Q1 Chương 46: Nhìn liền nhìn đi

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đương nhiên, hắn vẫn có biện pháp leo lên đỉnh núi, chỉ là giống như hắn đã nói với Triệu Tịch Nguyệt vậy, lúc này rất có thể có người đang nhìn bên này.

Chưởng môn cùng cái tên Nguyên Kỵ Kình kia đều có thể nhìn đến nơi đây, nếu như bọn họ nguyện ý.

Nếu như là lúc khác, Tỉnh Cửu chắc chắn sẽ không tiếp tục hướng về phía đỉnh núi mà đi, mà là trực tiếp quay về, thế nhưng. . .

Hắn liếc nhìn Triệu Tịch Nguyệt, nghĩ thầm tiểu cô nương này sẽ rất thất vọng đi?

“Đã vậy. . . Nhìn liền nhìn sao.”

Hắn nhìn về phía những ngọn núi ở trong chỗ sâu của biển mây nhẹ giọng nói.

Hắn đưa ngón tay ra điểm nhẹ lên cái vòng tay ở giữa cổ tay của Triệu Tịch Nguyệt.

Lặng yên không một tiếng động, cái vòng tay rời khỏi cổ tay của thiếu nữ, biến thành Kiếm tác bị hắn cầm ở trong tay.

Không biết vì sao, cái sợi Kiếm tác vô cùng bất phàm này, lại nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của hắn.

Tâm ý của hắn khẽ động, Kiếm tác bắn ra như một con rắn, cuốn lấy thân thể của Triệu Tịch Nguyệt.

Hắn từ trên lưng cởi xuống kiếm, suy nghĩ một chút lại thu về, xách theo Triệu Tịch Nguyệt hướng về đỉnh núi phía trên mà đi đến.(quấn lại như cái bánh chưng rồi xách theo)

Thủ pháp của hắn rất xảo diệu, vị trí Kiếm tác tiếp xúc cùng với thân thể của nàng đều là khu vực có thể chịu lực.

Triệu Tịch Nguyệt bị hắn xách ở trong tay, tựa như ngủ ở trên võng, ngủ rất say sưa, không có tỉnh lại.

. . .

. . .

Tỉnh Cửu lên núi, tác phong của hắn tự nhiên so với Triệu Tịch Nguyệt thì hoàn toàn bất đồng.

Hắn không có cẩn thận giống như Triệu Tịch Nguyệt, tiến ba bước lui hai bước, khi thì quẹo trái, khi thì lướt nhẹ.

Hắn không có để ý thứ gì cả, chính là cứ đi thẳng lên.

Ở trên sơn đạo đi về phía trước hai bước, hắn liền gặp một đạo kiếm ý.

Một tiếng ba vang lên, âm thanh trong trẻo mà vang dội, trên bạch y trên xuất hiện một chỗ bị rách.

Hắn tiếp tục đi về phía trước, không dừng lại chút nào, phảng phất không có phát giác ra.

Hắn tiếp tục theo sơn đạo mà đi về phía trước, cước bộ của hắn càng lúc càng nhanh, gặp phải kiếm ý càng ngày càng nhiều, tiếng vang trong trẻo cũng càng ngày càng nhanh.

Ba ba ba ba! Dường như bão tố đã tới, hoặc giống như là rất nhiều dây cung đồng thời bị cắt đứt, hoặc giống như là rất nhiều thanh kiếm đang va chạm vào nhau.

Tiếng kiếm vang lên liên miên bất tuyệt, khu vực bị kiếm trận tách ra bị mạnh mẽ đả thông, thanh âm quanh quẩn ở giữa vách núi, lại không cách nào truyền ra bên ngoài, dần dần hòa vào cùng một chỗ, biến thành càng ngày càng trầm thấp, càng ngày càng đáng sợ, giống như là sấm sét vậy, không ngừng càn quét sơn đạo.

Nếu như lúc này có người ở trên đoạn sơn đạo này, chỉ sợ sẽ bị sấm sét do hàng vạn hàng nghìn đạo kiếm âm tập hợp thành này, trực tiếp chấn điếc lỗ tai.

Triệu Tịch Nguyệt không có bị giật mình tỉnh giấc, sắc mặt hồng hào, ngủ vô cùng ngon, xem ra được Tỉnh Cửu bảo vệ rất tốt.

. . .

. . .

Không biết qua thời gian bao lâu, bóng đêm vẫn thâm trầm như cũ, nắng sớm chưa đến.

Đỉnh của Thần Mạt phong đã ở ngay trước mắt.

Giữa đỉnh núi xanh đen cùng vách núi bị cắt đứt, mơ hồ có thể thấy mấy tòa lầu các.

Tỉnh Cửu dừng bước lại, xoa xoa mặt.

Từ giữa núi một đường xông đến nơi đây, đánh vỡ nhiều đạo kiếm ý như vậy, cho dù là hắn, mặt cũng cảm thấy có chút tê dại.

Món bạch y này của hắn rất đặc biệt, nước lửa bất xâm, có thể chống đỡ phi kiếm, lúc này cũng đã biến thành rách mướp.

Hơn mười mảnh vải treo ở trên người của hắn, lộ ra thân thể như bạch ngọc vậy, nhìn rất là chật vật.

Giữa vách núi bỗng nhiên có tiếng gió, thảm thiết nghẹn ngào không ngừng, dị thường thê lương, như là quỷ khóc.

Hơn mười đoàn Hồn Hỏa u lãnh, từ trong khe đá của đoạn vách núi phía trước bay ra, dần dần hợp lại cùng một chỗ, hiện ra một khuôn mặt dữ tợn mà xấu xí, có vẻ kinh khủng đến cực điểm.

“Thảo nào biệt danh năm đó của Mặc Trì là Minh Linh, đúng là rất khó nhìn.”

Tỉnh Cửu nhìn cái Minh Linh toàn thân tản ra mùi vị âm trầm kia lắc đầu.

Rất nhiều năm trước, Thái Bình chân nhân đã bế tử quan, Nhân Tộc Hoàng Triều cùng Băng Tuyết Vương Quốc ở Lan Lăng cánh đồng tuyết diễn ra một hồi đại chiến giữa tu hành cường giả.

Chưởng môn mang theo toàn bộ kiếm đạo cường giả của chín phong đi cứu viện, Thanh sơn liền chỉ còn lại một chút đệ tử bình thường lưu thủ.

Vừa đúng thời điểm, vài phần tài liệu vô cùng quan trọng của Quyển Liêm Nhân bị thất lạc, tài liệu kia rơi vào trong tay của Minh Sư.

Vị đại nhân vật của Minh Giới này, mang theo đông đảo thuộc hạ, thông qua lỗ thủng của Thanh sơn đại trận được ghi lại trong tài liệu, lẻn vào giữa chín phong, muốn có được một món đồ vật.

Bọn họ không nghĩ tới, món đồ vật kia cũng không ở trong Kiếm Ngục trên Thượng Đức phong, mà là ở trên Thần Mạt phong.

Minh Sư thôi diễn tính toán, cảm thấy Cảnh Dương hẳn là đang bế quan, là cơ hội không thể bỏ qua.

Khi Cảnh Dương còn sống, gần như phần lớn thời gian đều đang bế quan, cho nên hắn không có tính sai.

Nhưng Minh Sư không nghĩ tới, khi thời điểm bọn hắn mới vừa bước vào Thanh Sơn Cửu Phong, tứ đại Trấn Thủ liền đồng thời tỉnh lại, Vì vậy Cảnh Dương xuất quan.

Đối mặt những cường giả của Minh Giới, Cảnh Dương một kiếm giết tới.

Minh Sư cũng bị thương nặng, suýt nữa thì không có thể chạy đi.

Chuyện này bởi vì liên quan tới một bí mật lớn của Thanh Sơn Tông, lại có quan hệ tới Quyển Liêm Nhân, cho nên bị che giấu cực nghiêm mật.

Minh Bộ mình đương nhiên sẽ không tuyên dương lần thảm bại này, Vì vậy cho tới bây giờ, cũng không có mấy người biết được việc này.

Sau khi Thanh sơn Chưởng môn trở về, cảm thấy hẳn là nên thanh trừ tàn dư Hồn Hỏa một chút, ít nhất cũng phải đem những thi thể rải ở bốn phía đỉnh Thần Mạt phong này xử lý một chút.

Cảnh Dương cảm thấy quá phiền phức, Thần Mạt phong không có có đệ tử, cũng sẽ không có khách nhân, cần gì làm chuyện thừa thãi.

Vì vậy thi thể của những Minh Bộ cường giả đó cứ như vậy mà nằm rải rác ở giữa vách núi, cho đến lúc bị gió táp mưa sa, biến thành bạch cốt, sau đó hóa thành bụi bặm.

Còn như những mảnh vụn Hồn Hỏa kia, ngược lại là vẫn tiếp tục tồn tại, hiện tại càng là biến thành loại tồn tại như oán linh.

Loại oán linh do Hồn Hỏa tập hợp lại này, không có trí thức, chỉ có oán ý cùng với hung niệm, đối với đệ tử bình thường mà nói có thể xem như tương đối phiền phức.

Nhưng ở trong mắt của Tỉnh Cửu, những tàn dư Hồn Hỏa này cùng khói trong lò bếp sinh ra do củi ướt không có bốc cháy hết, không có cái gì khác biệt.

“Tản ra.”

Hắn xách theo Triệu Tịch Nguyệt hướng về phía đỉnh núi đi đến.

Đi qua cái Minh Linh kinh khủng kia thì, hắn không có dừng lại chút nào.

Con Minh Linh kia phát ra tiếng la chói tai thê lương, muốn đem Tỉnh Cửu nuốt vào trong bụng.

Bỗng nhiên, thân thể Minh Linh tán ra, biến trở lại thành hơn mười đoàn Minh hoả u lãnh, những Minh hoả này phát ra tiếng thét sợ hại chói tai, liều mạng hướng về bốn phía đỉnh núi mà bỏ chạy, lại không có thể trốn ra bao xa, liền vô lực rơi vào trên tảng đá trên vách núi, biến thành hơn mười luồng khói xanh, từ đấy biến mất vô tung.

“Chờ chúng nó xúm lại rồi làm một thể, đúng là so với tìm khắp nơi muốn đơn giản hơn rất nhiều.”

Tỉnh Cửu nghĩ như vậy, đi vào tiểu lâu trên đỉnh núi, tựa như đại đa số kiến trúc trong Thanh sơn vậy, phần sau của tiểu lâu cũng có một cái sơn động.

Nơi này chính là động phủ năm đó của Cảnh Dương.

Vật liệu dùng để làm lầu các tự nhiên là loại gỗ trân quý nhất, lát trên mặt đất là dùng mỹ ngọc màu trắng, rường cột chạm trổ cũng không lộ ra tục khí, toàn bộ chi tiết đều lộ ra hai chữ hoàn mỹ.

Nhưng rất rõ ràng, nơi này đã thật lâu không có ai tới, vô luận là giữa xà ngang vẫn là ngọc thạch trải trên mặt đất, đều bị phủ lên tầng tầng bụi bặm.

Tỉnh Cửu đi tới trước tường, đưa tay xoay chuyển viên dạ minh châu trên tường.

Vài tiếng khách khách nhẹ nhàng vang lên, mặt đất hơi rung, không biết là cái gì bắt đầu chuyển động.

Gió mát từ từ thổi tới, đem bụi bặm trên xà nhà cùng trên mặt đất thổi lên, thổi tới bên ngoài lâu, rất nhanh, trong động phủ liền biến thành không còn hạt bụi nào cả, phi thường sạch sẽ.

Tỉnh Cửu đem Triệu Tịch Nguyệt thả lên trên mặt đất, ở bên trong lầu đi một vòng, thỉnh thoảng đưa tay sờ thạch bích, trụ hành lang một cái còn có những thứ dụng cụ đồ đựng kia.

Cuối cùng hắn đi tới chính giữa của tiểu lâu, chắp hai tay sau lưng hướng bốn phía nhìn lại, có một ít cảm khái.

Hắn không nghĩ tới chính mình sẽ sớm như vậy liền có thể một lần nữa nhìn thấy những thứ này.

Triệu Tịch Nguyệt cải biến kế hoạch của hắn, bất quá bây giờ xem ra, cảm giác không tệ.

Hắn hướng về phía trong của động phủ đi đến, ở cái khe cuối thạch bích khẽ nhấn một cái, thạch bích lặng yên không một tiếng động mở ra, lộ ra một cái tĩnh thất.

Trong thạch thất treo hơn mười bộ quần áo, lấy màu trắng làm chủ, nhìn có chút thanh tịnh.

Ngón tay của Tỉnh Cửu chậm rãi lướt qua ở giữa mấy bộ quần áo này, cuối cùng dừng lại.

Hắn chọn một bộ bạch y, không tính là đặc biệt vừa vặn, miễn cưỡng mặc được.