại khó qua được sáu năm trên cánh đồng tuyết.

Mỹ nhân có thể qua ải anh hùng, nhưng khó qua được dưới gốc hải đường.

Còn có một người không có phản ứng chính là Triệu Tịch Nguyệt.

Nàng đương nhiên sẽ không cảm thấy khổ sở, bởi vì nàng vẫn ở bên cạnh hắn, đồng thời làm rất nhiều chuyện, cũng sớm đã đoán được hắn là ai, đồng thời đã từng thử hỏi.

Tỉnh Cửu không phủ nhận.

Cho nên nàng lúc này chỉ là có chút kinh ngạc, đồng thời cảm thấy ung dung cùng giải thoát.

Có bí mật này, dù cho là cùng đương sự giả cùng đi, đối với người nào mà nói đều là áp lực cực lớn.

“Ngươi rốt cục không muốn giấu giếm nữa sao?”

Nàng nhìn Tỉnh Cửu dưới lư, ở trong lòng nghĩ.

Chỉ là ngươi đã ẩn giấu nhiều năm như vậy, vì sao hôm nay thản nhiên thừa nhận, hơn nữa tùy ý hờ hững như vậy? Tựa như Tuyết quốc nữ vương ở trong tuyết nguyên chuẩn bị mấy vạn năm, rốt cục mang theo thú triều xuôi nam, chuẩn bị nhất thống Triêu Thiên đại lục, kết quả vừa tới Bạch Thành đã để một hòa thượng đập chết……

Chung quy có chút kinh ngạc, có chút không rõ.

Coi như Phương Cảnh Thiên có chuẩn bị mà đến, để ngươi không cách nào tiếp tục dùng thân phận Tỉnh Cửu cất bước thiên hạ, nhưng ngươi hoàn toàn có thể đưa ra những giải thích khác.

Nguyên Kỵ Kình nhất định sẽ tiếp tục giúp ngươi che giấu, Thiền Tử cũng sẽ giúp ngươi nói chuyện, vì sao…… Ngươi lại thừa nhận như vậy cơ chứ?

Triệu Tịch Nguyệt nghĩ đến một khả năng, sinh ra chút thương tiếc.

Quả nhiên vẫn là mệt mỏi.

……

……

Những người khác sẽ không nghĩ giống như Triệu Tịch Nguyệt, dưới cái nhìn của bọn họ, Phương Cảnh Thiên rõ ràng trong tay có chứng cứ, Tỉnh Cửu cũng không phải là Triều Ca thành Tỉnh gia con thứ hai, như vậy Tỉnh Cửu tự nhiên chỉ có thể thừa nhận thân phận của chính mình, ngược lại bọn họ không hiểu chính là một chuyện khác.

Dựa theo Nguyên Kỵ Kình nói, Phương Cảnh Thiên đã sớm đoán được thân phận thực sự của Tỉnh Cửu, vậy vì sao hôm nay hắn muốn buộc Tỉnh Cửu thừa nhận chính mình chính là Cảnh Dương chân nhân?

Nếu như hắn là vì chức chưởng môn Thanh Sơn, muốn nói Liễu Từ chân nhân bên trong di chiếu viết chính là Tỉnh Cửu mà không phải Cảnh Dương…… Vậy chính hắn sẽ biến thành một câu chuyện cười.

Cảnh Dương chân nhân muốn làm Thanh Sơn chưởng môn, nơi nào cần di chiếu?

Phóng tầm mắt Thanh Sơn thậm chí toàn bộ Triêu Thiên đại lục, ai dám không phục?

Phương Cảnh Thiên bỗng nhiên nhìn mặt đất nở nụ cười.

Chỗ mặt đất kia không có mồ hôi vỡ thành tám mảnh, như trước cũng không có nước mắt, chỉ có tảng đá trên đỉnh Thiên Quang Phong chứng kiến Thanh Sơn mấy chục ngàn năm.

Tâm tình bên trong nét cười của hắn có chút phức tạp, mang theo chút tự giễu, mang theo chút thương cảm, mang theo chút khoái ý ẩn nhẫn nhiều năm.

“Ngươi là Cảnh Dương…… Sư thúc?”

Phương Cảnh Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Tỉnh Cửu mặt không cảm xúc nói: “Cảnh Dương sư thúc không phải đã phi thăng sao?”

Tỉnh Cửu nói: “Có một số việc không làm xong.”

Đây là đáp án bên trong Quả Thành Tự hắn nói với Thiền Tử.

Phương Cảnh Thiên đương nhiên sẽ không tin tưởng đáp án này, theo bạch mi vung lên tiếu ý trào phúng ý vị càng thêm nồng nặc.

“Mặc dù thất bại, cũng vẫn như cũ nhẹ như mây gió, trước sau tựa như tiên nhân ngồi trên mây .”

Hắn nhìn Tỉnh Cửu nói: “Từ hướng này mà nói, ngươi cùng Tiểu sư thúc quả thật có chút giống.”

Thiên Quang Phong đám người không biết hắn đang nói cái gì.

Nếu Tỉnh Cửu chính là Cảnh Dương chân nhân, vậy hắn đương nhiên cùng Cảnh Dương chân nhân rất giống.

“Có thể đóng vai một người, nhập vai thờì gian quá dài, sẽ càng ngày càng giống cái nhân vật kia, nhưng thường thường ngay cả mình đến cùng là ai cũng đã quên.”

Phương Cảnh Thiên nhìn Tỉnh Cửu bình tĩnh nói: “Ngươi có phải đã quên chính mình cũng không phải Cảnh Dương sư thúc, mà là một thanh kiếm hay không?”