Q7 - Chương 6: Sơ lộ

Đại Đạo Triều Thiên [Edit]

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Thiết đao phảng phất một lần nữa được khai phong, rất nhiều vết tổn hại bé nhỏ đã biến mất, ngoại trừ ở giữa vết khuyết tổn rất lớn không cách nào chữa trị, còn lại nhất thời trở nên sáng sủa như mới, một đạo đao ý cực kỳ trong suốt như nước tỏa ra.

“Đa tạ.” Đao Thánh Tào Viên nói.

Tỉnh Cửu nói: “Không cần khách khí, trăm năm qua ta lĩnh ngộ một chút pháp môn mới, ngươi xem xem đối với thương thế của ngươi có trợ giúp hay không.”

Tiếng nói vừa dứt, một đạo kiếm ý cực kỳ tinh khiết rồi lại hàn lãnh đến cực điểm từ trong tay phải của hắn sinh ra, rơi vào trên thân thiết đao cực lớn này, cùng đạo kia đao ý tụ hợp cùng nhau.

Vù một thanh âm vang lên, bên trong miếu nhỏ nổi lên một trận gió, mặt ngoài kim phật lớp sơn tàn phá run rẩy lên, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đây là kiếm ý cùng đao ý mạnh mẽ nhất thế gian luận bàn.

Triệu Tịch Nguyệt là Phá Hải cường giả tối đỉnh, vẫn như cũ rất khó chịu nổi, mấy sợi tóc đen rơi xuống, đành phải lui ra ngưỡng cửa.

Bộp một tiếng nhẹ vang, cửa miếu nhỏ bị gió đóng vào.

……

……

Trải qua thời gian rất lâu, cửa miếu mới một lần nữa mở ra, Tỉnh Cửu đi ra, sắc mặt có chút tái nhợt, vành tai tổn hại mơ hồ có thể nhìn thấy vết máu.

Triệu Tịch Nguyệt có chút kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, không biết bọn họ đến cùng là đang luận bàn, hay là thật sự luận bàn……

Tỉnh Cửu không giải đáp nghi hoặc của nàng, nếu như đây thật sự là một hồi luận bàn, sẽ không có bất luận người nào biết được thắng bại.

Cửa miếu lần thứ hai đóng lại, mơ hồ có thể nhìn thấy lớp sơn vàng mặt ngoài tượng Phật phần lớn cũng đã tróc ra, nhưng so với lúc trước trái lại có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.

Tỉnh Cửu đi tới trước đường, nhìn phía cánh đồng tuyết xa xa, hỏi: “Đi ra rất khó sao?”

Triệu Tịch Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, nói: “Ngươi có trách ta hay không?”

Tỉnh Cửu nói: “Nếu như ngươi chết ở bên trong, tất nhiên ta sẽ tức giận.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Sau này có thể còn rất nhiều chuyện như vậy, dù sao ta là chính ta.”

Tỉnh Cửu trầm mặc thời gian rất lâu, nói: “Thời khắc sinh tử có đại vật, có thể ngươi là đúng.”

Ở trong tuyết nguyên, nàng ở thời khắc sinh tử cất bước thời gian rất lâu, lần thứ hai xác nhận đạo của nàng không giống với Tỉnh Cửu. Bọn họ có lẽ sẽ phân đạo mà đi, nhưng nàng không cảm thấy tiếc nuối, rất nhiều năm trước nàng đã nói với Bạch Tảo, đại đạo mênh mông, có thể đồng hành một đoạn đã là phúc phận. Hơn nữa tựa như Tỉnh Cửu nói với Cố Thanh, bọn họ lúc này ở cùng nhau, vậy còn ước mong thêm gì nữa?

……

……

Không phải tưởng niệm, dù cho một đường đều đang cùng người chết cáo biệt.

Cũng không phải hoài niệm, tuy rằng con đường cùng trăm năm trước hắn cùng Liên Tam Nguyệt đi cũng tương đồng.

Đây chỉ là một chuyến lữ trình đơn giản mà thôi, tựa như sinh mệnh của con người như thế.

Tỉnh Cửu cùng Triệu Tịch Nguyệt cất bước ở trên đường phố Cư Diệp Thành, mang nón lá, phảng phất trở lại rất nhiều năm trước.

Vô số âm thanh từ bốn phương tám hướng ập tới, tiến vào trong tai của bọn họ, trải qua sắp xếp cùng xử lý nhanh chóng, biến thành tin tức hữu dụng. Côn Lôn Phái cùng Phong Đao Giáo tranh tài đã sớm kết thúc, trong năm trận đối chiến Côn Lôn Phái thắng ba trận, thu được quyền khống chế Lãnh Sơn, ngay cả cục diện Cư Diệp Thành đều trở nên hơi bất ổn.

Côn Lôn Phái chưởng môn Hà Vị ra tay vô cùng ác độc, hai trường cuối cùng trọng thương Phong Đao Giáo chủ, còn chém một tên Phong Đao Giáo trưởng lão.

Đây là chuyện từ mùa xuân, bởi vì Triều Ca thành xảy ra đại sự, không gây nên quá nhiều người chú ý, mà trên thực tế chuyện này phi thường trọng yếu.

Trải qua triều đình cùng chính đạo tông phái hơn trăm năm cướp đoạt, Lãnh Sơn nhìn như không còn lưu giữ bảo vật tà đạo nào, kì thực còn cất giấu không ít tài nguyên.

Chỉ nói dưới đất hỏa hệ linh mạch, đã khiến rất nhiều người trông mà thèm.

Côn Lôn Phái quy mô lớn gia nhập Lãnh Sơn, ở địa chỉ cũ của Liệt Dương hạp một lần nữa bố trí trận pháp, sau lưng rõ ràng có cái bóng của Trung Châu Phái.

Nghe xong những tin tức này, Triệu Tịch Nguyệt sát ý dần thịnh, nói: “Ta muốn ăn lẩu, toàn hồng thang.”

Tỉnh Cửu nói: “Cư Diệp Thành xuyến nhục nhiều, hồng thang chưa chắc được, không bằng ăn thủ bả nhục.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn vào mắt hắn nói: “Ta muốn ăn hồng thang!”

Tỉnh Cửu đưa tay vuốt đầu nàng, nói: “Theo ngươi.”

Tiến vào tửu lâu, ăn lẩu cũng không phải lẩu cay chính tông, Triệu Tịch Nguyệt hài lòng nheo mắt, gọi ra Phất Tư Kiếm gọt một cái trái cây cho hắn.

Thanh Điểu đáp vào trên bệ cửa sổ, trong mắt không hề có tâm tình nói: “Hà Vị đi ra, ở Liệt Dương hạp.”

Triệu Tịch Nguyệt nhìn nàng hỏi: “Ngươi không dự định biến thành hình người nữa ư?”

Thanh Điểu nói: “Làm người quá khổ.”

Triệu Tịch Nguyệt nói: “Nhưng có thể ăn lẩu.”

Thanh Điểu nói: “Ta ăn chay.”

Triệu Tịch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy xác thực không cần lẩu.”

……

……

Giữa trưa mặt trời chói chang, nhưng Lãnh Sơn vẫn lạnh giá như cũ, trên bình nguyên nhìn như hoang vu, có đạo bóng đen đang cao tốc tiến lên, đó là Hàn Hào điểu trong thiên không.

Côn Lôn phái chưởng môn Hà Vị ngồi ở trên Hàn Hào điểu, mặt không cảm xúc mà nhìn mặt đất.

Quần sơn cùng hoang dã, có mười mấy môn phái nhỏ lệ thuộc Côn Lôn phái đang thanh lý, còn có hơn hai trăm tên Côn Lôn kiếm tu ở Liệt Dương hạp di chỉ một lần nữa bố trí trận pháp.

Tuy rằng thu được thắng lợi trong trận chiến với Phong Đao Giáo, còn có Trung Châu Phái âm thầm ủng hộ, hắn cũng không có can đảm đem toàn bộ Lãnh Sơn đều biến thành địa bàn của Côn Lôn phái, triều đình cùng Thanh Sơn Tông sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy.

Trên thực tế, nếu như không phải bởi vì chuyện kia, hắn cũng sẽ không ở thời điểm mùa xuân ra tay tàn nhẫn như vậy.

Chỉ có đem đường lui của mình chặt đứt hoàn toàn, Trung Châu Phái mới tin tưởng thành ý của hắn.

Hắn cần Trung Châu Phái tin tưởng thành ý của chính mình, là bởi vì…… Triệu Tịch Nguyệt còn sống.

Triệu Tịch Nguyệt rất có khả năng đoán được là hắn ra tay.

Nếu như Thanh Sơn Tông tìm đến gây phiền phức, hắn tự nhiên sẽ đánh chết không nhận, nhưng Tỉnh Cửu tỉnh lại…… Hắn không dám mạo hiểm, hơn nữa ai biết Đao Thánh lúc nào có thể chữa khỏi vết thương.

Ở trước thời điểm đó, hắn nhất định phải đem chuyện mà Trung Châu Phái giao cho xử lý sạch sẽ, như vậy mới có cơ hội được đạo pháp thậm chí là một tia tiên khí từ Vân Mộng hậu sơn, xem có cơ hội phá cảnh, trở thành đại vật chân chính hay không.

Hàn Hào điểu đến bầu trời trên liệt dương hạp di chỉ.

Côn Lôn phái trưởng lão cùng các đệ tử nhìn chưởng môn đích thân tới, vội vàng cung kính hành lễ.

Nhìn dưới mặt đất khe lớn trải dài mấy trăm dặm, cực kỳ bao la, Hà Vị nhớ tới uy thế một kiếm năm đó của Liễu Từ, cảm thấy có chút đau lòng, trầm giọng quát lên: “Động tác nhanh một chút.”

Côn Lôn phái trưởng lão cùng các đệ tử vội vàng tăng tốc.

Bỗng nhiên, Hà Vị ánh mắt khẽ biến, không chút do dự triệu ra phi kiếm, sử dụng tới kiếm chiêu uy lực lớn nhất, hướng về bầu trời phương xa chém tới!

Một đạo kiếm quang rực rỡ đến cực điểm lại lạnh giá đến cực điểm xuất hiện ở bên trong thiên địa, sát ý mười phần, mạnh mẽ khó có thể tưởng tượng!

Cỏ vụn trên cánh đồng hoang vu bị gió cuốn lên, thạch lịch cuồng lăn.

Côn Lôn phái đệ tử ngạc nhiên hướng về bầu trời nhìn tới, nghĩ thầm lẽ nào là tà đạo yêu nghiệt lọt lưới nào đến đây nhòm ngó?

Thực sự là muốn chết!

Sát một tiếng vang nhỏ.

Đạo kiếm quang mạnh mẽ kia tựa như tuyết gặp ánh mặt trời tan rã ở trên trời.

Có một vệt kiếm quang cực kì nhạt ở bên người Hà vị lướt qua, kéo ra một đạo dấu vết màu trắng như tuyết đọng.

Cánh tay phải của hắn rời khỏi thân thể, hướng về mặt đất rơi xuống, máu tươi phun mạnh.

Kiếm quang cùng dấu vết màu trắng biến mất một thoáng, sau đó hiện ra thân hình.

Tỉnh Cửu đứng giữa bầu trời cách mấy dặm.

Bạch y lướt nhẹ.